Cụ cũng đang chăn bọn iem đấy
Tại hạ bái phục! Làm được như vậy là chuẩn ạ!!!Vâng. Những tình huống tai nạn khi chăn rau. Em toàn dính cái số 2 .
Thằng bạn cao thủ, cũng tình huống 2. Nó tỏ ra hào phóng gọi món các kiểu, các em được ăn đẫy mồm cứ xuýt xoa khen anh galang. Gần cuối nó lượn ra ngoài dông mất
chuyện của cụ làm em liên tưởng đến câu chuyện "Cháo rừu"Đọc tâm sự của cụ, em lại nhớ tới truyện Bữa ăn trưa hôm ấy của nhà văn Anh Xăm-mơ-xét Mo-gham em đọc từ hồi bé tí. Lục mãi trên mạng mới tìm ra.
BỮA ĂN TRƯA HÔM ẤY
Somerset William Maugham (1874-1965)
Tôi nhác thấy chị ta tại một buổi xem kịch, và để đáp lại cái vẫy tay ra hiệu của chị ta, tôi đã lại chỗ chị vào giờ giải lao và ngồi xuống bên cạnh. Từ lần cuối cùng tôi gặp chị ta đến nay kể cũng đã lâu: giá như không có người nào đó nhắc đến tên chị ta thì tôi nghĩ khó có thể nhận được ra chị ta. Chị ta nói chuyện với tôi giọng xởi lởi:
- Chà, kể từ thuở ban đầu chúng ta gặp nhau đã bao năm rồi đấy nhỉ. Thời gian trôi nhanh biết chừng nào. Chúng ta chẳng ai trẻ ra được tí nào cả. Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh không? Anh mời tôi ăn trưa ấy mà!
Hỏi tôi có còn nhớ không à?
* *
*
Câu chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm, hồi đó tôi còn sống ở Pa-ri. Tôi có một căn phòng nhỏ ở khu La-tinh nhìn xuống một nghĩa trang và tôi kiếm chỉ đủ để sống cho qua ngày đoạn tháng. Cô ta đã đọc một cuốn sách của tôi, và đã viết thư cho tôi về cuốn đó. Tôi đã viết thư trả lời, cám ơn cô, rồi liền sau đó tôi lại nhận được một bức thư khác của cô, nói rằng cô sắp ghé Pa-ri và muốn nói chuyện với tôi, nhưng thì giờ của cô có hạn, lúc rỗi rãi duy nhất mà cô có thể có được là vào ngày thứ năm; cô sẽ dạo chơi buổi sáng ở công viên Luých-xăm-bua, và sau đó liệu tôi có thể mời cô ăn bữa trưa bình thường ở tiệm Foy-ot được không? Foy-ot là tiệm ăn các thượng nghị sỹ Pháp thường lui tới, và nó vượt quá khả năng của tôi, đến nỗi trước đó tôi chưa hề nghĩ đến chuyện bén mảng tới đấy bao giờ. Nhưng tôi bị tâng bốc, vả lại hồi đó tôi còn trẻ quá, chưa biết cách từ chối một người phụ nữ như thế nào. (Tôi xin nói thêm là ít người đàn ông biết được điều đó cho đến khi họ đã quá già, nói bất cứ điều gì cũng không còn tác dụng nữa!). Tôi còn tám mươi quan (tiền vàng) đủ sống nốt đến cuối tháng, nên một bữa trưa xoàng xĩnh không quá mười lăm quan, nếu tôi cắt khoản cà phê trong hai tuần sau đó, thì tôi cũng xoay xở tạm đủ.
Tôi trả lời là tôi sẽ gặp cô bạn của tôi - tất nhiên là bằng thư - tại tiệm ăn Foy-ot vào ngày thứ năm hồi 12 giờ 30. Nàng không còn trẻ như tôi vẫn tưởng, và về hình thức mà nói, nàng có vẻ bệ vệ chứ không quyến rũ. Thực ra nàng là một phụ nữ đã tứ tuần (cái tuổi duyên dáng chư không làm cho người ta bỗng u mê đến gặp tai nạn ngay lần gặp đầu tiên được), và nàng khiến cho tôi có cảm tưởng rằng nàng có hàm răng trắng, to, đều hơn mức cần thiết để dùng vào bất cứ mục đích thực tiễn nào. Nàng nói nhiều, nhưng vì hình như nàng có ý nói về tôi, nên tôi sẵn sàng là một người nghe rất chăm chú. Tôi bàng hoàng khi thực đơn được mang tới, bởi vì giá các món ăn cao hơn tôi dự tính rất nhiều. Nhưng nàng đã nói cho tôi yên tâm:
- Em không bao giờ ăn bất cứ thứ gì vào bữa trưa cả.
- Ồ, đừng nói thế. – Tôi đáp vẻ hào phóng.
- Em không bao giờ ăn quá một món cả. Em cho rằng ngày nay người ta ăn nhiều quá đấy. Có lẽ, em chỉ ăn một con cá nhỏ thôi. Không biết họ có con cá hồi nào không?
Chà, lúc đó hãy còn sớm chưa đến mùa cá hồi, và lại cũng không thấy có ghi trên thực đơn, nhưng tôi vẫn hỏi người hầu bàn xem có con nào không. Có, một con cá hồi ngon tuyệt vừa mới đem về, và đó là con đầu tiên họ nhận được. Tôi đặt ngay con cá đó cho vị khách của tôi. Người hầu bàn hỏi xem nàng có muốn dùng gì trong khi món cá được chuẩn bị không.
- Không, - nàng đáp – Tôi không bao giờ ăn quá một món. Trừ khi có trứng cá muối. Trứng cá thì tôi ăn được.
Tôi hơi chột dạ. Tôi biết tôi không đủ khả năng đặt món trứng cá, nhưng tôi không tài nào nói với nàng điều đó được. Tôi bảo người hầu bàn bằng mọi cách phải dọn món trứng cá. Còn tôi, tôi chọn món rẻ tiền nhất ghi trên thực đơn, và đó là món sườn cừu.
- Em thấy anh ăn thịt là dại lắm. – Nàng nói – Em không biết rồi anh sẽ làm việc thế nào được sau khi ăn những món khó tiêu như món thịt cừu ấy. Em không thích ăn để nhét đầy dạ dày tí nào cả.
Rồi đến vấn đề uống.
- Em không uống bất cứ thứ gì vào bữa trưa – Nàng nói.
- Anh cũng thế. – Tôi vội đáp.
- Trừ vang trắng. – Nàng cứ thản nhiên nói tiếp như thể tôi chưa nói gì cả. - Những thứ vang trắng này của Pháp sao mà nhẹ thế, uống dễ tiêu lắm.
- Thế em thích uống gì? – Tôi hỏi, vẫn còn vẻ chiều khách nhưng không còn mặn mà lắm.
Nàng nhoẻn nụ cười tươi tắn và hồ hởi để lộ hàm răng trắng muốt.
- Bác sỹ của em không cho phép em uống thứ gì ngoài sâm-banh.
Tôi nghĩ tôi hơi tái người đi vì câu nói đó. Tôi gọi nửa chai. Tôi vô tình nói rằng bác sỹ của tôi tuyệt đối cấm tôi không được uống sâm-banh.
- Thế anh uống gì?
- Nước lã!
Nàng ăn món trứng cá muối rồi nàng ăn món cá hồi. Nàng vui vẻ nói chuyện về nghệ thuật, rồi văn chương, rồi âm nhạc. Nhưng tôi cứ băn khoăn tự hỏi không biết hoá đơn thanh toán sẽ lên đến bao nhiêu. Khi món thịt cừu của tôi được bưng tới, nàng chỉnh tôi một trận nên thân.
- Em thấy rằng anh đã nhiễm cái thói quen hay dùng món ăn khó tiêu vào bữa trưa. Em tin chắc đó là một sai lầm lớn. Tại sao anh không theo gương em và chỉ ăn một món thôi? Em dám chắc là anh sẽ cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết vì món đó.
- Anh sẽ chỉ ăn một món thôi. – Tôi nói, khi người hầu bàn mang theo bản thực đơn đi tới.
Nàng gạt hắn sang một bên bằng một cử chỉ nhẹ nhàng.
- Không, không, em không bao giờ ăn thứ gì vào bữa trưa cả. Em chỉ nhấm nháp một miếng thôi, em không bao giờ ăn hơn, và em ăn là để lấy cớ chuyện trò thôi, chứ không nhằm mục đích nào khác. Có lẽ em không thể ăn gì thêm nữa trừ khi họ có món măng tây to kia. Em sẽ ân hận phải rời Pa-ri mà không được nếm chút măng tây nào.
Tôi đam chột dạ. Tôi đã trông thấy măng tây ở các cửa hiệu và tôi biết măng tây đắt kinh khủng. Tôi vẫn thường nuốt nước miếng mỗi khi trông thấy chúng.
- Bà đây muốn biết xem anh có măng tây to không? – Tôi bảo người hầu bàn.
Tôi cố hết sức muốn làm cho người hầu bàn trả lời là không có. Nhưng một nụ cười vui vẻ đã nở trên khuôn mặt to bự trông như mặt thầy tu của hắn. Hắn bảo đảm với tôi rằng nhà hàng có măng tây to, tuyệt, mềm đến kỳ diệu!
- Em không đói tí nào, - vị khách của tôi thở dài, - Nhưng nếu anh cứ nài mãi thì em cũng không nề hà nếm vài miếng măng tây.
Tôi gọi món măng tây.
- Thế anh không ăn tí măng nào à?
- Không, anh không bao giờ ăn măng tây cả.
- Em biết là có những người không thích măng tây. Thực tế, anh đã làm hại khẩu vị của anh vì cái món thịt cừu anh ăn đấy.
Chúng tôi đợi cho món măng tây được dọn ra. Tôi đâm hoảng. Bây giờ không còn là vấn đề tôi còn được bao nhiêu tiền để sống đến cuối tháng nữa, mà là không biết tôi có đủ tiền để thanh toán nữa không. Thật là xấu hổ nếu tôi bị thiếu mười quan và buộc phải hỏi vay vị khách của tôi. Tôi không thể hạ mình xuống tới mức làm điều đó được. Tôi biết rõ tôi có bao nhiêu, và nếu hoá đơn thanh toán vượt quá số tiền đó thì tôi quyết định sẽ cho tay vào túi rồi giật mình kêu lên một tiếng bi thảm và nói là tiền đã bị móc mất rồi. Tất nhiên, nếu nàng cũng không có tiền để trả thì thật là khó xử. Lúc đó chỉ còn một cách là để lại chiếc đồng hồ rồi nói tôi sẽ quay lại trả sau.
Món măng tây xuất hiện. Những cây măng to, mọng nước và thơm phức. Mùi bơ nóng chảy ngào ngạt xông lên mũi tôi như mũi đấng Giê-hô-va bị kích thích vì những món thịt thui của dân Xê-mít ngoan đạo đem tế lễ vậy. Tôi nhìn cái mụ đốn mạt đó tọng những miếng to tướng vào mồm, và tôi vẫn lịch sự nói về tình trạng kịch trường ở vùng Ban-căng. Cuối cùng mụ ăn xong.
- Cà phê chứ? – Tôi hỏi.
- Vâng, một cốc kem và cốc cà phê, - mụ đáp.
Giờ đây tôi cũng không cần nữa, cho nên tôi gọi cà phê cho tôi, một cốc kem và cốc cà phê cho mụ.
- Anh biết đấy, có một điều em tuyệt đối tin tưởng, - mụ nói trong khi ăn kem, - là người ta nên lúc nào cũng vậy, đứng dậy khỏi bàn ăn mà vẫn còn cảm thấy thèm thèm có thể ăn thêm chút nữa.
- Vẫn còn đói à? – Tôi hỏi giọng yếu ớt.
- Ồ, không, em không đói. Anh thấy đấy, em không ăn bữa trưa mà. ban sáng em uống một tách cà phê cho đến bữa trưa, nhưng không bao giờ em ăn quá một món vào bữa trưa cả. Ấy là em nói cho anh đấy chứ.
- À ra thế!
Thế rồi một chuyện khủng khiếp xảy ra. Trong khi chúng tôi chờ cà phê thì tên hầu bàn chính, với nụ cười cầu tài nở trên khuôn mặt giả dối của hắn, bước đến bàn chúng tôi bưng theo một giỏ lớn đầy những quả đào khổng lồ. Những quả đào mơn mởn như má cô thiếu nữ ngây thơ, có nét phong phú của phong cảnh nước Ý. Nhưng chắc chắn lúc đó chưa phải là mùa đào. Có trời biết đào giá bao nhiêu nữa. Nhưng một lát sau đó tôi biết vì vị khách của tôi trong khi tiếp tục câu chuyện đã thản nhiên nhót lấy một quả.
- Anh thấy không, anh đã tọng đầy dạ dày của anh bằng cái món thịt cừu – (cái miếng thịt cừu nhỏ xíu khốn khổ của tôi ấy) – nên anh không thể ăn thêm được nữa. Còn em, em chỉ nhấm nháp qua loa thôi, cho nên em sẽ ăn thêm quả đào.
Phiếu thanh toán tới; khi trả tiền tôi thấy mình chỉ còn đủ để cho người hầu bàn một món tiền diêm thuốc không được là bao. Mụ chằm chằm nhìn trong giây lát vài ba quan tôi để cho người hầu bàn , và tôi biết mụ tưởng tôi là người bần tiện. Nhưng khi bước ra khỏi tiệm ăn, tôi còn cả một tháng trời phải sống mà tôi không còn lấy một xu trong túi.
- Hãy theo gương em nhé! - Mụ nói khi chúng tôi bắt tay nhau, - Đừng bao giờ ăn quá một món trong bữa trưa anh nhé!
- Tôi sẽ làm hơn thế nữa kia. – Tôi vội nói, - Bữa tối nay tôi sẽ không ăn gì cả.
- Một nhà hài hước! - Mụ vừa vui vẻ thốt lên, vừa nhảy lên một chiếc xe tắc-xi, - Anh quả là một nhà hài hước!
* *
*
Nhưng cuối cùng tôi đã trả được mối thù. Tôi không tin rằng tôi là một người có đầu óc thù vặt, nhưng khi các vị thần bất tử đã nhúng tay vào sự việc này, thì người ta được phép chứng kiến kết quả một cách thoả mãn được. Giờ đây mụ cân nặng ngót tạ rưỡi!
Nguyễn Tất Thành dịch
Hồi ký ngày xưa chát room .. thời đó chưa có zaloE đến chệu cái đoạn cụ đem cho vay 2 củ để e ý đi chữa bím
2 củ đó thà cụ quét zalo như các cụ trên này chịch bét nhè ah
Vâng em vodka mời cụ, các cụ hãy chia sẻ chuyện của các cụ cho mọi người cùng nghe nhé. Ngày xưa còn trẻ, em cũng ngựa non háu đá, vốn sống ít,...nên phải trả giá nhiều thứ, trong đó có thời gian,..nhiều cụ đọc bài này bảo e câu bài hay gì gì đó, k hẳn là phải vậy. E cũng là dân phần mềm, IT, từng giữ các vị trí làm marketing online, có c/ty riêng,... nên nếu cần quảng cáo, em sẽ có cách khác hoặc có người làm thay em. Thread này e muốn chia sẻ cùng các cụ/các mợ, vì còn rất nhiều chuyện nữa, nếu như các cụ/mợ thấy hay e sẽ tiếp tục chia sẻ. Do em bận nên em sẽ typing dần dầnEm cũng hóng chuyện cụ.
Xong em cũng kể chuyện em.
Vỡ gì hả bác? Vỡ mấy cái Sagami của ông Gangnam thôi chứ.Móa dủ đi ăn còn đỡ, cho ăn bội thực nuôn
Dủ đi chơi xa dài ngày mới vỡ mồm
Không hiểu cụ có ở khu em không mà bối cảnh thấy quen quen.Vâng em vodka mời cụ,
các cụ hãy chia sẻ chuyện của các cụ cho mọi người cùng nghe nhé. Ngày xưa còn trẻ, em cũng ngựa non háu đá, vốn sống ít,...nên phải trả giá nhiều thứ, trong đó có thời gian,..nhiều cụ đọc bài này bảo e câu bài hay gì gì đó, k hẳn là phải vậy. E cũng là dân phần mềm, IT, từng giữ các vị trí làm marketing online, có c/ty riêng,... nên nếu cần quảng cáo, em sẽ có cách khác hoặc có người làm thay em. Thread này e muốn chia sẻ cùng các cụ/các mợ, vì còn rất nhiều chuyện nữa, nếu như các cụ/mợ thấy hay e sẽ tiếp tục chia sẻ. Do em bận nên em sẽ typing dần dầ
Tiếp tục câu chuyện:
Em ca sĩ này, trước ở nơi khác, sau đó dọn về gần phòng em ở. Nói thật ngày ngày đi thang máy cũng chẳng quan tâm đến ai cả, nhưng khi đi làm hay bắt gặp em ra chờ thang máy cùng, dần già thì nhớ mẹt, sau đó lại đi tập gym cùng ngan già nhà em. Nên các câu chuyện về em ca sĩ này em biết khá rõ. Ấn tượng nhất là môĩ khi đi làm về, bắt gặp em đi hát về, chờ thang máy là kiểu mặc hở ngực, nghĩa là 1 áo choàng dài, rồi phanh ngực, để lộ toàn bộ áo chíp bên trong. Các anh đi cùng thang máy anh thì miệng chữ 0, chàng khác thì mồm chữ A,...còn hài nhất là lão già lùn dị, mắt thì ti hí thi thoảng liếc vào phần dưới cổ em í.
Em có vài nick facebook, mỗi nick 1 cái avatar khá lừa tình hoặc khêu gợi, cũng đễ hiểu thôi, bởi bụt gần nhà k thiêng, e thích chăn các mối tình mới, ảo, như thế mới dễ bề hoạt động. Thời gian đầu, e đi với 1 anh chàng kém mẹ e í chỉ 3 tháng. Tôi cứ thần tượng mãi, ờ thì tềnh iu, quan trọng j tuổi tác, miễn là ng ta iu nhau và đến với nhau. Cũng như ngan già nhà mềnh, trc m ghét cay ghét đắng, ghét cái kiểu tiểu thư, con nhà giầu,..ghét cái bọn gái có tí sắc đầu rỗng tuếch, nhưng rồi, đã xđịnh lấy sống với nhau thì cũng có vấn đề gì.
Nhưng hài nhất những lần nghe ngan già kể, chồng em ca sĩ kia nay mua cho cái túi vài trăm (chệu), mai cho đi du lịch Anh quốc, sắp tới mua cho cái đồng hồ vài chục củ. mềnh chệnh lòng, mình với ngan già iu nhau thế, sau khi ván đóng thuyền rồi, thì có mua j nữa đâu, đằng nào chả là tiền, thích j mua đó, chứ ai đc như a hàng xóm, nay mua cho vợ cái này đắt tiền, mai mua cho vợ cái kia....Thây ngan già tỏ vẻ giận dỗi, tôi cũng ậm ừ, thì vợ cũng có lí khi ghen tị...Tôi đành ga lăng rút ví bảo: A cho tiền, tí nữa e qua trung tâm thương mại, vào chỗ salon làm lại cái móng tay đi, nhom nhem như chó gặm rùi
Facebook của e ca sĩ này mỗi nick full gần 5000 mạng, ngày qua ngày, e nhận các tin nhắn tán tỉnh, tin nhắn thường có, tin nhắn có cụ gửi nguyên cả cái quả chuối to đùng có, tây ta có đủ cả... Đúng là thời buổi công nghệ, k có gì dễ bằng, nếu thích nhau chắc chỉ cần nt 1 phát là có mẹt tại 1 nhà nghỉ nào thì đố ai mà biết...
E đang ngồi ở roayl chờ gặp khách nên tranh thủ gõ cho các cụ đây...Chuyện của cụ hấp dẫn quá, em hóng phần tiếp theo
cũng chỉ câu bữa ăn thì tính làm gì chị, đã tính câu thì câu cái gì lớn hẳn ý chớ chị nhờ.Bài câu của các ẻm kinh thật.