Xin các cụ 2p tản mạn về cuộc sống.
Hôm qua em lên Lào Cai công tác, gặp lại thằng bạn đồng niên giờ đang làm giáo viên ở 1 xã của huyện lẻ.
Thằng này có niềm đam mê với nghề giáo đến lạ, thời còn học cấp 3, nó đã có mong ước làm nghề, khi chọn trường thi đại học, cả lớp chỉ mình nó chọn Sư phạm 1. Thời đó thì vẫn còn câu "Nhất y nhì dược, tạm được Bách khoa, qua loa Sư phạm", thế nên cũng chả mấy ai mặn mà với nghề Sư phạm cả. Đến khi ra trường, 4-5 năm long đong lận đận đi làm hợp đồng lương 3 cọc 3 đồng, rồi loay hoay thêm mấy năm nữa cũng chạy vào được biên chế nhưng phải đi vùng cao, nó sẵn sàng, ấy vậy mà rồi lấy vợ ở dịt trên đó luôn.
Ngồi nhậu với nó vào 1 buổi chiều muộn cuối thu se lạnh, qua ô cửa kính là ánh trăng mờ trên đỉnh núi phủ đầy mây của vùng Tây Bắc, hai bên đường dân cư thưa thớt, chỉ thấy núi đồi nhấp nhô nối theo nhau, rượu ngô cũng ngà ngà say.
- Nó kể: "Cũng vì đam mê với nghề mà gắn bó ở mảnh đất này cũng ngót chục năm, các bạn cùng trang lứa giờ đều nhà xe đủ cả, chỉ có mình vẫn giữ cái "cốt cách" của 1 anh giáo làng với mức lương 7 triệu. Nhiều khi Tết đến, tớ lại kiếm mấy cành đào rừng, đi mấy chục km về thành phố để bán kiếm thêm, ra thành phố thì ôi thôi cũng toàn anh em nghề giáo làm thêm với nhau cả."
- Em bảo: "Mày dù gì cũng là 1 thằng trường Chuyên, lại Sư phạm 1, kinh nghiệm dạy học cũng 15 -17 năm, bỏ quách cái nơi này, về thành phố, chả nhẽ lại không hơn ở đây".
- Nó nói:" Rượu táo mèo uống thành quen, đào rừng không ngắm là nhớ, nói thật, 4x rồi, dù biết thay đổi có thể là bước ngoặt, nhưng ở tuổi này, chân cũng sắp mỏi, tóc ngày càng thưa, cũng khó khăn để đưa ra 1 lựa chọn, 1 bước ngoặt khác mà chưa rõ tương lai như thế nào, thôi thì ở đây, cuộc sống có thiếu thốn thật, nhưng mà dù gì cũng hạnh phúc vì vẫn được làm nghề".
- Em nhận xét: "Nghề giáo là 1 nghề cao quý, đào tạo ra những thế hệ tương lai, mà mức lương viên chức thì thấp quá, bụng đói thì làm sao hết mình với nghề được, thiết nghĩ cũng vì cái đạo đức người thầy mà tự an ủi bản thân cố gắng mà thôi".
Rời quán nhậu, trời se lạnh, đã gần tháng 12 rồi còn gì, kiếm được 1 quán cafe ở con hẻm nhỏ, ngồi ngắm nhìn từng giọt cà phê tý tách rơi, lòng miên man nghĩ về những ngày tháng cũ, chợt nhớ đến 1 câu nói trong phim 3 idiots, so với các bạn cùng trang lứa, có lẽ thằng bạn em kiếm ít tiền hơn, có 1 căn nhà nhỏ hơn, 1 chiếc xe nhỏ hơn, nhưng nó có lẽ thấy hạnh phúc vì được làm công việc theo đam mê của mình.