Đồng tiền chỉ có giá trị khi mình đi vay cụ chủ thớt nhá
từ chối cùng lắm ngta chỉ ko ưa. Hứa lèo rồi ko làm thì mới là bị đánh giá thật sựEm làm ăn buôn bán lỗ. Có lúc trong nhà k có nổi 10 tr. Giả sử bạn hỏi bảo k có thì bị đánh giá ạ. Mà cho vay thì k đc vì cả nhà đang cầm cự bằng số tiền đấy. Trước bán hàng cho bạn mua chịu về dùng cuối cùng nhiều lần mất mẹ nó cả bạn, K còn xuất hiện trên đời để mình nhìn thấy
Vâng bácNghe chuyện của cụ em thấy rất cảm động, cụ trân trọng 2 người bạn này nhé, nhất là người bạn thứ 2, chúc tình bạn của cụ luôn gắn bó. Đúng là "giàu vì bạn, sang vì vợ" đấy
cháu nghĩ chả đáng bao nhiêu, nhà cháu làm cò con chứ có đánh đề đâu. 20 củ, 1 tháng lương, nhưng vấn đề là lớn rồi mà có việc lại ko nghe điện thoại ạCó thể bạn cụ nghĩ cho vay xong không đòi được sẽ mất cả bạn lẫn tiền. Thôi thì tiễn bạn lên đường còn tiền ở lại cho củ chắc ạ.
ko cháu là người đi vay, nó ok cho vay, nhưng đến ngày giao tiền thì lại ko nghe điện thoại thôi ạcứ hỏi rõ nguồn cơn xem thế nào, có định trả không rồi chửi nó cũng chưa muộn, làm sao để mất bạn chứ đừng để mất tiền, vì cái loại bạn trở mặt dồn mình vào thế kẹt thì thật cũng *** phải là bạn, không việc j phải nể.
Suy với chả nghĩ giề cụ.Cụ kia cho cụ vay ko khéo lại mất cả cụ trước ấy hehetuần trước điện hỏi vay bạn 20 củ, cho gấu mua hàng, bạn hẹn 1/4 đưa.
tối 31 cháu gọi không nghe máy, trưa 1/4 cũng không nghe.
chuyện tiền là gấp nhưng là xong rồi, còn thằng bạn bia, 4 năm trên cấp 3, 10 năm sau đó, chả lẽ lại là kỷ niệm.
cháu định mai gọi nó ra quán bia để chửi, làm thế nào ạ. chỉ sợ gọi nó vẫn ko nghe , là cháu cạch hẳn.
giờ bạn bè, thân nhưng thằng nào lo thằng ấy, ích kỷ quá đáng. cháu sợ
//trước tết vợ cháu đi cấp cứu, hỏi nó 5 củ, nó ko có thì cháu nghĩ là thôi. giờ nó có tiền, cháu hỏi nó lại ko nghe máy, cháu suy nghĩ quá
chúc mừng cụ có những người tri kỉ.Tầm đấy chắc chỉ là bè thôi, chẳng phải bạn đâu bác. Hồi trước e thỉnh thoảng cũng khó khăn. Có đợt Tết đi dồn từng đồng để trả lương cho a e, cho đối tác. Đến đêm 27 Tết vẫn căng như dây đàn, chỗ naò vay được vay hết rồi. Nghĩ đến thằng bạn hồi đại học cũng thân nhưng ra trường ít gặp, 11h đêm ngại gọi nên nhắn tin cho nó: mày có tiền tao vay 100tr, Tết nhất căng quá (tin nhắn này e nhớ rõ từng chữ luôn) Chờ 30p không thấy trả lời e để máy im lặng rồi lăn ra ngủ. Sáng hôm sau cầm máy thấy gần 20 cuộc goị nhỡ của thằng bé. Gọi lại thì thằng bé đã dồn đủ tiền và đang ngồi đợi ở nhà Một thằng khác thì có công ty xây dựng riêng. Hôm e tiếp khách đột xuất gần cty nó gọi hỏi vay 5tr nó bảo ok qua đi. 5p sau sợ không đủ gọi lại bảo giúp tao 10tr nhé, nó ngập ngừng 1 lúc rồi bảo uh cứ qua đi. E nghì bụng bảo thằng này lại tiếc bạn rồi. Lúc đến lấy tiền tí rớt nước mắt. Có 10tr mà đủ thập cẩm tiền 200k, 100k, 50k, 20k. Sau mấy hôm ngôì tâm sự mới biết nó đang khó khăn, nợ lương nv cũng 2 tháng, xe oto thì đang rao bán. E tự nhủ với bản thân, riêng 2 thằng này nó nhờ vả gì kể cả có đổ máu e cũng làm chứ đừng nói cho vay tiền.
cụ có lẽ người miền nam, sòng phẳng. khác tính cháu.nói thì bảo quá đáng chứ em thấy chuyện mình làm ăn, mà vay tiền người khác em thấy kỳ kỳ. Nếu bản thân có năng lực, có đồng nào thì tự tiêu đồng đó, làm ăn đầu tư trong khả năng của mình. Chứ cứ kiểu "làm giàu không khó", thấy người khác làm được mình cũng cố làm trên khả năng của mình, vay mượn tứ tung khắp nơi đầu tư, đến lúc vỡ nợ thì bạn bè tình cảm tiền nong đều mất hết. Người ta không cho vay cũng có cái khó của người ta, sau đó không cho vay thì lại chửi bới. Muốn bạn bè thong cảm cho mình thì cũng phải nghĩ đến hoàn cảnh người khác.
Em thì chỉ cho bạn vay nếu nguy cấp như bệnh tật, ốm đau, thiếu những nhu cầu cần thiết ... chứ bảo vay để bạn làm con lô, ngày mai gấp 4 sẽ trả thì em xin kiếu.
vấn đề của cháu là nó ko nghe điện thoại thôi ạ.Ông thớt cũng ích kỷ bỏ mịa, người ta ko giúp đc thì quay lại chởi. Tiền nong gặp ông xòng phẳng ko sao, gặp thằng cù nhầy thì đi đòi cứ như đi lậy chúng nó ấy. Éo thèm hỏi bạn tại sao hay bạn gặp cái gì khó khăn ko hay ngại ko mà chưa gì đã quăng lên đây lập thớt, bó tay.
tuần trước điện hỏi vay bạn 20 củ, cho gấu mua hàng, bạn hẹn 1/4 đưa.
tối 31 cháu gọi không nghe máy, trưa 1/4 cũng không nghe.
chuyện tiền là gấp nhưng là xong rồi, còn thằng bạn bia, 4 năm trên cấp 3, 10 năm sau đó, chả lẽ lại là kỷ niệm.
cháu định mai gọi nó ra quán bia để chửi, làm thế nào ạ. chỉ sợ gọi nó vẫn ko nghe , là cháu cạch hẳn.
giờ bạn bè, thân nhưng thằng nào lo thằng ấy, ích kỷ quá đáng. cháu sợ
//trước tết vợ cháu đi cấp cứu, hỏi nó 5 củ, nó ko có thì cháu nghĩ là thôi. giờ nó có tiền, cháu hỏi nó lại ko nghe máy, cháu suy nghĩ quá
Mỗi người 1 tính, mỗi nhà 1 cảnh, em chỉ nói về quan điểm của em thôi. Em là người Bắc, nhưng em không thích cái tính cứ vay nợ rang buộc kiểu dây mơ rễ má sau lũy tre làng. Quan điểm em là có gì tiêu đấy, không có em nhịn, kể cả làm ăn đầu tư buôn bán, chứ nhất quyết không vay, nói thẳng là không muốn làm phiền người khác. Ai cũng như mình, cuộc song hang trăm thứ việc, tiền không phải ai cũng dư dả, nên tốt nhất không vay tiền, như thế vừa làm khó người nếu họ không có hoặc cũng đang cần tiền như mình, hoặc họ có cho vay mà mình không có khả năng trả cũng mất bạn mất bè. Không dính đến tiền bạc còn giữ tình cảm lâu dài, chứ dính đến tiền bạc thì sớm muộn cũng mất long, mất cả sự tôn trọng nhau đi.cụ có lẽ người miền nam, sòng phẳng. khác tính cháu.
cháu sống kiểu tín chấp, việc của nhà cháu là thiếu ít tiền tạm thời, chứ ko phải ko có ạ. nếu thiếu từ đầu nhà cháu đã vay ngân hàng. tin thằng bạn hơn cả người nhà, cháu gọi thằng em ruột sau khi nó ko nghe máy.
việc khó của nó, mai cháu giải quyết cụ ạ