Nhiều cụ mắng chửi ngành y, các bác sỹ rất cảm tính và thiếu căn cứ!
1. Vào bệnh viện thì phải tuân thủ các quy định hành chính: thủ tục giấy tờ, tài chính, tài sản... Cái này ở đâu ngành nào chẳng thế!
Nếu không làm đúng thì Bs, nhân viên phải bỏ tiền túi đền bù là bình thường.
2. Việc khám chữa bệnh thì bệnh nhân phải tuân thủ các quy định chuyên môn, phác đồ điều trị thì mới chữa bệnh được chứ!
Nhiều ông bệnh nhân, ông người thân vào viện cũng thái độ bố tướng chứ chẳng phải hiền dịu gì, thậm chí còn chỉ đạo cả chuyên môn mới hay!
Trong các ngành học cấp đại học thì trường Y xin khẳng định với các cụ là trường học vất vả nhất, khối lượng kiến thức lớn nhất, số môn thi nhiều nhất, đi thực tập ( tại các bệnh viện ) nhiều nhất, thời gian học nhiều nhất... ai mà thiếu ý chí nghị lực thì khó mà cầm được bằng Bác sỹ trong tay.
Đi làm rồi thì rất thường xuyên phải cập nhật kiến thức kinh nghiệm y khoa, các loại thuốc điều trị, thường xuyên trực đêm ( cái này cũng không có ông đại học nào bằng). Ở những BV lớn đầu nghành chuyện vài hôm mới về nhà chẳng hiếm, ăn uống thì vội vàng tạm bợ qua bữa, ngủ nghê thì ngủ gật, ngủ tranh thủ, đợt nào xã hội có dịch bệnh hay vụ tai nạn đông bệnh nhân thì chẳng phải kể...
Bs hàng ngày gặp bao nhiêu là bệnh nhân và người nhà là bấy nhiêu tình trạng bệnh tật khác nhau nên phải căng đầu óc ra mà khám chữa ra đơn thuốc dặn dò chuyên môn nên mong muốn Bs có thái độ tươi cười, hiền hòa, tình cảm ... ấy không sai nhưng lúc nào cũng thế thì không phải dễ đâu!
Tất nhiên cũng không phải là 100%, vẫn có nhiều người coi bệnh nhân như cái cây ATM hay đưa đi du lịch sông Hồng miễn phí, các cụ thấy trường hợp nào cụ thể BS nhân viên y tế tên gì ở đâu thì cứ nêu tên... nhưng cũng đừng vì thế mà phủ nhận công sức của bao các Bs y tá hộ lý khác đã chữa bệnh, cứu sống biết bao người, đã khuyên bảo để nhiều người khác bớt phải đến bệnh viện.
Việc cám ơn, bồi dưỡng họ sau khi mình được chữa trị khỏi bệnh cũng là truyền thống của người Việt từ xưa đến nay chứ không phải là mới. Sự cám ơn ấy đã có Bs nói với em rằng nhiều năm sau vô tình gặp lại người ta reo lên, giới thiệu với cả gia đình hay nhóm người đi cùng rồi kể lại sơ qua sự việc ... ấy mà cũng cảm thấy rưng rưng ấm lòng!
Cám ơn các cụ đã đọc ý kiến này!