...........
Con người ta thường chỉ nhìn thấy cái người ta thấy trước mắt, ko hề biết sau đó là gì : như ông bán phở nhìn ông công sở comple cà vạt thẳng thớm thì : anh ấy thật trí thức, lịch lãm còn mình như ông bán phở ( ơ, đúng là ông bán phở mà). Ông công sở nhìn tiền lương mình so với ông hàng phở : họ bán phở thật giàu, mình đi làm 8 tiếng thì còn nghèo hơn. Con người ta á, chỉ nhìn thấy cái mất mát của mình ko nhìn vào cái mất của người khác. Ông bán phở ổng dậy từ 4 giờ đi ra chợ đầu mối mua xương ninh, mua bún, mua rau, ... ông công sở có khi 8h mới dậy, vợ pha cho cốc sữa gói mì ăn sáng rồi cắp ô đi làm, tới nơi thì thảnh thơi đọc tờ báo chẳng hạn. Ông công sở chỉ nhìn thấy ổng bị boss chửi lật mặt rồi nghĩ mình là khổ lắm rồi thế mà kiếm ít tiền hơn ông bán phở mà ko biết ổng cũng bị thượng đế chửi lút mặt, trật tự cò quay, ... Cũng thế, ông bán phở chỉ thấy cái áo thẳng thớm, mùi nước hoa thơm nức của ông công sở mà ko biết là có lúc ông công sở bị boss chửi, bị đồng nghiệp chèn ép, ...
Nói chung á, đó là bản tính con người ấy mà, chỉ thấy hoa hồng trên tay người khác rồi GATO mà ko nhìn thấy đám thép gai dưới chân.