Ôi mỗi đứa 1 cái nhà cho thuê nữa thì em đầu hàng toàn tập
Hồi xưa em ở nhà chung cư, chỉ ao ước đủ tiền mua cái nhà đất 700m2 bên cạnh (ở Úc số người ở nhà đất là chủ yếu, nó thành tiêu chuẩn chung của cả xh rồi). Em biết rõ là đến lúc nào đấy sẽ đủ để mua, nhưng mà tuổi thơ của con cứ trôi qua dần đi, thấy tiếc vì thời gian sẽ không bao giờ quay lại. Nghĩ mình thiệt thòi vì chả được ai giúp gì bao giờ (còn mình phải giúp người khác quá nhiều mà cái gd nhỏ của mình đã lo xong đâu).
Nên em tính giúp sao cho con em khi nào lập gd là đủ tiền mua (đứt hoặc trả góp) cái nhà 700m2 kia, còn tự mài sức ra mà nuôi thân chứ em có phải con trâu con ngựa của nó đâu, em cũng phải sống cái đời em nữa chứ
Mợ nói về em đúng thế, suốt ngày đọc ngôn tình nhảm nhí
Em kể rồi nhưng kể lại vì nó hợp cảnh quá, em chỉ ước mong được bm nói câu "đây là khoản chu cấp cuối cùng". Em học ĐH có hb bm không phải chu cấp gì rồi, trước khi tốt nghiệp vài tháng em có việc làm bảo mẹ "con biếu mẹ tiền vé mb đi công tác hàng năm nhé (2-30tr gì đó)", mẹ em thảng thốt "cái gì? Sao m bảo mỗi tháng m biếu mẹ 20tr". Thật, giờ nghĩ lại giận bm lắm luôn, nên em ghét các kiểu bm coi con là món đầu tư hời lắm