- Biển số
- OF-470990
- Ngày cấp bằng
- 17/11/16
- Số km
- 828
- Động cơ
- 204,961 Mã lực
- Tuổi
- 31
Em chưa bh ăn món này, nhìn thấy sợ sợ hic
cụ quê ở Nghệ An phải không? Ở ngoài Hà Nội có nhiều quán cháo lươn ko dùng hành tăm, ăn ko đúng vị.Về Nghệ An ăn vẫn khácSáng dậy, chưa mở mắt bạn đã rủ đi ăn cháo lươn. Hẹn lên hẹn xuống bao lần chưa được. Hôm nay nhất quyết đi 1 chuyến. Trời thật khéo chiều lòng người, 8h kém thì mưa tầm mưa tã, mưa như trút nước. Thằng bé cứ tẽn tò đứng ngắm mưa mà ngậm ngùi.
Bạn em, ngày xưa, như kịch bản các câu chuyện là nhà nghèo học giỏi, hay nhà nghèo vượt khó, nói thật, cả xã hội như thế, ai cũng nghèo như nhau, chỉ có cái chí hơn người ta. Là một tay sành sõi sông nước. Bọn em gọi là số sát cá. Đi học về, đi qua vũng nước bé tin hin, cậu xuống khuấy khuấy một lúc cũng được em cá tràu (cá quả). Các cụ biết đấy, cá đấy bắt bằng tay không dưới nước thì khó vô cùng. Tầm mùa này là mùa thu hoạch lúa và gieo vụ mới tránh bão tháng 7, khi lúa lên được khoảng hơn gang tay, bạn em đi trên bờ, tia xuống ruộng, phát hiện chỗ nào khả nghi cậu lội xuống dùng tay không bới bùn lên bắt lươn. Trăm phát trăm trúng. Đã lội xuống kiểu gì cũng bắt được lươn.
Tuy nhiên cái tài nhất của bạn em phải kế đến là món cháo lươn. Nấu cháo lươn ngon cực kỳ. Ngày xưa lươn nhiều, loại bé bé bằng ngón tay không thèm ăn. Chỉ ăn loại lớn cỡ bằng cái xúc xích bán ở cổng trường cấp 1, cấp 2.
Mùa đông, hai thằng nhà cạnh nhau, học chung với nhau đến 9h tối, xong lấy đèn đi soi lươn. Cạnh nhà em có con mương thủy lợi, đổ xi măng cả lòng mương, ở phía trên có 1 lớp bùn. Mùa đông không bơm thủy lợi nên nước lấp xấp, có đoạn còn khô. Cua với lươn nhiều vô kể.
Lươn sau khi bắt xong, vứt vào tro bếp để dính nhớt. Sau đấy mang ra cầu ao tuốt. Mổ lươn thì dùng cái dao bằng lạt tre. Sau đấy cho vào nồi luộc chín để gỡ thịt. Sau khi gỡ thịt xong, vứt xương lại ninh tiếp. Ninh nhừ lọc lấy nước cho vào nồi cháo. Nấu cháo, việc đơn giản nhưng nhiều mợ chắc ko biết nấu. Nguyên tắc của gạo nói riêng và tinh bột nói chung là tan trong nước nóng. Mình dùng nồi áp suất, đun sôi lên, sau đó tắt lửa, ủ nóng vào tro bếp tầm 1 tiếng, xong đưa ra nấu sủi lên tiếp. Đảm bảo hạt gạo nở bung ra như hoa. Ở quê em thích ăn kiểu cháo còn nguyên hạt, không phải cháo nấu nhuyễn.
Có 3 món gia vị chính không thể thiếu được đó là hành tăm, bột nghệ và hạt tiêu, tất nhiên có lá mùi tàu, muối, mì chính,… nhưng gia vị quan trọng nhất em nghĩ đó chính là hành tăm. Hành tăm giã nhỏ, phi với mỡ lợn thì cả làng phải điếc mũi. Thịt lươn đảo qua món đó, cho vào bát cháo vàng ươm, hăng hắc mùi nghệ, thơm thơm lá mùi tàu, cay cay vị tiêu. Lúc đấy mà biết uống rượu chắc cũng phải hết mấy be. Thật không thể mô tả được cảm giác ngoài trời gió lạnh, mưa phùn, mà trong bếp thì hai thằng sì sụp cháo lươn. Bây giờ lớn, ăn uống nhiều thứ làm cho cái lưỡi mình mẫn cảm với các vị đồ ăn. Tìm mãi không thấy được cái vị bát cháo lươn ngày nào.
Các cụ nói cấm có sai, món ngon nhớ lâu.
Hihi, quê em là Nghệ An cụ ạ.Ngon thật , đọc xong chép miệng mấy cái vẫn chưa biết Quê chủ thớt ở đâu ?
Về quê bây giờ cũng khó tìm được quán mô ăn vừa ý mình đó cụ. Ở HN đi qua mấy quán cháo lươn xứ nghệ em đã từng ăn mà muốn đập quán. Thực sự dở như hạch.em nghiện món này lắm ạ vì em người xứ Nghệ, ngày ăn 2 bát cho đã thèm nếu về quê. gọi 1 tô 30k chắc bằng 70 hay 80k ở hn
Hihi, thi thoảng nhớ lại kể cho con cháu nó thấy thiệt thòi. Hihi.Kí ức miền quê thời thổ tả thì nhiều vô cùng, nhưng mà về ẩm thực thì quả là giờ khó có cảm giác nào lặp lại được, kể từ miếng tóp mỡ trong bát canh rau muống huống chi món cháo lươn kia. Chẹp chẹp ...
cháo Lươn ở Vinh dở òm cụ ạ, em ăn khắp nơi nhưng vài năm trở lại đây chả ra mẹ gì. mò được 1 quán tít tận đường về biển Cửa hội, cách Vinh tầm 5km ăn phải nói là tuyệt vời. cháo với sup lươn trên miền núi em ăn ngon gấp trăm lần Vinh. còn Hn thì cháo Lươn ko ngửi được. làm bát Sup nhiều lươn khoảng 60k, 2 bánh mì nữa là 70 mà đứng dậy như húp nước lãHihi, quê em là Nghệ An cụ ạ.
Về quê bây giờ cũng khó tìm được quán mô ăn vừa ý mình đó cụ. Ở HN đi qua mấy quán cháo lươn xứ nghệ em đã từng ăn mà muốn đập quán. Thực sự dở như hạch.
Hihi, thi thoảng nhớ lại kể cho con cháu nó thấy thiệt thòi. Hihi.
Chắc em sai rồi, nhưng giờ nhà em chỉ dung muối thôi. Vì nhiều thông tin lá cải nên cứ loạn cả lêncụ lại nghe nói rồi, mì chính là 1 gia vị rất tuyệt, ít khi có ai nói bị dị ứng với mì chính, cái cụ cần bỏ là cái Kno với hạt bột nêm kia kìa
Nghe quẩy nóng rồi mà chưa lần nào ăn quẩy nóng. Quẩy ở quán phở thì nguội và ko giòn nữa.Cụ nói chuẩn nhưng cháo sườn với cháo chai thì có quẩy mới ngon nhưng phải là quẩy giòn cụ nhé
Có vẻ các mợ đều ko thích lươn nhỉ. Vợ em cũng sợEm chưa bh ăn món này, nhìn thấy sợ sợ hic
Hành tăm khó ăn. Cơ mà ăn quen thì thấy nghiện. Luộc thịt, luộc gà, tráng trứng,... ăn quen thì bị nghiện thật. Giờ có nhiều quán cũng nấu bằng hành tăm đó cụ.cụ quê ở Nghệ An phải không? Ở ngoài Hà Nội có nhiều quán cháo lươn ko dùng hành tăm, ăn ko đúng vị.Về Nghệ An ăn vẫn khác
Hihi, không thể tránh được xu thế.Nghe tả ngon thật.
Nhưng giờ em không dám ăn. Toàn lươn nuôi.
Cái quán đấy là chỗ Cửa Nam, nó không phải nằm mặt đường mà phải đi vào ngõ đúng ko cụ. Sức thanh niên ăn quán đó phải đả mấy bát. Vì bát nhỏ lắm. Hihi.Cháo lươn nghệ, em ăn mà nhớ mãi , thèm kinh hồn, cả cái Hà nội này chả có quán nào nấu ngon cả, cứ lần nào vào Vinh em lại ra quan bà cụ lụp xụp chỗ ngã 3 về Thanh Chương ý , tẩn cả cháo cả súp,
sướng cái thằng người
biết món này là do em gấu cũ người Vinh
mà lày : gái Vinh cũng là đặc sản nhá , nét đằm thắm dịu dàng rất riêng, Chu choa , yêu quá
cụ yên tâm ,mì chính là 1 loại gia vị tốt, cái xung quanh nó mới là nhiều cái ta nên đặt nghi ngờ cụ ạ, chúc cụ và gia đình skhoeChắc em sai rồi, nhưng giờ nhà em chỉ dung muối thôi. Vì nhiều thông tin lá cải nên cứ loạn cả lên
vâng, nhưng quán đó ngon thậtCái quán đấy là chỗ Cửa Nam, nó không phải nằm mặt đường mà phải đi vào ngõ đúng ko cụ. Sức thanh niên ăn quán đó phải đả mấy bát. Vì bát nhỏ lắm. Hihi.
cụ yên tâm ,mì chính là 1 loại gia vị tốt, cái xung quanh nó mới là nhiều cái ta nên đặt nghi ngờ cụ ạ, chúc cụ và gia đình skhoe
Mợ chưa ăn lươn bao giờ áEm chưa bh ăn món này, nhìn thấy sợ sợ hic
Vâng, ở Vinh có 1 cái bệnh rất nặng đó là hơi đua đòi. Cứ quán nào nhiều ô tô vào ăn là nghĩ quán đó ngon. Hay quán nào nhiều người ăn là quán đó ngon. Có nhiều quán vào nhìn rõ đông, ngoài đường ô tô xếp hàng dài. Vào ăn mà dở như hạch. Lại còn ăn sáng mà 30k/1 bát nữa. Mặt bằng lương chung là thấp, không cao nhưng ăn uống thì quá đắt đỏ.cháo Lươn ở Vinh dở òm cụ ạ, em ăn khắp nơi nhưng vài năm trở lại đây chả ra mẹ gì. mò được 1 quán tít tận đường về biển Cửa hội, cách Vinh tầm 5km ăn phải nói là tuyệt vời. cháo với sup lươn trên miền núi em ăn ngon gấp trăm lần Vinh. còn Hn thì cháo Lươn ko ngửi được. làm bát Sup nhiều lươn khoảng 60k, 2 bánh mì nữa là 70 mà đứng dậy như húp nước lã
Em nhớ hình như là 40 hay 50k/bát đấy, ko rẻ đâu. Mấy lần toàn bố vợ trả, có lần em trả mà giật cả mìnhVâng, ở Vinh có 1 cái bệnh rất nặng đó là hơi đua đòi. Cứ quán nào nhiều ô tô vào ăn là nghĩ quán đó ngon. Hay quán nào nhiều người ăn là quán đó ngon. Có nhiều quán vào nhìn rõ đông, ngoài đường ô tô xếp hàng dài. Vào ăn mà dở như hạch. Lại còn ăn sáng mà 30k/1 bát nữa. Mặt bằng lương chung là thấp, không cao nhưng ăn uống thì quá đắt đỏ.
Nó đến hành tăm lại nhớ đến hôm vào quê cụ công tác, có 1 HTX cho em phải đến 7-8 kg hành tăm. Ăn đúng là không thể quên được, giờ em vẫn cònSáng dậy, chưa mở mắt bạn đã rủ đi ăn cháo lươn. Hẹn lên hẹn xuống bao lần chưa được. Hôm nay nhất quyết đi 1 chuyến. Trời thật khéo chiều lòng người, 8h kém thì mưa tầm mưa tã, mưa như trút nước. Thằng bé cứ tẽn tò đứng ngắm mưa mà ngậm ngùi.
Bạn em, ngày xưa, như kịch bản các câu chuyện là nhà nghèo học giỏi, hay nhà nghèo vượt khó, nói thật, cả xã hội như thế, ai cũng nghèo như nhau, chỉ có cái chí hơn người ta. Là một tay sành sõi sông nước. Bọn em gọi là số sát cá. Đi học về, đi qua vũng nước bé tin hin, cậu xuống khuấy khuấy một lúc cũng được em cá tràu (cá quả). Các cụ biết đấy, cá đấy bắt bằng tay không dưới nước thì khó vô cùng. Tầm mùa này là mùa thu hoạch lúa và gieo vụ mới tránh bão tháng 7, khi lúa lên được khoảng hơn gang tay, bạn em đi trên bờ, tia xuống ruộng, phát hiện chỗ nào khả nghi cậu lội xuống dùng tay không bới bùn lên bắt lươn. Trăm phát trăm trúng. Đã lội xuống kiểu gì cũng bắt được lươn.
Tuy nhiên cái tài nhất của bạn em phải kế đến là món cháo lươn. Nấu cháo lươn ngon cực kỳ. Ngày xưa lươn nhiều, loại bé bé bằng ngón tay không thèm ăn. Chỉ ăn loại lớn cỡ bằng cái xúc xích bán ở cổng trường cấp 1, cấp 2.
Mùa đông, hai thằng nhà cạnh nhau, học chung với nhau đến 9h tối, xong lấy đèn đi soi lươn. Cạnh nhà em có con mương thủy lợi, đổ xi măng cả lòng mương, ở phía trên có 1 lớp bùn. Mùa đông không bơm thủy lợi nên nước lấp xấp, có đoạn còn khô. Cua với lươn nhiều vô kể.
Lươn sau khi bắt xong, vứt vào tro bếp để dính nhớt. Sau đấy mang ra cầu ao tuốt. Mổ lươn thì dùng cái dao bằng lạt tre. Sau đấy cho vào nồi luộc chín để gỡ thịt. Sau khi gỡ thịt xong, vứt xương lại ninh tiếp. Ninh nhừ lọc lấy nước cho vào nồi cháo. Nấu cháo, việc đơn giản nhưng nhiều mợ chắc ko biết nấu. Nguyên tắc của gạo nói riêng và tinh bột nói chung là tan trong nước nóng. Mình dùng nồi áp suất, đun sôi lên, sau đó tắt lửa, ủ nóng vào tro bếp tầm 1 tiếng, xong đưa ra nấu sủi lên tiếp. Đảm bảo hạt gạo nở bung ra như hoa. Ở quê em thích ăn kiểu cháo còn nguyên hạt, không phải cháo nấu nhuyễn.
Có 3 món gia vị chính không thể thiếu được đó là hành tăm, bột nghệ và hạt tiêu, tất nhiên có lá mùi tàu, muối, mì chính,… nhưng gia vị quan trọng nhất em nghĩ đó chính là hành tăm. Hành tăm giã nhỏ, phi với mỡ lợn thì cả làng phải điếc mũi. Thịt lươn đảo qua món đó, cho vào bát cháo vàng ươm, hăng hắc mùi nghệ, thơm thơm lá mùi tàu, cay cay vị tiêu. Lúc đấy mà biết uống rượu chắc cũng phải hết mấy be. Thật không thể mô tả được cảm giác ngoài trời gió lạnh, mưa phùn, mà trong bếp thì hai thằng sì sụp cháo lươn. Bây giờ lớn, ăn uống nhiều thứ làm cho cái lưỡi mình mẫn cảm với các vị đồ ăn. Tìm mãi không thấy được cái vị bát cháo lươn ngày nào.
Các cụ nói cấm có sai, món ngon nhớ lâu.