Một nghĩa cử thiết thực và ý nghĩa trong thời điểm này. Một miếng khi đói bằng một gói thi no. Xin cảm ơn những người có nghĩa cử tốt đẹp đó.
Đa số những người đi như vậy đều vất vả và làm nghề tự do. Đến thời điểm hiện tại một là sợ dịch bệnh, một là chẳng còn tiền để trụ thêm ở đất SG nên mới phải về quê vì dù sao ở quê quanh quẩn vẫn có rau có cháo, có anh em hàng xóm láng giềng đùm bọc lẫn nhauGiá như bác ấy mang tiền vào phát cho đội ngũ y bác sĩ đang ngày đêm chống dịch thì ý nghĩa hơn.
Còn nhóm về quê em thấy bình thường. Coi như trải nghiệm 1vài ngày như đi phượt thôi.
Sao lại so với đi phượt cụ ơi. Đi phượt là vi vu đi chơi trải nghiệm, không điều vướng bận lo lắng, đi giải tỏa stress. Còn họ cực chẳng đã, không thu nhập ko việc làm, ko còn cách nào khác phải dùng xe máy dắc díu vợ con, hành lý trên cái xe máy lặn lội chạy nắng chạy mưa, khó khăn bộn bề về quê, con đường phía trước không không biết thế nào, đói khát, bệnh dịch bủa vây, về quê có thể bị xa lánh, kỳ thị, sung sướng gì đâu. Giúp đỡ những người như thế là rất thiết thực và quý giá với họ lúc này rồi.Giá như bác ấy mang tiền vào phát cho đội ngũ y bác sĩ đang ngày đêm chống dịch thì ý nghĩa hơn.
Còn nhóm về quê em thấy bình thường. Coi như trải nghiệm 1vài ngày như đi phượt thôi.
Cụ nghĩ em chưa từng đi xe máy mấy trăm cây số à? So với việc phải ngồi trong nhà như em bây giờ thì đi xe máy vẫn sướng hơn nha. Chưa biết ai khổ hơn ai đâu.Bác ở nhà no đủ thích đi một chuyến bằng xe máy nên bác thấy thú vị thôi.
Chứ nhìn cảnh cả nhà dắt díu nhau, đồ đạc lỉnh kỉnh phải tháo chạy để bảo toàn mạng sống. Về quê chưa biết sống bằng gì, việc đâu ra mà làm. Họ vào thế cùng cực rồi nên giúp họ lúc này bằng một gói khi no.
So với đời sống đội ngũ y bác sỹ thì họ vẫn là yếu thế hơn.
Tắt tivi đi cụ sẽ thấy là họ đang bị bỏ lại phía sau.
Em ví dụ từ SG về Huế chẳng hạn. Khoảng 1000km thì chạy xe máy 2 ngày là tới. Tức là chỉ được ngủ 1 đêm trải nghiệm ngoài khách sạn nghìn sao. Có gì phải xoắn?Đa số những người đi như vậy đều vất vả và làm nghề tự do. Đến thời điểm hiện tại một là sợ dịch bệnh, một là chẳng còn tiền để trụ thêm ở đất SG nên mới phải về. Đi lại xa xôi vất vả, bìu díu vợ con, đồ đạc... Cụ nghĩ là họ tâm trạng thoải mái, tiền đủ rủng rỉnh để như các cụ đi phượt chắc
Y bác sĩ chống dịch bây giờ đến đi đ.ái còn k có thời gian cụ kêu mang 500k vào phát cho người ta làm gì, còn cái nhóm xa quê kia gần như tay trắng về quê k việc làm 500k là họ thêm được chút rau cháo trong thời gian giãn cách.Giá như bác ấy mang tiền vào phát cho đội ngũ y bác sĩ đang ngày đêm chống dịch thì ý nghĩa hơn.
Còn nhóm về quê em thấy bình thường. Coi như trải nghiệm 1vài ngày như đi phượt thôi.
Cụ đang đứng ở hoàn cảnh của cụ để nhận xét! Hãy đặt vào vị trí những con người đang lếch thếch trốn chạy dịch bệnh kia rồi hãy nói!Em ví dụ từ SG về Huế chẳng hạn. Khoảng 1000km thì chạy xe máy 2 ngày là tới. Tức là chỉ được ngủ 1 đêm trải nghiệm ngoài khách sạn nghìn sao. Có gì phải xoắn?
Tốn kém gì ngoài 3-4 bữa ăn và vài chục lít xăng?
Cụ đi trong tư tưởng thoải mái nó khác với người đang đi trong lo sợ, sợ dịch bênh, sợ đói, sợ về địa phương không được vào... Khi đã hết tiền thì vài trăm cũng là khó với họ rồi. Mà thôi, cụ comment vậy là suy nghĩ em thấy khác rồi nên em xin dừng tranh luận đỡ phiền các cụ khác phải đọc ạEm ví dụ từ SG về Huế chẳng hạn. Khoảng 1000km thì chạy xe máy 2 ngày là tới. Tức là chỉ được ngủ 1 đêm trải nghiệm ngoài khách sạn nghìn sao. Có gì phải xoắn?
Tốn kém gì ngoài 3-4 bữa ăn và vài chục lít xăng?
đội bs được chăm sóc tốt lắm cụ ,đk của họ cũng khá. giờ họ chỉ tốn sức làm việc thôiGiá như bác ấy mang tiền vào phát cho đội ngũ y bác sĩ đang ngày đêm chống dịch thì ý nghĩa hơn.
Còn nhóm về quê em thấy bình thường. Coi như trải nghiệm 1vài ngày như đi phượt thôi.
Khó lắm cụ ạ.Đội ngũ Y bác sĩ cũng được các MTQ hỗ trợ nhiều đấy cụ ạ Những người hảo tâm họ nghĩ xa lắm, đáng trân trọng
Họ được NN và các tổ chức khác ưu tiên chăm sóc tốt cụ nhé, ko phải lo về đk vật chất đâu, chỉ lo họ ko đủ sức vì quá tảiKhó lắm cụ ạ.
Đoàn nhân viên y tế tỉnh em trong đó thì chỉ khi nào có người vào thì gửi đc một ít đồ ăn quê hương. Số lượng cũng rất ít vì là dạng hành lý.
Cụ lưu lại đây, vài năm nữa đọc lại cụ sẽ thấy cụ viết buồn cười thế nào. Ở đời học cách đặt mình vào vị trí người khác là khó nhất.Cụ nghĩ em chưa từng đi xe máy mấy trăm cây số à? So với việc phải ngồi trong nhà như em bây giờ thì đi xe máy vẫn sướng hơn nha. Chưa biết ai khổ hơn ai đâu.
Còn đội ngũ y bác sĩ họ làm việc 10-12 tiếng, vất vả áp lực lại có nguy cơ nhiễm bệnh. Họ mới cần được quan tâm chia sẻ hơn ngay lúc này đấy.
Các cụ vẽ hoàn cảnh cho người ta bi thương quá. Cụ nghĩ họ thất nghiệp được mấy ngày rồi? Về quê chẳng qua vì chẳng mấy khi có dịp nghỉ dài ngày thôi. So về khó khăn thì đám đang bám trụ ở hành phố khó hơn nhiều. Thậm chí có đám muốn về mà không có cả xe để về kìa.Cụ đang đứng ở hoàn cảnh của cụ để nhận xét! Hãy đặt vào vị trí những con người đang lếch thếch trốn chạy dịch bệnh kia rồi hãy nói!
Vác xe máy ra đường chạy vài trăm km biết liền.Cụ nghĩ em chưa từng đi xe máy mấy trăm cây số à? So với việc phải ngồi trong nhà như em bây giờ thì đi xe máy vẫn sướng hơn nha. Chưa biết ai khổ hơn ai đâu.
Còn đội ngũ y bác sĩ họ làm việc 10-12 tiếng, vất vả áp lực lại có nguy cơ nhiễm bệnh. Họ mới cần được quan tâm chia sẻ hơn ngay lúc này đấy.
Có cụ post ở thớt bên kia, cái sướng và tua nghỉ dài ngày của cụ đây trên mạng mở ra còn nhiều nữa xem đi rồi hẵng phán cụ nhé.Các cụ vẽ hoàn cảnh cho người ta bi thương quá. Cụ nghĩ họ thất nghiệp được mấy ngày rồi? Về quê chẳng qua vì chẳng mấy khi có dịp nghỉ dài ngày thôi. So về khó khăn thì đám đang bám trụ ở hành phố khó hơn nhiều. Thậm chí có đám muốn về mà không có cả xe để về kìa.
E chảy nước mắt thật, đùmẹ!Đại dịch đến, nhiều người lao động rất khổ. Có người nhịn đói vì không còn tiền để mua cơm ăn.
Video thanh niên xin 2 hộp cơm từ thiện khiến nhiều người rơi nước mắt
Một thanh niên ngồi trước cửa nhà dân bên vỉa hè tại TP.HCM, chạy vội ra xin liền 2 hộp cơm của đoàn từ thiện và cho biết: "Em đói quá, em nhịn 2 ngày rồi!"vtc.vn
Công nhận y tế năm nay 1 năm quá vất vả, thôi thì 1 người 1 nghề, chứ biết làm sao được cụ, thời thế nó phải thế, người chọn nghề cơ mà.Các cụ vẽ hoàn cảnh cho người ta bi thương quá. Cụ nghĩ họ thất nghiệp được mấy ngày rồi? Về quê chẳng qua vì chẳng mấy khi có dịp nghỉ dài ngày thôi. So về khó khăn thì đám đang bám trụ ở hành phố khó hơn nhiều. Thậm chí có đám muốn về mà không có cả xe để về kìa.