Góp vui bằng truyện của Đinh Vũ Hoàng Nguyên.... Lão Bói Già.
Tên của gã là Cao Như Đ ảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đ ảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đ ảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đ ảng.
Cao Như Đ ảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay như chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức.
Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đ ảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền.
Một ngày, Cao Như Đ ảng mở quán thịt chó.
Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ Đ ẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đ ảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đ ảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đ ảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đ ảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi **** còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”.
Cái biển sau, rút kinh nghiệm, Cao Như Đ ảng đề: Đ ẢNG THỊT CHÓ.
Bí thư xã đến ăn, nhìn biển mới, gật gật gù gù bảo: “Sửa thế này được, để cái giống ấy sau chữ ****, cho đỡ bị hiểu lầm!”.
Đang bữa, bí thư sực nghĩ, giật mình, mới quát: “Dỡ biển xuống ngay, khẩn trương, *********, muốn đi tù à?”. Cao Như Đ ảng méo mặt hỏi: “Cả nhà nhà em toàn người ngoan và ngu, có biết gì mà *********?”. Ông bí thư hạ giọng, thầm thì: “Nước mình là một **** lãnh đạo, cấm có cái chuyện hai ba đ ảng, ông ghi thế này nhỡ ai hiểu là ông lập đ ảng đối lập, thì toi!”. Cao Như Đ ảng bảo: “Chả nhẽ thằng bán thịt chó và mấy thằng ăn thịt chó mà cũng bị thành đ ảng à?!”. Bí thư bảo: “Ai chả biết thế! Nhưng cái nước mình nó thế! Mà thôi, tốt nhất thời này cái gì đã đ ảng thì đừng chó, mà đã chó thì đừng đ ảng!”. Gã đành “dạ dạ…”.
Sau bữa đấy, Cao Như Đ ảng lại thay biển mới, còn đề mỗi THỊT CHÓ.
Nhưng lắm lúc gã tấm tức: đến cái giống chó còn đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, lúc biến thành thịt vẫn gọi là chó, chẳng nhẽ chỉ do nước này có độc cái đ ảng mà thành mình phải kị húy, phải kiêng cả tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, thì hóa chẳng bằng chó!