Xứ ta, như nhiều bác than, gái bây giờ toàn bọn mất nết. Mà cái mất nết nhất, cũng theo các bác là...mất trinh.
Giời ạ, cái màng mỏng bé bằng lỗ xu chinh, mất hay còn thì quan trọng đếch. Vì đằng *** nào chả mất, trước hay sau thôi. Nhưng vấn đề nó lại quan trọng ở chỗ, thằng nào trước, thằng nào sau, hehe.
Như cô bạn tớ, hăm mấy tuổi đầu qua Úc nhợn học lấy cái thạc sĩ. Khổ, cũng thuộc hàng xinh xắn nhưng mải học nên chả kịp iêu ai. Ấy thế mà qua Úc, bập ngay phải thằng Tây trắng học cùng trường. Chả hiểu cô bạn tớ do xa nhà cô đơn hay thích “ khoai” Tây mà trao thân sau 3 đêm hò hẹn. Cứ tưởng còn trinh tiết thì được thằng Tây iêu chiều, ngưỡng mộ. Ai ngờ sau cú phá tân nó chửi cho như chó và bỏ hẳn. Lý do ư? Theo thằng Tây thì gái đến tuổi đó mà còn trinh thì là một sự sỉ nhục không chỉ với bản thân mà còn hạ thấp đối tác đi rất nhiều bậc. Đấy là chưa kể còn gây tổn hại ghê gớm cho nó về mặt sức lực và “ súng ống”. Mấy thằng Tây rõ là bọn thực dụng. Đến cái việc *** nhau mà cũng chọn cách ăn sẵn, nhẹ nhàng. Khác xa cái bọn Ta, thích mồ hôi và ưa...đổ máu. Rõ cái loại chả có tí tinh hoa, thực tế chó gì.
Lại nghe đâu có nước nào đó tít mãi Châu Phi, chả hiểu do cấu tạo sinh học hay khí hậu thổ nhưỡng mà liền bà đến tuổi iêu hay lấy chồng đều đi đục bỏ màng trinh một loạt. Thấy bảo chúng vửa dày, vửa sâu, “ súng” bắn không thủng, kể cả bắn đến “ đỏ nòng”. Để tránh tình trạng “ chiến binh gãy súng” cũng như duy trì sắc lính “dự bị động viên” nên nhà nước khuyến khích, huy động chị em đục bỏ. Tất nhiên trong việc này nhà nước đài thọ trăm phần trăm kèm theo chút quà động viên gọi là khích lệ. Nói thế để thấy, chuyện trinh chiếc mỗi nơi, mỗi chỗ cũng khác nhau và đôi khi cũng chả ra chó gì, khác đếch gì hoạn một con lợn nái.
Tớ có ông bạn nhà giàu đẹp giai lại trí tuệ, hào hoa, dâm đãng. Gái mê lắm. Tuyền em xinh hút hồn lẫn...hết hồn. Bạn tớ chén gái từ khi còn học lớp 9, đến nay chẵn 20 niên và giờ vưỡn chưa vợ. Theo bạn tớ thì ngoài con bé cùng lớp ngày còn mũi dãi xanh, khăn quàng đỏ thì chả em nào còn trinh. Tớ cứ bỏ rẻ, 20 năm, bạn tớ chén 20 em. Với tỉ lệ trinh tiết 1% non như thế thì quả là buồn ( cười ) thật. Chính thế mà bạn tớ giờ vưỡn chưa vợ bởi một trong những điều kiện đầu tiên để bạn tớ lấy làm vợ là gái phải...còn trinh. Nghe vửa thương, vửa lộn ruột. Thôi thì đi chăm lấy bé nào kháu gái ở lớp mầm, lớp chồi, lớp lá, may ra, để đến năm 60 kết hôn là...vừa đẹp.
Ấy thế mà hôm nọ bạn tớ gửi thiệp mời cưới, nay mai. Tớ mới hỏi “ đúng đối tượng rồi à?”. Ban tớ cười khoái chí “ thì chả, không lấy làm gì cho nhọc công”. Tớ mừng khôn xiết.
Hôm đi ăn cưới. Con vợ bạn tớ trông tân thời, xinh tươi ra phết nhưng đôi mông hơi xệ và đám mỡ bụng hơi chùng, mặc dù đã được che đậy trong bộ váy cô dâu ngọc ngà kiểu cách. Ngà ngà, tớ hỏi cậu bạn “ trinh nguyên hả?”. Bạn tớ hình như đoán ra thâm í, “ hỏi thế là sao?”. Tớ bảo “ nói ông đừng giận, tôi đếch tin. Mỡ chùng, mông xệ thế, lấy đâu”. Bạn tớ vỗ vai “ ít ra nàng còn...trinh rốn, và quan trọng là tôi cần những đứa con”.
Ừ, thế thì được!