Chap 97
Tôi vươn vai vài cái rồi dậy, Khả Vân vẫn nằm bên ngoan như chú mèo con, trông yên bình đến lạ. Tôi hôn nhẹ lên má em rồi ra ngoài vươn vai vài cái.
- Anh dậy đi sớm thế à?
Minh hỏi tôi khi thấy tôi đang chuẩn bị cột đồ vào xe. Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta mỉm cười.
- Ừ! – Tôi không muốn phải đánh thức Khả Vân dậy.
- Định không chào Khả Vân sao? – Minh nháy mắt.
Tôi mỉm cười cúi xuống cột tiếp đồ, không ngẩng mặt lên nhìn Minh nữa.
- Nếu Khả Vân dậy tôi sẽ khó đi hơn
- Hì! Có lẽ vậy. Tôi thấy anh cần phải suy nghĩ nhiều hơn – Cậu ta nháy mắt.
Tôi thầm nghĩ cậu ta thật tinh ý, có lẽ một vài biểu hiện nhỏ của tôi cũng không bị cậu ta bỏ qua một chút nào. Cậu ta cũng thông minh nữa.
- Cậu nói đúng, thôi tôi phải đi rồi.
Tôi phủi tay sau khi đã cột đồ xong, khẽ ngước mắt lên nhìn cậu ta.
- Cậu chăm sóc Khả Vân hộ tôi vài ngày nhé – Tôi chìa tay ra
- Ok! Anh yên tâm. – Cậu ta bắt tay tôi thật chặt.
Tôi lên xe đưa tay lên trán chào cậu ta kiểu nhà binh rồi nổ máy.
- Đợi đã – Minh gọi khi tôi vừa định rồ ga phóng đi.
- Sao vậy? – Tôi bóp thắng trước.
Minh nhìn tôi tần ngần rồi sau đó ánh mắt cậu ta rắn lại, nhìn tôi chăm chú.
- Anh H này!
- Ừ - Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, thì anh hãy lắng nghe điều đúng đắn ở đây nhé.
Minh trầm ngâm, lời nói của anh ta đầy tình cảm tựa như phát ra từ tận tâm can. Tôi nhìn anh ta xúc động không trả lời nhưng ánh mắt muốn nói lên là tôi hiểu và sẽ làm theo.
Chào một lần nữa tôi rồ ga, chiếc fz phóng như nhanh như chạy trốn, từng khoảng đường gồ ghề và con suối lướt qua trước mặt, từng thứ một được bỏ lại sau lưng lưu luyến, tôi tự hứa với mình ra sẽ phải giải quyết thật nhanh để có thể quay lại đây đón em, để chuỗi ngày sau này của em ít bi kịch hơn, hạnh phúc hơn, như cách em ngủ buổi sáng nay.
----------------------------------------------&&--------------------------------------------------------
Hà nội lại chào đón tôi bằng khói bụi và tiếng còi xe, nhưng tôi làm gì có tâm trạng mà để ý nữa. Trên đường tôi không biết mình sẽ về đâu nữa? Về nhà Bảo? Hay về nhà Bảo Hân? Tôi chẳng biết, chằng còn chỗ nào để đi.. Thở dài ngao ngán thế nào tôi lại đứng trước nhà Bảo Hân mà nhìn lên, tần ngần.
Thôi về nhà Bảo vậy. Tôi nghĩ thầm và quay xe đi, nhưng cái điều tôi sợ nhất thì nó lại xảy ra đúng lúc đó.
- Ơ, anh H!
Tiếng Bảo Hân thảng thốt sau đó là tiếng bước chân em từ sảnh chạy ra nhanh nhảu, tôi đứng sững người không biết nói sao. Bảo Hân chạy đến bên tôi, hàng mi dài đã long lanh vì nước, em nghèn nghẹn.
- Anh về sao không nói trước em một tiếng.
- Hì! – Tôi cười, méo xệch.
- Em nhớ anh lắm – Bảo Hân nghẹn lời.
- Ừ
Tôi khẽ đưa tay lên vuốt tóc em, từng lọn tóc suôn đều trong từng kẽ ngón tay tôi, Bảo Hân kệ tôi đang ngồi trên xe mà ôm lấy tôi, khiến cho cả người và xe tôi suýt ngã. Tôi bật cười.
- Từ từ nào, anh ngã bây giờ
- Hì! Em tưởng mất anh rồi chứ.
Bảo Hân câu đầu thì cười, câu sau lại nấc lên khiến tim tôi thắt lại. Tôi không biết nói gì chỉ khẽ thì thào.
- Ngoan nào, anh về đây rồi.
- Hức
Bảo Hân nức nở lên rồi vội vàng mỉm cười lau nước mắt, rồi lại bật cười, rồi lại lau. Khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc khiến tôi không thể nói gì. Em nhảy lên xe rồi hai chúng tôi đi về phía tầng hầm gửi xe.
Bảo Hân líu lo bên tôi giúp tôi cầm chút đồ lên nhà. Lên nhà xong rồi em lại nhanh nhảu đi bật máy pha cafe. Khi tiếng máy cafe kêu ro ro thì Bảo Hân quay sang tôi trêu:
- Anh đi tắm đi, hôi quá à
- Hôi á? Chả lẽ bây giờ... luôn nhỉ? – Tôi giở giọng dê
- Thôi đi, anh thật là.. – Bảo Hân khúc khích.
Tôi mỉm cười lấy đồ đi vào phòng tắm. Khối nước nóng tỏa xuống người xua đi bao mệt nhọc của quãng đường, tự dưng một cảm giác bình an lại dâng lên trong tôi. Tôi không hiểu được chính mình nữa. Thật lạ.
Ly cafe thơm phức chờ tôi ở mặt bàn. Bảo Hân hát vui vẻ theo tiếng trên tivi, trông em rạng ngời như trẻ con làm tôi thấy nao nao hạnh phúc.
- Mấy ngày nay ở công ty thế nào? – Tôi hỏi Bảo Hân
- Bình thường anh ạ, việc anh nói xin giấy phép trên bộ thì ổn nhưng vẫn chưa xong.
- Ừ! Nhanh thế nào được. – Tôi cười
- Mà lạ lắm – Tự nhiên Bảo Hân nói
- Sao? có chuyện gì mà lạ? – Tôi ngạc nhiên.
- Anh Bảo ấy – Bảo Hân tần ngần.
Tôi chột dạ, không biết thằng Bảo sao nhỉ? tự nhiên tôi nhớ và thèm cái cảm giác uống rượu với nó, rất thèm, cả với Quỳnh Thy nữa.
- Bảo lam sao? – Tôi quan tâm
- Anh ấy như biến thành người khác ấy, lạ lắm – Bảo Hân quay sang tôi.
- Em phải nói rõ chứ, lạ thế nào nào? – Tôi cười.
- Thì đi làm đúng giờ, không cafe, nói năng thì lịch sự và điềm đạm chứng không bắng nhắng như ngày xưa nữa. Lại còn quần áo chỉn chu khiến em không quen được.
- Ờ thế à? Vậy thì tốt chứ sao – Tôi cười
- Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì? – Tôi cười
- Từ hôm anh đi anh ấy mới thế, trước đó không đến nỗi
- Ừm!
Bảo Hân và tôi ngồi trầm ngâm, không khéo thằng Bảo nó thay đổi thật rồi, cái thằng suốt ngày chỉ tếu táo mà giờ chỉn chu chắc trời nó sập. Nhưng mà trên đời này có gì là không thể chứ, đôi khi tôi cũng muốn nó như thế một chút, dù gì thì đàn ông 30 có thể lãng tử, có thể nọ kia nhưng trông phải chín chắn và trải đời. Tôi nhâm nhi ly cafe không nói gì một lúc, sau đó nhấc điện thoại lên tôi gọi:
- Alo Bảo à? – Tôi nói sau khi nghe thấy giọng thằng Bảo.
- Ừ! Mày về rồi à? – Nó hỏi
- Ừ! Tối mày rảnh không?
- Rảnh – Nó cười hì hì
- Vậy tối tao qua rồi đi nhậu nhé. Ok? – Tôi nhăn nhở
- Ok
Tôi gác máy, quay sang thấy Bảo Hân ỉu xìu.
- Tối nay em qua nhà bác rồi, hiz
- Chán nhỉ! Tưởng không anh với em đi luôn – Tôi giả vờ vì đàn ông đi nhậu thì thực tế không muốn có người phụ nữ của mình đi cùng.
7h tối. Thằng Bảo đã đợi tôi ở đầu ngõ, có lẽ nó ra ngay khi tôi báo sắp đến, nhảy lên xe và hai thằng phi đến quán rượu quen đầu đuòng Kim Mã. Mấy món rượu được mang ra với bầu rượu sâu chít quen thuộc.
- Mấy ngày vừa rồi mày đi đâu thế? – Thằng Bảo vừa hỏi vừa rót rượu ra cái chén hạt mít.
Tôi đẩy dịch mấy cái chén và bát lại cho gọn rồi thở dài.
- Tao đi tìm một người
- Ừ! Tao cũng đoán thế - Nó nói giọng chín chắn.
Cơn thèm rượu bốc lên, tôi chẳng cần cụng với nó mà làm một hơi cho hết. Thằng Bảo khẽ nheo mắt nhìn tôi rồi lại rót tiếp.
- Thế có tìm được không? – Nó bình thản
- Có – Tôi lại nốc cái chén nó vừa rót ra.
Nó cầm chén lên tu ực cái cho cùng với tôi rồi lại rót đầy, món nhậu trên bàn vẫn để nguyên chưa động, đũa còn chưa lau.
- Vậy sao? Giờ lại khó xử hả? – Giọng nó hơi chút mỉa mai.
- Ừ! – Tôi mặc kệ nó
Thẳng Bảo chậc lưỡi rồi nói lan man sang mấy chuyện công ty, rồi Quỳnh Thy có thằng đan tán, etc.. Đến khi môi mềm ra rồi nó mới thều thào.
- Mày đúng là thằng đểu, H nhỉ? – Nó cười khùng khục
- Ừ! Mày nói đúng đấy – Tôi thừa nhận.
Nó lặng lẽ trầm tĩnh nhâm rượu. Mặt nó đỏ ửng lên rồi nhưng ánh mắt nó tôi thấy kiên định, cảm giác đúng như Bảo Hân nói, hình như nó thay đổi, trưởng thành chứ không còn là thẳng Bảo bắng nhắng của ngày xưa.
- Mày đi rồi, gặp rồi, vậy Bảo Hân sẽ ra sao? – Nó trầm ngâm
Ừ. Nó hỏi đúng câu hỏi mà tôi chẳng biết trả lời thế nào, lúc nào từ HG về trong tôi cũng thường trực câu hỏi đó, sẽ ra sao nhỉ? Tôi đã đưa mình vào cái trò chơi quá mức và giờ đây phải phụ thuộc vào nó mà chẳng thể thoát ra. Tôi im lặng, thằng Bảo lại thở dài.
- Mày vẫn chẳng hiểu gì về phụ nữ cả.
- Có lẽ mày nói đúng – Tôi cũng thở dài theo nó.
- Mày nhớ không? H? – Nó quay sang nhìn tôi
- Ừ!
- Tao có lần đã từng hỏi mày rằng yêu là thế nào đúng không?
- Ừ
- Vậy tao hỏi mày lại yêu là thế nào? – Nó quay sang nhìn tôi.
Tôi chẳng biết nữa, tôi đã từng nói rằng yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc, dù cho mình có thế nào đi nữa. Nhưng dù sao nó chỉ là mớ lý thuyết không hơn không kém, còn trong thực tế tôi lúc này thì tôi không biết phải làm sao cho phải. Tôi nhấp chén rượu lên ngán ngẩm.
- Mày đừng hỏi tao nữa, tao chẳng biết đâu.
- Hừ! Kinh nghiệm tình trường như mày mà không biết à? – Nó cười đểu.
- Đừng có tỉa tao – Tôi cáu.
- Vậy với P thì thế nào?
Thằng Bảo tự nhiên nhắc đến P làm tôi sững người. Phải rồi, tôi luôn cho rằng mình yêu P hơn tất thảy, yêu hơn chính cả bản thân mình nữa. Tôi vì em mà sẵn sàng làm tất cả, thậm chí nghĩ rằng sẽ bỏ qua mọi chuyện nếu em về với tôi, vậy mà... P đã bỏ rơi tôi chứ.. Nếu không? với một chữ NẾU....
- Mày chẳng có lần bảo với tao là lúc đầu mày đến với P chỉ là để xua đi mối tình đầu đúng không? Vậy mà cũng có lần mày nói với tao là yêu P nhất. vậy cái gì là tình yêu trong mày, lay động cái trái tim dị dạng của mày.
Nó nói một hơi, từng lời từng lời một đều đúng với tôi hết. Tôi chẳng còn gì để nói, chỉ biết uống rượu, chỉ muốn tìm say. Đến tôi còn chẳng hiểu bản thân mình nữa thì ai hiểu tôi đây. Tôi như con thú hoang lạc đàn và đang bơ vơ tìm điểm đỗ. Thật chán nản.
- Mày nói đi, cái gì mới làm cho mày yêu được – Nó lóe tia nhìn sắc lẹm về phía tôi.
- Tao.. tao.. – Tôi nghẹn lời không nói được.
- Mày... – Nó chán cầm chén rượu lên và tu.
Tôi thở dài, đầu óc như đang bị một đám mây mù bao phù, đen kịt.
- Mày biết sao tao lại hỏi mày điều này không? – Nó lại quay sang tôi.
- Vì Bảo Hân? – Tôi quay sang nó
- Không
Nó cười khẩy, vẻ mặt dãn ra.
- Tao nói điều này là vì mày, thật đấy. – Nó cười cười,
- Vì tao ư? – Tôi cũng cười khẩy
- Ừ! Mày là thằng bạn thân nhất của tao. Tao không vì cái gì đó mà để tao với mày không nhìn mặt nhau nữa, nhưng nói thật mày nên xem lại chính mình. Vì mày mà có quá nhiều người đau khổ rồi.
Tôi lặng lẽ, có lẽ nó nói đúng, bằng cách này hay cách khác tôi để tâm trí và tình cảm của mình trôi như cánh bèo, đậu đâu thì đậu mà trôi đâu thì trôi.
- Tao luôn muốn mày được hạnh phúc, vui vẻ, cả Bảo Hân cũng vậy. Nếu mày không yêu Bảo Hân thì mày nên nói cho em ấy, Bảo Hân có thể đau khổ nhưng rồi sẽ tốt hơn. Với Khả Vân cũng vậy.
- Tao không biết nữa – Tôi chen ngang.
- Theo mày thì mày thích điều gì? Cơ thể người phụ nữ? sự hiểu nhau ư? lãng mạn ư? tình thương ư? hay giọt mồ hôi của ai đó khi nấu cơm cho mày. Mày nghĩ đến điều gì? mong muốn điều gì? mày yêu ai? Khả Vân hay Bảo Hân? hay vẫn là P? tất cả mọi người là gì của mày? là tình yêu hay chỉ là lấp chỗ trống? là người mày yêu thật hay chỉ là nơi giải tỏa tạm thời. Hừ!
Thằng Bảo vẫn tiếp tục khiến đám mây mù trong tôi ngày càng đặc hơn. Tôi tức giận mà hét lên.
- Mày im đi, tao yêu Bảo Hân.