CÂU CHUYỆN “CHƠI GÁI”
Hôm nay đang ngồi khám bệnh thì bỗng dưng có cô gái rất trẻ và đẹp nữa được một cô bạn cũng rất xinh và trẻ nữa dìu vào. Nhìn bộ dạng cô gái rất rệu rã, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng và giận dữ.
Vừa được dìu tới bàn khám, cô gái đã đề nghị “bác sĩ ơi, bác cho em làm xét nghiệm để sàng lọc các bệnh lây truyền qua đường tình dục”.
Mình chột dạ, ngắm cô gái một cái và từ tốn hỏi “em bị làm sao mà phải đi khám và làm xét nghiệm? có rất nhiều bệnh truyền nhiễm lây qua đường tình dục, vậy em muốn được khám và sàng lọc bệnh truyền nhiễm nào?”
Cô gái nhanh nhẩu trả lời “bác sĩ cho em làm xét nghiệm HIV và viêm gan B ạ”
Mình lại ngó kỹ cô bé một cái nữa, cô bạn đi cùng thấy vậy vội thanh minh (mình nghĩ vậy) “bốn hôm trước, bạn em bắt gặp chồng nó đi ‘chơi gái’, nó rất sốc và đang rất giận chồng”
Mình không nói gì, và cũng chưa tư vấn gì cho cô bé... mà ngó qua em điều dưỡng ở bàn bên cạnh và nói “em in hai cái xét nghiệm HIV và HbsAg cho cô bé giúp anh nhé. À, em in thêm các xét nghiệm cơ bản cho cô bé giúp anh luôn”
Trước khi cô bé đi làm xét nghiệm, mình có động viên cô bé một câu với hy vọng cô bé không phải lo lắng quá mức như vậy “em tưởng dễ bị HIV lắm đấy hả, không đáng ngại lắm đâu, em cứ yên tâm”
Bạn cô bé thì thủ thỉ với em điều dưỡng “chị để lại số điện thoại ở đây nhé, khi nào có kết quả thì gọi cho chị. Cám ơn em nhiều”
Khoảng hơn một tiếng sau đã thấy cô bé và người bạn quay lại khi em điều dưỡng chưa kịp gọi điện. Trên tay cô bạn cầm kết quả xét nghiệm của cô bé và đưa cho bác sĩ. Mặt cô bé lộ rõ vẻ lo lắng, tim cô bé thì đập thình thình (mình nghe thấy rất rõ).
Xem xong kết quả xét nghiệm, mình nhíu mày... cô bé bỗng dưng nấc lên. Nghe thấy tiếng nấc, mình ngước nhìn với nụ cười thân thiện và chậm rãi nói “xét nghiệm HIV và HBsAg của em đều âm tính nhé”
Bỗng dưng cô bạn hét toáng lên “Đấy, tao đã bảo mày rồi. Mày phải đi làm xét nghiệm đi thì mới yên tâm. Thế là may rồi nhé”. Lúc này khí sắc mặt cô bé cũng đã nhuận ra nhiều phần.
Tuy vậy, mình thấy không yên tâm nên đã hỏi thêm cô bé “lần quan hệ gần nhất giữa em với chồng là khi nào”
Cô bé ngượng nghịu nhưng cũng mạnh dạn trả lời “cách đây hai tuần bác sĩ à”. Sau câu hỏi và trả lời này, có vẻ câu chuyện giữa mình với cô bé được cởi mở hơn.
Cô bé trả lời tiếp “cách đây bốn hôm, em bắt gặp chồng em đi ‘chơi gái’, em sốc quá và đã cãi nhau với chồng một trận. Chồng em rất hay đi nhậu và về khuya cho nên em nghĩ có thể đây không phải là lần đầu, do vậy em phải đi làm xét nghiệm”
Mình dặn dò cô bé trước khi ra về “em cứ yên tâm, không vấn đề gì đâu. Tuy nhiên, để cho chắc em nên bảo chồng đi làm xét nghiệm và em cũng cần làm lại xét nghiệm sau 1 tháng, sau 3 tháng nữa nhé”
Cô bé nhanh nhẩu đáp “hai hôm trước mẹ chồng em bắt chồng em đi làm xét nghiệm rồi và kết quả là âm tính. Em đang buồn quá và không biết phải làm thế nào”
Mình có cảm giác cô bé đang ở thế khó xử và khó có thể thoát ngay ra được, suy đi tính lại (rất nhanh), mình quyết định nói “anh nghĩ nếu chồng em đi bồ đi bịch thì mới đáng lo và gia đình có nguy cơ tan vỡ. Nếu chồng em chỉ đi ‘chơi gái’ thôi thì vẫn còn có thể cứu vãn được. Người đàn ông trong lúc bốc đồng nên hay tặc lưỡi...”
Cô bé…
Mình nói tiếp “biết rằng chuyện ‘chơi gái’ không thể chấp nhận được, nhất là với những người đã có gia đình. Tuy nhiên, trong tình huống của em, anh nghĩ em nên cố gắng tha thứ nếu chồng em có thiện chí… để tránh đổ vỡ gia đình và con em đỡ khổ”
Cô điều dưỡng bàn bên cũng tiếp lời “đúng rồi, mặc dù chồng em đáng trách nhưng chị nghĩ anh ấy vẫn yêu em và gia đình. Trong lúc bộc phát, chồng em chỉ ‘ăn bánh trả tiền’ thôi”. Một lúc sau, cô điều dưỡng lại nói tiếp “Đôi khi những lúc vui, trong câu chuyện với chồng, chị vẫn hay trêu anh ấy rằng nếu có muốn thì cứ tự nhiên, nhưng cấm có đưa bệnh về cho vợ và con đấy”
Cô bé lý nhí trả lời “thực ra em và chồng đã và đang rất thắm thiết, chỉ vì chuyện này mà mấy ngày nay chúng em cãi nhau, em thì mất ăn mất ngủ và đang lo lắng quá”
Nói xong, cô bé đứng dậy cảm ơn và xin phép ra về. Cô bạn lúc này nhìn cũng khá bối rối và nói đỡ “em cũng mong hai đứa nó không đổ vỡ, nhưng khó quá bác sĩ à”
Câu hỏi: Theo các bạn thì trong tình huống này cô bé cần ứng xử và giải quyết câu chuyện như thế nào?
Bác sĩ
Lương Quốc Chính
Nguồn:
http://bacsinoitru.vn