Hồi xưa(1990) em đơn phương HN, mê con đường Láng dài hun hút toàn cây cổ thụ, bóng đèn đường núp trong tán lá. Mùi phố HN rất đặc biệt, mùi cống rãnh quyện với mùi phở thơm và mùi hoa. Người HN trong mắt em là người cực kỳ lịch sự, giọng nói nhẹ, êm rất dễ nghe khác hẳn giọng quê của em. Hồ Tây thì rộng mênh mông, mặt trời nhảy múa trên sóng, em từng ngồi ngắm từ sáng đến tận khi mặt trời lặn xuống hồ. Hồ Gươm mùa thu " nước xanh như nước rau muống luộc nhừ" ( Nguyễn Tuân). Chỉ HN mới có kem Tràng Tiền, hiệu sách, mới có cầu Long Biên và phù sa màu đỏ, mới có bãi ngô ở giữa sông....
Bây giờ em sợ HN. Bụi bặm, hôi thối, nóng nực, bẩn thỉu, chật chội, chen chúc, cây thì đốn hết rồi. Người HN thì luôn phải dè chừng bởi giọng nói thì đanh, ánh nhìn soi mói sắc lẹm. Nói năng thì cộc lốc, nói tục thì kinh hồn, các từ đ...đ... l...c....luôn gắn trên môi như là tiếng đệm, nói chuyện bình thường cũng tuôn ra như suối. Biểu cảm trên mặt và phong thái kênh kênh, như thách thức, như coi thường thiên hạ.
Đôi lời của một kẻ yêu HN. Mong đừng chỉ trích, mạt sát, thoá mạ mà mỗi người tự sửa mình để HN đẹp trở lại.