đ éo phây léo xạo lol ná
HỌ KHÔNG SAI CHÚNG TA SAI
Hắn mở mắt và thấy một người đàn bà tầm trung niên lạ hoắc, nước mắt lưng tròng đang nắm chặt tay hắn mà nấc lên: “Chồng ơi!… Chồng ơi!…”, còn thêm cả một cô gái khoảng đôi mươi cũng đang nắm áo hắn mà gào to: “Bố! Bố!”. Hắn ngác ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Để rồi theo lời kể nghẹn ngào của người đàn bà vừa gọi hắn là chồng ấy thì vào năm 2020, hắn bị một tai nạn giao thông rất nặng và bất tỉnh từ đó đến tận bây giờ…
Đến tận bây giờ là đến khi nào? – hắn tự hỏi rồi bàng hoàng liếc tờ lịch trên tường, thấy dòng số to tướng: “2050”. Vậy là hắn đã bất tỉnh 30 năm. Hắn không hề có chút ký ức gì về hai kẻ xa lạ đang tự nhận là vợ và con hắn ấy! Rồi với giọng hoài nghi, hắn hỏi: “Tôi bị liệt và bất tỉnh đã 30 năm, nhưng con bé này chỉ khoảng đôi mươi, sao nó là con tôi được?”
Người đàn bà đáp trong tiếng nấc: “Anh liệt toàn thân, nhưng cái trong quần anh có liệt cho đâu. Nó còn sung hơn trước ấy, vì toàn thân bất động, mỗi mình nó vận động, nên bao nhiêu năng lượng dồn hết vào nó. Ngày nào nó cũng ngỏng lên đòi hỏi, không cho là nó dỗi. Biết tỉnh dậy kiểu gì anh chả thắc mắc vậy, nên mỗi lần làm, em đều nhờ người quay lại – người đàn bà nói rồi lấy điện thoại mở video ra cho hắn xem: Với những góc quay cận cảnh táo bạo, âm thanh sống động cùng chất lượng hình ảnh 69K rõ từng cọng lông nách, hắn không khó để nhận ra người đàn ông đang nằm ngửa bất động ấy là mình, còn người đàn bà đang cưỡi ngựa uốn éo hăng say kia chính là người đang ngồi trước mặt hắn lúc này…
Ngay buổi chiều hôm ấy, một chuyên gia mất trí học được vợ hắn mời tới. Sau khi xét nghiệm phân, nước tiểu, nội soi trực tràng và dạ dày, chuyên gia mất trí kết luận rằng hắn bị mất ký ức tạm thời. “Vậy làm thế nào để ký ức chồng tôi phục hồi?” – nghe vợ hắn hỏi, chuyên gia đáp luôn không cần ngẫm ngợi: “Nếu được thấy hoặc trải nghiệm lại một sự vật, sự việc đã gây cho chồng chị ấn tượng mạnh trong quá khứ”. Vợ hắn chau mày đăm chiêu: “Ấn tượng mạnh à? Thế thì là lần đầu tiên chúng tôi sex với nhau ở phòng tôi”.
Truyện cười bựa : Họ không sai chúng ta sai
Lập tức phòng ngủ của vợ hắn được sắp xếp, bố trí lại với đồ đạc, nội thất hệt như những năm 2020. Thậm chí, theo yêu cầu của chuyên gia mất trí, thì đến màu chăn ga và hoa văn trên gối cũng phải giống y xì như những gì của 30 năm trước để đảm bảo ký ức của hắn được tái hiện vẹn nguyên nhất…
Hiện trường xong xuôi, vợ hắn xách ra một can rượu chuối hột. Chuyên gia mất trí ngạc nhiên chưa hiểu can rượu ấy để làm gì thì vợ hắn đã bồi hồi, kể: “Đó là hôm đầu tiên tôi và chồng tôi hò hẹn. Anh ấy chủ định chuốc rượu cho tôi say để giở trò đồi bại”. Nói rồi vợ hắn liên tiếp rót rượu đầy cốc và đổ thẳng vào mồm hắn cho đến khi hắn say mềm. Chuyên gia mất trí ngạc nhiên: “Ủa? Chị vừa bảo chồng chị chủ định chuốc rượu cho chị say để giở trò đồi bại mà?”. “Phải! – vợ hắn thở dài – Nhưng cuối cùng người say là anh ấy, và người giở trò đồi bại lại là tôi”.
Dứt lời, vợ hắn lột truồng hắn ra, lôi hắn lên giường, dùng dây thừng trói chặt chân tay hắn vào thành giường. Rồi vợ hắn lấy roi điện vụt liên tiếp vào đùi, vào mông hắn, vừa vụt vừa hét: “**** you! Oh yes! Come on!”. Mặc cho vợ hắn gào thét và đang tụt dần chiếc váy ngủ xuống gần bẹn thì chuyên gia mất trí vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp đến kinh ngạc: ông ta chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của bệnh nhân chứ không hề để cho mình bị phân tâm. Nhưng đến lúc mà vợ hắn lột nốt xu-chiêng và xơ-liếp ra thì chuyên gia mất trí đã phải lên tiếng: “Không ổn rồi! Tôi quên mất: 30 năm trước chị là thiếu nữ mười tám hàng họ thơm tho, căng tròn, mịn màng, hồng hào, còn giờ, mùi như sầu riêng, dài thuồn thuột như bầu, nhăn nheo như táo tàu và thâm sì như mận hậu, tôi sợ, nếu tiếp tục, chồng chị không những không phục hồi được ký ức, mà còn có thể bị tai biến dẫn đến đột tử”.
Vậy là kế hoạch phải dừng lại, vợ hắn có vẻ hoang mang, nhưng chuyên gia mất trí vẫn lạc quan: “Chị đừng lo. Ngoài sex, vẫn còn những thứ khác có thể gây ấn tượng mạnh với đàn ông mà, sự nghiệp chẳng hạn. Chồng chị làm nghề gì?”. Vợ hắn mặt sáng bừng: “Đúng rồi! Chồng tôi làm giáo viên! Anh ấy là một người rất say nghề. Giờ, ta thử đưa anh ấy về ngôi trường mà trước đây chồng tôi gắn bó. Thấy lại cảnh quan xưa, gặp lại những đồng nghiệp cũ, biết đâu, ký ức của anh ấy sẽ phục hồi?”.
Vậy là hắn được vợ và chuyên gia mất trí đưa tới trường. Nhưng vừa bước vào cổng trường, vợ hắn đã tái mặt: tất cả những cây phượng cổ thụ trên sân trường đều đã bị chặt sạch, gốc trơ ra như những nấm mồ ngoài nghĩa địa. Vợ hắn tìm gặp những đồng nghiệp cũ của chồng trước đây cũng không được: người đã đi tù vì tội nâng điểm, người bị đuổi khỏi ngành vì dâm ô học sinh…
Ba người đành lên xe quay trở về. Vợ hắn lúc này đã thực sự nản, vừa nhìn tuyệt vọng qua cửa kính xe, vừa nói trong tiếng thở dài: “Khó nhỉ! 30 năm rồi, vật đổi sao dời. Làm gì có thứ gì từ năm 2020 mà đến năm 2050 giờ nó vẫn còn nguyên như thế…”
“Cái ĐKM!” – một tiếng chửi vang lên từ đằng sau, chuyên gia mất trí giật mình quay lại và há hốc mồm ngỡ ngàng vì người vừa chửi chính là hắn. Chuyên gia còn chưa kịp hỏi là hắn chửi ai vậy thì đã thấy hắn đạp tung cửa xe, chạy lao ra đường, ngửa cổ nhìn lên cái công trình đường sắt trên cao và hét lên: “Cái ĐKM! Cái ĐKM! Tôi nhớ lại được rồi! Nhớ lại được rồi! Cái ĐKM!”.
Vợ hắn sung sướng vỡ oà, ôm chầm lấy chuyên gia mất trí mà nức nở: “Chồng tôi đã phục hồi ký ức rồi! Ngày xưa, lần nào đi qua cái công trình này, anh ấy cũng đều ngửa cổ lên chửi như vậy! Vì mải ngửa cổ lên chửi mà xe của anh ấy mới tông phải cột bê tông gây tai nạn…”. Chuyên gia mất trí cũng không giấu nổi niềm vui, giọng bồi hồi: “Đúng rồi! Thế mà không nghĩ ra nhỉ! Cái công trình này, mấy chục năm nay nó vẫn y nguyên vậy: vẫn khiến người đi đường phải ngửa cổ lên nhìn mà chửi, vẫn ngổn ngang, bừa bộn và chưa biết khi nào đi vào hoạt động. Giá đưa chồng chị ra đây từ đầu thì có phải là xong mẹ luôn rồi không!”.
Hắn phục hồi trí nhớ thì đương nhiên vợ hắn vui, nhưng vui nhất có lẽ là những người tạo nên cái công trình đường sắt trên cao này: bởi sau bao nhiêu năm bị người dân chửi rủa vì những lãng phí, bất cập, mệt mỏi và bức xúc mà công trình gây ra, thì nay, những người tạo nên cái công trình này đã có thể tự hào, rằng công trình của họ, cuối cùng, cũng đã mang lại được một điều tích cực cho xã hội!
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo