[Funland] Câu chuyện cảnh giác

Trâu hun khói

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-701902
Ngày cấp bằng
26/9/19
Số km
2,009
Động cơ
115,685 Mã lực
Tuổi
40
Tại bọn Ô đực chuyên chịch choạc, em lo cho lũ đực tử tế nài
nhân có mẩu chuyện em lôi về có chăng học được cái gì thì học, đél bâu h thừa vì sự nghiệp ăn của chơi chúng ta còn dài, ko thể nói trước điều gì

Tôi quen nàng ất ơ nhưng lãng mạn và cơ duyên. Nàng gọi điện vào máy tôi, gọi đúng tên, chuyện cũng như...đúng rồi nhưng khúc cuối mới té ngửa ra là nhầm khi tôi thành thật khai báo là chẳng quen ai như nàng cả. Nàng không giận mà còn cười rinh rích rồi xin lỗi. Tôi thấy cũng vui vui, nỗi vui hồn nhiên và thật thà chứ không như lũ bạn lấy trò đó để cợt nhả và tiêu diệt tiền cước đối tượng. Tắt máy, tiện tay tôi lưu lại số nàng, đặt trong danh bạ là Bé Cái Nhầm, như một kỷ niệm con con.

Một buổi chiều buồn, không nhớ chiều nao và buồn vì nỗi nào. Tôi ngồi đồng cà phê, góc kín gió, chân duỗi sang ghế khác, một tay vê thuốc hút, một tay thọc túi quần mân nốt sần ở háng mọc lúc sáng. Bâng khuâng. Tôi chả nghĩ ngợi quái gì mà mông lung, ưu tư quá thể. Con điện thoại hai sim một sóng vứt bàn cả chiều chả ai gọi, màn hình tối đen thi thoảng lại nhoáng sáng bởi những tin nhắn rác. Tôi không mân nốt sần ở háng mọc lúc sáng nữa bởi nó không còn nhu cầu, mân nữa sẽ đau. Tôi chuyển sang mân mê, xoay rê con điện thoại. Tôi lục danh bạ, tìm kẻ nhớ người quên, tiện thể xóa luôn dăm ba số nhạt nhòa thì hiện ngay tên Bé Cái Nhầm. Kỷ niệm con con trỗi dậy. Tôi co hai chân lại, ngồi ngay ngắn. Tôi nhắn tin “ chào em, lâu không thấy em...nhầm máy”. Cho bớt mông lung, buồn chân buồn tay thôi chứ tôi chả hy vọng hay thầm ước nước non mẹ gì cả. Tính tôi thế, mỗi khi buồn vì nỗi chả hiểu vì sao thì lại hay có những hành vi rất tâm thần tâm tẩm. Con điện thoại rung khe khẽ, tiếp bíp bíp đủ nghe, Bé Cái Nhầmt nhắn lại “ chào anh, nếu anh không nhắn thì em cũng sẽ nhắn lại vì em cũng lưu số anh. Một sự tình cờ thú vị, phải không???”. Tôi tỉnh cả người, phấn chấn hẳn. Tôi bắt đầu giở rói thói chim chuột hàn lâm, “ chiều cuối tuần buồn, anh đang ngồi cafe, em rảnh không mình gặp nhau?. Anh cho là chúng ta có duyên”. Nàng nhắn lại “ anh đang mơ ngủ à?, hôm nay là thứ 2. Em bận việc không đến được nhưng nhất định em sẽ…, cảm ơn anh vì lời mời”. Tôi thôi không nhắn gì thêm nữa, nhưng sự tò mò trỗi lên khốc liệt và hoang hoải.
 

Trâu hun khói

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-701902
Ngày cấp bằng
26/9/19
Số km
2,009
Động cơ
115,685 Mã lực
Tuổi
40
Chả phải đợi những ngày buồn bã mới nhắn tin cho nàng mà ngày nào tôi cũng nhắn, bất kể sáng trưa chiều tối. Sáng dậy chuẩn bị đi làm tôi đem con điện thoại vào nhà vệ sinh, vừa “dội bom” bồn cầu, vừa nhắn tin tình tứ. Trưa tôi bỏ ăn, ngồi lì uống trà thiu mà mê mải. Chiều về cũng vậy, lúc đợi cơm vợ là lẻn lên sân thượng mà hăng say. Các bạn đừng hỏi tôi nhắn gì cho nàng, trăm thằng đàn ông chỉ khác nhau bởi cái mặt còn mọi thứ đều giống nhau tất, kể cả tin nhắn. Hãy tin tôi, hỡi các bạn gái dại khờ. Tin nhắn nào của tôi nàng cũng trả lời bặt thiệp, vui vẻ và biết cách tán dương. Chưa yêu nhưng tôi thấy nách mình sắp... mọc cánh. Phải nói là những người đàn bà như nàng tuy chưa biết mặt mũi ra sao nhưng đã đem lại cho tôi nhiều hứng khởi. Tôi chưa đến mức biến thành đứa trẻ nhưng bạn bè lại hay bắt gặp nhảy chân sáo líu lo.

Tôi phải gặp nàng, phải nhất quyết thôi, không lâu hơn được nữa. Trò chơi ú tim cần phải có ánh sáng chiếu rọi nếu không sẽ rất chán và còn nguy hiểm nữa. Cũng như các đôi tình nhân yêu đến chín nẫu ra mà không “ xẻ thịt” nhau thì mầm yêu sẽ thối rụng và trái sầu tất lên ngôi. Tôi nhắn tin cho nàng, hẹn gặp. Nàng nhắn cho tôi là không nhất thiết, cứ thế này vui hơn. Tôi không cố van nài, chỉ nhắn lại cho nàng địa chỉ, nhân dạng, thời gian, còn đến hay không là quyền ở nàng. Tính tôi thế, cần thì cần thật chứ nỉ non van vỉ là tôi nản lắm.

Tôi mặc quần Tây đen thẳng nếp, áo sơ mi trắng măng séc khuy vuông kiểu cách. Tôi lịch sự hơn mức bình thường, dù gì cũng buổi ban đầu tuy vẫn biết có thể nàng không đến. Tôi chọn một nhà hàng thanh cao ở tầng trệt khu chung cư đắt giá, tinh những đồ ăn hảo hạng. Tôi gọi một chai vang, đĩa salat và hai phần cá hồi sốt nước cam, thêm cả cây nến hồng cho lung linh ảo diệu. Tôi chờ nàng như nhà thơ chờ hứng những câu chữ trời cho.

Hơn nửa tiếng mà nàng không đến. Tôi cũng không thèm gọi điện hoặc nhắn tin. Đã bảo rồi, tính tôi thế, kiêu ngạo cho gái nó thèm, chứ lăng xăng quá lại khổ công hầu hạ, rất toi cơm. Tôi định bụng chờ thêm 15 phút nữa, coi như là ân hạn cho nàng, nếu không, tôi sẽ xơi hết chai vang, dĩa salat, hai phần cá hồi. Chả nhiều nhặn gì đâu, toàn những thứ hương hoa kiểu cách trong khi sức ăn uống tôi lại dư thừa. Và tôi quyết, nếu nàng không đến tôi sẽ xóa ngay tên Bé Cái Nhầm ra khỏi danh bạ. Tôi sẽ cắt phéng nàng, bỏ ngay trò ú tim trốn tìm tuy thú vị nhưng cũng nhiều…vô bổ.

Nàng không đến thật. Tôi về khật khưỡng trong men vang và thịt cá hồi. Vợ tôi ngạc nhiên việc khách khứa sao về sớm. Tôi cười," khách bận việc, không đến, xơi đồ thừa rồi về". Tôi vật ra giường, thiêm thiếp. Vợ tôi rúc mặt vào nách. Tôi thấy ươn ướt nơi cánh tay. Tôi to mồm “ sao khóc?”. Vợ tôi sụt sùi: “ đúng ra nửa chai vang và một phần cá hồi đêm nay là của em”.

Ôi thôi! Bé Cái Nhầm của đời tôi.

(Văn thằng Phẹt nghe đã mắt đấy)
 

Schutze

Xe máy
Biển số
OF-712420
Ngày cấp bằng
6/1/20
Số km
66
Động cơ
87,432 Mã lực
Iem vào hóng vụ chịch xoạc.
 

formen

Xe lăn
Biển số
OF-485699
Ngày cấp bằng
27/1/17
Số km
12,839
Động cơ
298,032 Mã lực
đọc hết cái cồng đầu có từ hoang hoải đoán ngay văn ông phẹt liệt.
 

Thích Đu Đủ

Xe điện
Biển số
OF-717283
Ngày cấp bằng
22/2/20
Số km
2,158
Động cơ
107,195 Mã lực
Tuổi
45
Chả phải đợi những ngày buồn bã mới nhắn tin cho nàng mà ngày nào tôi cũng nhắn, bất kể sáng trưa chiều tối. Sáng dậy chuẩn bị đi làm tôi đem con điện thoại vào nhà vệ sinh, vừa “dội bom” bồn cầu, vừa nhắn tin tình tứ. Trưa tôi bỏ ăn, ngồi lì uống trà thiu mà mê mải. Chiều về cũng vậy, lúc đợi cơm vợ là lẻn lên sân thượng mà hăng say. Các bạn đừng hỏi tôi nhắn gì cho nàng, trăm thằng đàn ông chỉ khác nhau bởi cái mặt còn mọi thứ đều giống nhau tất, kể cả tin nhắn. Hãy tin tôi, hỡi các bạn gái dại khờ. Tin nhắn nào của tôi nàng cũng trả lời bặt thiệp, vui vẻ và biết cách tán dương. Chưa yêu nhưng tôi thấy nách mình sắp... mọc cánh. Phải nói là những người đàn bà như nàng tuy chưa biết mặt mũi ra sao nhưng đã đem lại cho tôi nhiều hứng khởi. Tôi chưa đến mức biến thành đứa trẻ nhưng bạn bè lại hay bắt gặp nhảy chân sáo líu lo.

Tôi phải gặp nàng, phải nhất quyết thôi, không lâu hơn được nữa. Trò chơi ú tim cần phải có ánh sáng chiếu rọi nếu không sẽ rất chán và còn nguy hiểm nữa. Cũng như các đôi tình nhân yêu đến chín nẫu ra mà không “ xẻ thịt” nhau thì mầm yêu sẽ thối rụng và trái sầu tất lên ngôi. Tôi nhắn tin cho nàng, hẹn gặp. Nàng nhắn cho tôi là không nhất thiết, cứ thế này vui hơn. Tôi không cố van nài, chỉ nhắn lại cho nàng địa chỉ, nhân dạng, thời gian, còn đến hay không là quyền ở nàng. Tính tôi thế, cần thì cần thật chứ nỉ non van vỉ là tôi nản lắm.

Tôi mặc quần Tây đen thẳng nếp, áo sơ mi trắng măng séc khuy vuông kiểu cách. Tôi lịch sự hơn mức bình thường, dù gì cũng buổi ban đầu tuy vẫn biết có thể nàng không đến. Tôi chọn một nhà hàng thanh cao ở tầng trệt khu chung cư đắt giá, tinh những đồ ăn hảo hạng. Tôi gọi một chai vang, đĩa salat và hai phần cá hồi sốt nước cam, thêm cả cây nến hồng cho lung linh ảo diệu. Tôi chờ nàng như nhà thơ chờ hứng những câu chữ trời cho.

Hơn nửa tiếng mà nàng không đến. Tôi cũng không thèm gọi điện hoặc nhắn tin. Đã bảo rồi, tính tôi thế, kiêu ngạo cho gái nó thèm, chứ lăng xăng quá lại khổ công hầu hạ, rất toi cơm. Tôi định bụng chờ thêm 15 phút nữa, coi như là ân hạn cho nàng, nếu không, tôi sẽ xơi hết chai vang, dĩa salat, hai phần cá hồi. Chả nhiều nhặn gì đâu, toàn những thứ hương hoa kiểu cách trong khi sức ăn uống tôi lại dư thừa. Và tôi quyết, nếu nàng không đến tôi sẽ xóa ngay tên Bé Cái Nhầm ra khỏi danh bạ. Tôi sẽ cắt phéng nàng, bỏ ngay trò ú tim trốn tìm tuy thú vị nhưng cũng nhiều…vô bổ.

Nàng không đến thật. Tôi về khật khưỡng trong men vang và thịt cá hồi. Vợ tôi ngạc nhiên việc khách khứa sao về sớm. Tôi cười," khách bận việc, không đến, xơi đồ thừa rồi về". Tôi vật ra giường, thiêm thiếp. Vợ tôi rúc mặt vào nách. Tôi thấy ươn ướt nơi cánh tay. Tôi to mồm “ sao khóc?”. Vợ tôi sụt sùi: “ đúng ra nửa chai vang và một phần cá hồi đêm nay là của em”.

Ôi thôi! Bé Cái Nhầm của đời tôi.

(Văn thằng Phẹt nghe đã mắt đấy)
Em vào ôn lại bài cũ ^^
 

VUDINHKY

Xe tải
Biển số
OF-136839
Ngày cấp bằng
2/4/12
Số km
340
Động cơ
371,960 Mã lực
Đúng là câu chuyện cảnh giác, không lúc nào thừa cụ nhỉ...
 

cdcn

Xe điện
Biển số
OF-202474
Ngày cấp bằng
17/7/13
Số km
2,569
Động cơ
14,145 Mã lực
Em đọc phần 1 đã đoán được cái kết sẽ như phần 2 rồi!
 

huongnt89

Xe tải
Biển số
OF-110873
Ngày cấp bằng
30/8/11
Số km
239
Động cơ
392,699 Mã lực
Điêu. Gọi điện nghe giọng vợ mà k nhận ra
Vợ có 2 đt nhắn tin cũng k biết
 

duytrong

Xe lăn
Biển số
OF-41559
Ngày cấp bằng
25/7/09
Số km
11,358
Động cơ
536,237 Mã lực
Chả phải đợi những ngày buồn bã mới nhắn tin cho nàng mà ngày nào tôi cũng nhắn, bất kể sáng trưa chiều tối. Sáng dậy chuẩn bị đi làm tôi đem con điện thoại vào nhà vệ sinh, vừa “dội bom” bồn cầu, vừa nhắn tin tình tứ. Trưa tôi bỏ ăn, ngồi lì uống trà thiu mà mê mải. Chiều về cũng vậy, lúc đợi cơm vợ là lẻn lên sân thượng mà hăng say. Các bạn đừng hỏi tôi nhắn gì cho nàng, trăm thằng đàn ông chỉ khác nhau bởi cái mặt còn mọi thứ đều giống nhau tất, kể cả tin nhắn. Hãy tin tôi, hỡi các bạn gái dại khờ. Tin nhắn nào của tôi nàng cũng trả lời bặt thiệp, vui vẻ và biết cách tán dương. Chưa yêu nhưng tôi thấy nách mình sắp... mọc cánh. Phải nói là những người đàn bà như nàng tuy chưa biết mặt mũi ra sao nhưng đã đem lại cho tôi nhiều hứng khởi. Tôi chưa đến mức biến thành đứa trẻ nhưng bạn bè lại hay bắt gặp nhảy chân sáo líu lo.

Tôi phải gặp nàng, phải nhất quyết thôi, không lâu hơn được nữa. Trò chơi ú tim cần phải có ánh sáng chiếu rọi nếu không sẽ rất chán và còn nguy hiểm nữa. Cũng như các đôi tình nhân yêu đến chín nẫu ra mà không “ xẻ thịt” nhau thì mầm yêu sẽ thối rụng và trái sầu tất lên ngôi. Tôi nhắn tin cho nàng, hẹn gặp. Nàng nhắn cho tôi là không nhất thiết, cứ thế này vui hơn. Tôi không cố van nài, chỉ nhắn lại cho nàng địa chỉ, nhân dạng, thời gian, còn đến hay không là quyền ở nàng. Tính tôi thế, cần thì cần thật chứ nỉ non van vỉ là tôi nản lắm.

Tôi mặc quần Tây đen thẳng nếp, áo sơ mi trắng măng séc khuy vuông kiểu cách. Tôi lịch sự hơn mức bình thường, dù gì cũng buổi ban đầu tuy vẫn biết có thể nàng không đến. Tôi chọn một nhà hàng thanh cao ở tầng trệt khu chung cư đắt giá, tinh những đồ ăn hảo hạng. Tôi gọi một chai vang, đĩa salat và hai phần cá hồi sốt nước cam, thêm cả cây nến hồng cho lung linh ảo diệu. Tôi chờ nàng như nhà thơ chờ hứng những câu chữ trời cho.

Hơn nửa tiếng mà nàng không đến. Tôi cũng không thèm gọi điện hoặc nhắn tin. Đã bảo rồi, tính tôi thế, kiêu ngạo cho gái nó thèm, chứ lăng xăng quá lại khổ công hầu hạ, rất toi cơm. Tôi định bụng chờ thêm 15 phút nữa, coi như là ân hạn cho nàng, nếu không, tôi sẽ xơi hết chai vang, dĩa salat, hai phần cá hồi. Chả nhiều nhặn gì đâu, toàn những thứ hương hoa kiểu cách trong khi sức ăn uống tôi lại dư thừa. Và tôi quyết, nếu nàng không đến tôi sẽ xóa ngay tên Bé Cái Nhầm ra khỏi danh bạ. Tôi sẽ cắt phéng nàng, bỏ ngay trò ú tim trốn tìm tuy thú vị nhưng cũng nhiều…vô bổ.

Nàng không đến thật. Tôi về khật khưỡng trong men vang và thịt cá hồi. Vợ tôi ngạc nhiên việc khách khứa sao về sớm. Tôi cười," khách bận việc, không đến, xơi đồ thừa rồi về". Tôi vật ra giường, thiêm thiếp. Vợ tôi rúc mặt vào nách. Tôi thấy ươn ướt nơi cánh tay. Tôi to mồm “ sao khóc?”. Vợ tôi sụt sùi: “ đúng ra nửa chai vang và một phần cá hồi đêm nay là của em”.

Ôi thôi! Bé Cái Nhầm của đời tôi.

(Văn thằng Phẹt nghe đã mắt đấy)
Chỗ em cũng có ông cặp bồ với vợ,hài vãi.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top