Chia xẻ với câu chuyện của mợ. Làm cha mẹ đơn thân thì thật không dễ chút nào.
Khác với mợ, tôi làm cha lần đâu ở tuổi 40, chỉ hơn một năm sau đó thì độc thân trở lại với thằng con hơn 1 tuổi trên tay.
Thật sự với phụ nữ việc chọn làm mẹ đơn thân chỉ là cực chăngr đã khi không còn lỗi thoát nào cả, nhất là khi không có sự chuẩn bị về kinh tế, không có người thân hỗ trợ , tất cả phải tự mình lo gồng gánh từ kiếm tiền nuôi con, chăm sóc con từ lúc nằm ngửa đến lúc lớn, giờ thì tôi cũng U60 rồi mà vẫn cảnh cha già - con mọn đây. Tôi trả qua cái đoạn này rồi nên rất hiểu và thông cảm với mợ.
Chúng ta bắt đầu công việc làm cha mẹ, chỉ là một bước đi của cái tiến trình trưởng thành của tự nhiên, nuôi nâng con cái không phải chỉ là một nghĩa vụ , nó là miếng ghép còn thiếu cho sự hoàn thiện và sửa đổi chính chúng ta, đó khôgn phải là việc dễ dàng, nhưng ta vẫn phải làm . Đúng ạ ?
Tuy nhiên việc các ông cha/bà me phải bất đắc dĩ trở lại độc thân với những đứa con của mình , nuôi dạy chúng khôn lớn là việc vô cùng nặng nhọc,nó bào mòn đi khát vọng tuổi trẻ, sự tìm kiếm tình yêu và làm giảm đi nhiều cái sự ham muốn chính đáng, ngay cả cái chuyện làm tình đôi lúc nó cũng mất dần sự hứng khởi, hừng hực như khi ta đang yêu đương đôi lứa, hay có đầy đủ vợ/chồng, nó mất dần đi sự chính thống của tình dục và không còn là cái phần không thế thiếu trong cuộc đời nữa, sao lãng dần đi sự quan tâm và chăm sóc chính bản thân chúng ta, ta sẽ trở nên xề xoà, đôi lúc lôi thôi , lếch thếch, mà nào quan trọng gì nữa ? Tôi ít thấy ông bố / bà mẹ nào trở nên rạng rỡ hơn sau cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình. Nhưng hãy cứ sống và sang chảnh trong chính nỗi buồn của mình đi mợ ạ.
Mợ có 2 thằng ku, chúng đều ngoan, bình thường và ngày càng hiểu biết, còn tôi thì làm cha với đứa con từ nhỏ đã nhiều vấn đề sức khoẻ, luôn bị ngưng thở khi ngủ, đằng đẵng nhiều năm trời tôi phải luôn canh giấc ngủ cho nó, luôn phải lật xoay người nó, nghe ngóng liệu nó có bị ngưng thở khi ngủ hay không.... lớn lên thì ADHD, suốt cả cấp tiểu học tôi phải đi học cùng con, luôn quanh quẩn trên ghế đá sân trường để mà có mặt xử lý kịp thời những vấn đề của cu cậu, chỉ đến giờ ngủ trưa của nó thi mới tranh thủ chạy ra ngoài kiếm cái gì bỏ bụng, mãi sau này mới có thể bình thường mọi cái trong sinh hoạt hàng ngày vì cháu đã lớn và phát triển bình thường như mọi đứa trẻ khác.
Mợ biết không? thời gian đầu tôi thật sự khủng hoảng, mọi cái mình làm đều hậu đậu, làm đâu hỏng đấy vì mình chưa từng trải qua cái việc phải nuôi con một mình mà không có sự hỗ trợ của gia đình và người thân, nhưng dần nó quen, không biết cái gì thì lên mạng học hỏi, sai thì làm lại, nếu không có cái webtretho thời đầu chắc tôi cũng chẳng biết phải nuôi và chăm sóc lúc con bịnh tật ra sao nữa.
Mợ làm mẹ theo tiếng gọi và kỹ năng nó ẩn sâu trong cái ADN của mình, còn tôi học làm cha và vừa làm mẹ theo dạng mò mẫm , đúng-sai-sửa-chữa, mợ vẫn còn hơn tôi nhiều thứ mà ?
Tôi rút ra một điều, khi ta làm cha/mẹ thì sẽ đến lúc ta chỉ sống vì những đứa trẻ của mình và trông ngóng vào sự trưởng thành và hạnh phúc của chúng, mọi cái ta trải qua cũng chỉ như vết xước của thời gian, đến một lúc ta sẽ trở về với cát bụi, chẳng để lại gì ngoài hình ảnh tốt đẹp của ta trong ký ức của những đứa con, đúng không ạ ?
Chúc mợ luôn vui , trẻ khoẻ, luôn sang chảnh và kiêu hãnh trong nỗi buồn của mình, cứ thế thì mọi việc nó tốt lên mợ ạ, mọi cái tệ nhất nó cũng đã qua, giờ có điều gì làm ta sợ hãi nữa ? (kinh nghiệm của một ông bố đơn thân nuôi con một mình mười mấy năm cho biết
)
Hãy đừng nhìn vấn đề ly hôn theo góc độ tiêu cực, sao không chỉ đơn giản nói rằng : Tôi đã độc thân trở lại và tiếp tục công việc còn dang dở với những đứa con của mình ?