- Biển số
- OF-52066
- Ngày cấp bằng
- 3/12/09
- Số km
- 2,833
- Động cơ
- 476,349 Mã lực
Con này về Ta cho làm Lãnh Đạo là đúng bọt rồi
xác nhận cụ vụ này. Ở Pháp giờ tạp nham, dân công sở trốn vé, trèo qua chốt khá nhiều. Em đã nhiều lần chứng kiến 1 đội thanh tra đứng trong tung lưới bắt 1 loạt dân trốn vé. Phạt 60e rồi cho đi.Bài viết này nhảm các cụ nhé. Ở bên Pháp có trốn vé có thể bị bắt phạt chứ không bị lưu lại gì đâu ạ. Đa phần các nước châu Âu đều vậy. Nếu trốn vé thì bị phạt tại chỗ, nếu không nộp thì nó sẽ gửi phiếu phạt về nhà, nhiều hơn phạt tại chỗ. Nếu không nộp nữa thì sẽ tính lãi và gửi phiếu phạt. Nếu không chịu nộp nữa thì có trát ra tòa nộp, sẽ phải nộp số tiền cao hơn và án phí. Nếu không nộp nữa thì đi tù. Thường thì dừng ở giai đoạn 1 hoặc 2. Không được lưu lại. Nên nội dung bài viết là nhảm. Các bạn bên Pháp của mình đều xác nhận điều này. Mà bên Pháp trốn vé rất nhiều
Vâng, có lẽ sau 1tg nữa e cũng mơ ước "bao giờ cho đến ngày xưa" .Dạ, kết quả của cuộc cải cách đêm qua đấy cụ ạ
30 phút là niềm mơ ước của bao người đấy cụ ơi
Thật là tuyệt vời, sáng sớm em đã nhận được những lời góp ý rất chân tình.Vâng, có lẽ sau 1tg nữa e cũng mơ ước "bao giờ cho đến ngày xưa" .
Nhưng dù sao đọc 30p vẫn thấy thế nào ấy, sao cụ ko bỏ cái định lượng cụ thể ấy đi. E vượt 30p rồi nhưng muốn 1H hoặc hơn thì sao: P. Mà e thấy từ "làm t…" nó hơi thô cụ ạ.
Sao cụ ko làm cuộc thi tuyển slogan, ai có slogan hay nhất đc quà tặng là 1 thùng sagami chẳng hạn
Rât hiếm hoi mới thấy một cụ liên hệ thực tế đến bản thân. Những thớt thế này đa số vẫn auto chửi sang chính quyền, sang giáo dục như thể "chắc nó chừa mình ra".Cccm trước mặt con cái đừng xả rác, vượt đèn đỏ, nói tục, chửi bậy,... sẽ hiệu quả gấp trăm lần chuyện ngôn tình này
Chia sẻ của 1 cựu tha hương viên mẫu quốc
Ở Việt Nam mà cũng thế này thì ý thức người dân mới được cải thiện cụ nhỉ.Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác.
Có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.
Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.
Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.
Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.
Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ti này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.
Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.
“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.”
“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?”
“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé”
“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?”
“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần.
Nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”
“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”
“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã trốn được cả trăm lần rồi.”
“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”
“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng.
Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách.
Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thuyết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đã thấy đó.
Vì vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”
Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: "Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức."
ST
Em là kết nhất câu cuối.
Câu trả lời đầy kinh nghiệm thực tế và hiểu biếtViệc này có thật, nhưng tam sao thất bản nên khác so với ban đầu nhiều. Cô gái trên trốn vé trong suốt thời gian học và cũng thường xuyên bị tóm. Đoạn phỏng vấn thì cũng như cụ chủ kể nhưng lý do thằng Tây nó không nhận vì: bao nhiêu năm ở Pháp, có ối thứ to hơn cái vé mà mày không lấy, chỉ tham mấy cái vé vặt vãnh nên tao không nhận thôi.