cụ giống ông em em. cũng tầm 2020 bị trầm cảm nặng do nghi ngờ nhiễm covid. tiền sử nó cũng thần kinh yếu, xong đợt đấy tưởng bị covid (đúng đợt dịch đầu tiên, rất căng thẳng và ai dính bị kỳ thị kinh khủng) nên nó trở nặng, người bị đơ đơ ngáo ngáo, sợ nước sợ gió mất mấy tháng trời. sau này cũng đi khám cả Tâm thần Bạch Mai nhưng họ cho thuốc ức chế thần kinh về kinh quá nó ko uống được bỏ. Sau kết hợp tập luyện thể dục + ngồi thiền, hoạt động nhẹ nhàng thì bệnh nó cũng dẫn đỡ. Nhưng bệnh này nó sẽ ko khỏi hẳn đc trừ nên nó cũng phải nghỉ việc cũ, nghỉ dưỡng mất 2 năm năm nay mới bắt đầu lại nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng, nó đi chạy grab cụ ạ. nó bảo đi lại thế cho đỡ áp lực, lại nói chuyện với người nọ người kia vui vẻ, chỉ cần ngày kiếm 2-300 đủ tiền ăn uống nhà ở thuê là được, nó chưa có gia đình.
Trở lại với cụ, do cụ có gia đình lớn, nhỏ nên cần phải chia sẻ rất thật với vợ và bố mẹ về tình hình của mình để cả nhà hiểu và tạo điều kiện. Cái bệnh này ở bên ngoài nhìn rất bình thường nhưng ở bên trong thì rất ít người hiểu, lại mắng nhiếc hoặc nói bóng gió do lười làm thì rất mệt mỏi. Cũng may là kinh tế nhà cụ vững nên phần nào cũng đỡ áp lực lên vợ con và bản thân. Nếu cụ vẫn muốn làm và thích làm công việc hiện tại thì nên tiếp tục, còn không thì nên tạm nghỉ ngơi, tìm việc khác nhẹ nhàng đỡ áp lực hơn. tìm thêm các thú vui khác của bản thân như nuôi động vật (chó mèo, chim, cá...) để nó thêm niềm vui trong cuộc sống. Cố gắng tập thể thao, chạy bộ đạp xe đều đặn mà nên tập buổi sáng cho có nắng nó vào người cho khỏe, đỡ uể oải cụ ạ. Chúc cụ sớm tìm lại niềm vui trong cs.
Em cũng là người hướng nội, ít giao tiếp lắm.
Học đại học xong thì đi làm 1 vài nơi mãi đến 2014 mới ổn định chút.
Nhưng khi em đi làm thì hay bị anh ruột so sánh lắm. Vì anh ấy làm về bên kinh doanh. Nên đợt đó kiếm được nhiều tiền. Em thì làm công ăn lương nên được ít hơn. Hay bị anh ấy hoặc mọi người so sánh nên đợt đó em cũng rất tự ti. Nên em cũng bực lắm, và đi làm chỉ chú tâm công việc và định hướng mục tiêu công việc rõ ràng.
Năm 2019 thì em chuyển về làm phó giám đốc của một công ty mới thành lập về may mặc. Lúc đó em mới vào đầu tiên nên mọi thứ ngổn ngang. Đúng đợt covid bị bùng nổ thì có mỗi em ở đó thôi, cũng nhiều thứ phải lo lắm cụ.Việc mua bán các thứ em nắm hết. Đợt đó cũng có % các thứ cụ ak. Đây cũng là sai lầm chí mạng của em. Thu nhập cũng cao ~70-100tr/tháng. Nhưng có 1 số việc không như ý.
Rồi em kể với ông anh ruột câu chuyện về thu nhập và. Rồi ông kêu là dính đến hình sự các kiểu. Đúng là tâm lý em cũng là yếu. Nên thấy như vậy cũng lo lắng không ngủ được. Hay ra uống rượu với ông anh liên tục để nghe tư vấn, nhưng càng rượu thì đầu óc xử lý càng loạn cụ ạ. Sau cùng bệnh chuyển biến nặng lên đến hoang tưởng cơ. Lên Bạch Mai bác sỹ còn chuẩn đoán là trầm cảm nặng nhưng không phải. Uống thuốc mới biết là bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Đợt đó em cũng có ở nhà 6 tháng có tập Yoga, đọc sách, ăn uống điều độ và để tâm lý thoải mái.
Sau đến cuối năm 2020 thì em có đi làm lại với vốn tiếng anh và kinh nghiệm cũng như kỹ năng thì em vẫn tìm được công việc lương ổn. Nhưng đầu óc thì cũng không được nhanh nhạy và nhớ lâu như trước.
Cuối năm vừa rồi thì em cũng có bán thêm 1 số sản phẩm online thu nhập cũng xấp xỉ lương.
Góc độ gia đình thì em cũng không có dấu giếm gia đình nội ngoại 2 bên về bệnh tình đâu. Mọi người cũng biết điều đó. Em thấy bệnh cũng là bình thường, nếu không chắc em cũng không ngồi gõ phím được với các cụ rồi. Chỉ là cảm thấy mình đang đi làm ra gọi là chút tiền nhưng sự hưởng thụ cũng như niềm vui trong cuộc sống không có nhiều.
Mà áp lực cho con cái thì mình cũng có nên cũng không dám nghỉ để làm điều mình thích.
Thêm đợt rồi nó cũng mất thêm ít tiền vào coin nên cảm thấy mình cũng hay bị thất bại.
Có lẽ sắp tới em cũng sẽ cố gắng sắp xếp công việc và tìm cho mình 1 thú vui nào đó trong cuộc sống để cuộc sống thêm phần vui tươi và hứng khởi.
Trong đầu lúc nào cũng công việc và tiền bạc cũng làm mình bí bức quá.