Tôi sinh ra tại trong một gia đình có cha mẹ là công chức tại một thị trấn miền duyên hải miền Trung. Suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường lúc nào tôi cũng phấn đấu học thật tốt để làm hài lòng cha mẹ mình. Lên đại học, hầu hết thời gian tôi tập trung vào học và cũng chỉ có học. Ngoài những thời gian trên giảng đường, tôi dành nhiều thời gian để đi tới những người đàn anh đi trước để học nghề. Mong muốn của tôi là khi ra trường sẽ trở thành một nhà thiết kế tài ba, sẽ tạo ra cho đời những tác phẩm hội họa đầy chất sống.
Thời gian cứ thế trôi nhanh, bốn năm đại học trôi qua như chớp mắt. Ra trường với tấm bằng xếp loại giỏi và rất nhiều những tác phẩm được góp mặt ở những buổi trưng triển lãm của các tên tuổi lớn. Tôi được giới thiệu vào một công ty thiết kế của nước ngoài, với mức lương được cho là rất cao. Có thể có những người đi làm mười năm vẫn chưa chạm tới được con số ấy. Vốn tính ham học hỏi và không bao giờ từ chối công việc, chỉ sau hơn năm làm việc tôi đã đạt đến một chức vụ có tiếng nói trong công ty. Thời đó, người ta bắt đầu quan tâm tới những lối kiến trúc Pháp, với những bức tranh tường khổ lớn những lối kiến trúc lâu đài tráng lệ. Tôi được rất nhiều người nhờ tư vấn để thiết kế những khách sạn rồi đến nhà ở hay những công trình khác. Nhận thấy tiềm năng phát triển rất lớn trong mảng này nên cuối năm 2008, tôi quyết định xin nghỉ ở công ty để ra ngoài làm riêng.
Với số tiền vốn kha khá và nhiều mối quan hệ tốt với bạn hàng, công ty của tôi phát triển rất nhanh. Năm ấy tôi mới vừa 28 tuổi. Các bạn biết đấy, một người trẻ và thành công sớm thường được mọi người ngợi ca rất nhiều và tôi trở thành hình mẫu lí tưởng của các bậc phụ huynh trong thị trấn lấy ra để bảo ban con em mình. Cứ một bước đi của tôi là lại được chào đón và kính trọng của tất cả mọi người, tôi lấy đó làm vui và nghĩ chắc cha mẹ tôi phần nào cũng được nở mày nở mặt.
Để nói qua chút về chuyện đời tư của tôi lúc đó, đi học và đi làm ở Sài Gòn rối ra mở công ty ở đó luôn. Nhưng do tính chất công việc của tôi cần nhiều đến yếu tố cảm hứng nên những lúc có hợp đồng mới là tôi lại rút về quê ở vài ngày, quanh quanh ngắm biển hay những buổi chiều tản bộ bên bờ cát ngắm nhìn những con sóng bạc đầu trắng xóa tôi thường nghĩ ra những ý tưởng hay ho. Và cũng trong một buổi chiều bình lặng như thế, tôi bất ngờ bắt gặp một cô gái, người đã mang tới cho tôi rất nhiều những vui buồn, hạnh phúc và bất an sau này.
Em là một cô gái Sài Gòn chính gốc, với khuôn mặt tròn và đôi mắt dường như biết nói, giọng nói em nhẹ nhàng mà ngọt lịm. Bữa đó hai chúng tôi vô tình chạm vào nhau như một định mệnh sắp đặt của tạo hóa. Em đang mải mê nhặt những vỏ ốc biển được sóng đưa vào bờ, còn tôi đang lững thững đi nhưng mang trong đầu rất nhiều suy luận và mớ logic của công việc. Em và vào tôi, à mà không chúng tôi va vào nhau và em đã nở nụ cười làm trái tim tôi lạc mất vài nhịp. Tôi và em quen nhau từ đó. Tôi nhớ, ánh mắt long lanh của em, nhớ gióng nói em lúc em giận tôi, nhớ mái tóc mượt mà mỗi lần em dựa vào vai tôi một mùi hương ngây ngất.
Đang mơ hồ về quá khứ thì nghe cái bốp, tôi ngỡ như đang bay giữa bầu trời đầy sao. Hóa ra là đại bàng vừa gọi tôi cái gì đó nhưng tôi không trả lời, thằng xe xách cái dép phi qua vả cho tôi một phát nổ đom đóm mắt. Bọn xe này là chân le ve sai vặt của tầng lớp đại bàng, được chống lưng nên bọn nó thích đánh ai thì đánh thằng nào bật lại cứ xác định cả tuần ăn cháo và nhìn đời bằng một mắt. Sau khi vả cho tôi một dép thì thằng xe túm tóc tôi lôi về phía cửa.
- Thằng chó, đại ca gọi mà mày dám không thưa à
- Em xin lỗi, tại lúc đó em đang nhớ nhà nên không nghe thấy anh gọi ạ
- Đm, này thì nhớ nhà này.
Vừa nói nó vừa giơ chiếc dép lên và cứ thế thẳng cánh giáng vào mặt tôi. Tôi chỉ dám cúi đầu mà chịu trận chứ tuyệt nhiên không dám giơ tay đỡ. Hôm ngồi ở quận, mấy anh lớn đã bảo tôi thế, vào đây bị chúng nó đánh thì cứ để yên mà chịu. Đau chút rồi thôi chứ cứ đỡ thì nó còn đánh dài dài, có khi nó đánh chết cũng nên. Đại bàng nãy giờ ngồi trầm ngâm xong cũng lên tiếng và đưa tay ra hiệu cho thằng xe dừng lại:
- Hôm qua mày vừa bảo mày quê ở đâu tao quên mẹ rồi
- Dạ em quê Bình Định
- Chỗ nào?
- Dạ, thị trấn An Nhơn
- Trai An Thái, gái An Vinh mày đứng dậy múa tao coi vài đường
- Dạ, em không dám ạ
Chưa nói dứt câu nghe cái bụp, tôi đổ về phía sau và thấy ngực tức không thở được. Thì ra thằng xe vừa đạp cho tôi một phát giữa ngực, thằng chó này chuyên đánh người khác nên nó đánh phát nào thì chỉ có chết phát đó. Tôi ôm ngực và bò dậy:
- Anh tha cho em, thật em không biết.
- Thằng chó này, mày muốn chết à
- Em không biết thật ạ
- Thôi có khi nó *** biết thật, cho nó về chỗ đi. Đại bàng lên tiếng cho tôi lui.
Tay lần lần theo cái bờ xi măng, tôi lết về chỗ của mình ngồi dựa vào tường hai tay ôm ngực. Thà chịu đau một chút còn hơn lúc nãy phải đứng lên đi quyền cho chúng nó xem, có khi xem xong chúng nó còn lôi tôi ra đập nhiều hơn là đằng khác. Cũng vì cái đường quyền hiểm đó mà, thằng nhóc chặn đường xin đểu tôi hôm đó đã vào nằm viện vì chấn thương sọ não.