- Biển số
- OF-67800
- Ngày cấp bằng
- 6/7/10
- Số km
- 626
- Động cơ
- 437,760 Mã lực
úi giời, sốt hết cả người rồi cũng lên chap. Đội ơn cụ Kẻ ạ
Em cảm ơn Cụ. Chúc Cụ ngon miệng. Hết lại ới em nhéEm ăn bát cơm lấy sức hóng đây. hqua đi mưa coi chừng hnay ốm thì khổ thân.
Cảm ơn Cụ nhưng em không dám làm ai dồ đâu ạBản chất và cốt cách của Cụ Chủ lại được thể hiện rõ ràng,đúng mực qua còm này.
Cháu kệ cha quá khứ Cụ là ido
Bản chất và cốt cách của Cụ Chủ lại được thể hiện rõ ràng,đúng mực qua còm này.
Cháu kệ cha quá khứ,đối nhân xử thế Cụ là idol (của cháu) cháu vodka Cụ!
Cụ chủ đúng là từ địa ngục trở về.cụ thật bản lĩnh!Tất cả có sáu thằng đang tiến về phía nó. Không cần biết bọn này có ý định gì, nó vùng dậy. Mặc kệ khắp người đau ê ẩm, nó cố bò thật nhanh về góc trong cùng-dưới sàn 2.
Chắc chắn bọn này lại có ý định đánh nó nữa rồi, trong đầu nó nghĩ thế khi ngoảnh mặt lại, thấy bước chân bọn kia dồn dập tiến lại gần. Nó lùi sâu vào trong góc, lưng gần sát tường, cố tận dụng không gian hẹp để thủ thế.
Thằng lùn cúi xuống, thò mặt vào trong, hét to: Thằng kia, ra đây.
Đương nhiên nó không thể chui ra được, nó nghe rõ tiếng tim mình đập như trống dồn. Ra ngoài ấy đồng nghĩa với việc ăn đòn, đồng nghĩa với việc tự mình tiếp tay cho chúng nó. Không biết do trận đòn lúc nãy hay do lo sợ mà khắp người nó rung bần bật, chân tay run lẩy bẩy. Nó cố hít mấy hơi thật sâu, mong mình trấn tĩnh, ổn định lại.
Thằng lùn thấy nó có biểu hiện không muốn chui ra, thằng này chửi thề một câu rồi bò người chui vào. Mấy thằng khác cũng khom người xuống quan sát.
Không để cho thằng lùn có cơ hội chạm vào người mình, nó phản ứng ngay tức thì. Chống hai tay ra phía sau lưng, lấy chân phải yếu hơn làm trụ, chân trái co lại, nó cố đạp mạnh hết sức có thể.
Cú đạp không trúng đích như nó muốn, không vào mặt thằng lùn mà chỉ sượt qua, trúng vào phần vai, sát với cổ. Thằng lùn bị bất ngờ nhưng chắc cũng do chân nó yếu nên cú đạp không phát huy tác dụng cho lắm và chỉ làm thằng này ngã nghiêng người sang một bên rồi kêu to. Bọn bên ngoài lập tức chui vào hết, mỗi thằng một phía, thằng nào cũng cố tóm lấy chân nó. Nó cố hết sức, lấy chân đạp lia lịa nhưng do người vẫn yếu, lại chỉ có thể sử dụng được một bên chân nên chỉ được một chút là người đã thấm mệt, hơi thở gấp gáp, chẳng thể nào co chân lại để đạp thật nhanh như trước nữa.
Một thằng tóm được chân nó rồi cố kéo nó ra ngoài. Nó giãy giụa làm thằng kia loạng choạng, suýt ngã nhưng chân vẫn bị tóm chặt, không thể rút về được. Thêm một thằng nữa tóm được vào chân nó. Cả hai thằng này hợp lực, kéo nó ra khỏi gầm sàn. Lực kéo mạnh làm nó trượt tay, ngã ngửa ra sau.
Khi bị kéo hẳn ra phía ngoài, do đang ở trong bóng tối khá lâu, gặp bóng điện dù chẳng sáng lắm chiếu thẳng vào, loá mắt, nó nhắm tịt mắt lại.
Nó nhận ngay một cú đá vào mạng sườn làm cả người thắt lại. Liên tiếp các đòn đánh khác dội xuống, cú vào đầu vào mặt, phát lại vào đùi non. Do chân vẫn bị giữ chặt, lại chẳng có sức để phản kháng nên chẳng mấy chốc nó lịm đi, mê man, chẳng biết gì nữa.
Lúc nó nhận thức lại được nó cảm thấy cả người mình ướt sũng. Mở mắt ra, trước mắt nó là bọn người lúc nãy, có thêm hai ông mặc đồ công nhân đứng cùng, đang bàn luận gì đó. Thằng to béo lúc trước ngồi gấp giấy vệ sinh đang hắt nước vào mặt nó, chỗ nó đang nằm là chỗ sân khấu trước cửa ra vào. Thấy nó tỉnh lại, thằng béo dừng tay rồi báo cáo với bọn kia.
Thăng cao lênh khênh đang ngồi xổm phía trên sàn nhảy xuống làm nó giật mình, co rúm người lại. Một tay cố che chắn, tay kia chống đất, nó cố nhổm dậy. Thằng kia đứng trước nó, nói to: Hôm nay tao éo đánh mày, nghe chưa? Tao cho mày cơ hội. Thể hiện thế đủ rồi, giờ phải chấp hành, ai vào đây cũng thế thôi, phải chấp hành hết. Mày nghe rõ không?
Ngữ điệu của thằng này giật cục, có vẻ như hắn rất khó khăn trong việc diễn đạt, như thể vừa nói vừa phải nghĩ xem mình nói gì ấy. Ánh mắt thì vẫn thế, nhìn mà như không nhìn, rất vô cảm. Hắn nói tiếp: Sang ngày mai, nếu mày chấp hành, tao sẽ ghi nhận. Còn không, chính tao sẽ đánh mày, nghe chưa?. Hắn quay sang ngang, ánh mắt như nhìn xuống đất: Cho nó ngủ một mình ở mà hai. Dặn bọn trực sinh trông nó cẩn thận. Nói xong, hắn quay người đi mất.
Hai thằng khác lại lôi nó rồi ném nó vào gần với vị trí cũ lúc nãy, sát với chỗ ngồi của thằng to béo. Lúc này đã có thằng khác ngồi thay thằng béo. Nó chẳng nhìn thấy mặt, chỉ thấy hai bắp chân thằng kia ghẻ toác, chi chit các vết thâm và loang lổ vết máu, vết gãi. Thằng mới này ngồi dựa lưng vào tường, tay không lúc nào dừng gãi làm các vết trên bắp chân càng lúc càng đỏ, có chỗ lại tiếp tục bật máu, nhìn khá ghê sợ. Nó cố lê người, giật lùi lại, cách xa thằng đang gãi một đoạn. Đầu nó ong ong, khắp người ê ẩm. Quần áo nó lúc nãy bị dội nước ướt sũng, giờ vẫn còn ẩm làm nó thấy ngứa ngáy. Nó định thò tay gãi các chỗ ngứa thì giật mình, nhấc cánh tay lên khó khăn quá, mà chạm vào đâu cũng thấy đau. Rồi lại nghĩ đến thằng ghẻ đang ngồi kia, nó cố kìm lại, không dám gãi nữa.
Phía ngoài kia im phăng phắc, thi thoảng có tiếng cười của mấy thằng đặc biệt. Chắc giờ nãy chỉ có chúng nó được phép nói chuyện thì phải. Thằng lùn vẫn lang thang phía dưới đường đi. Tay nó cầm chiếc dép, đi dọc chỗ nằm của đám người khắc khổ, thi thoảng nó đập mạnh vào đầu một người nào đấy rồi chửi bới liên mồm. Đi tuần được mấy vòng, thằng này chui vào phía dưới sàn 1 rồi nằm ngủ cùng chỗ với bọn lộn xộn.
Nó cố nhắm mắt ngủ nhưng không thể. Không biết do thay đổi môi trường hay do vừa bị đánh, người nó ê ẩm, chỗ nào cũng thấy đau, sàn nhà dường như quá cứng. Hết nằm nghiêng, nằm ngửa, nó lại chuyển sang nằm sấp. Bỗng nó thấy thằng ghẻ đang nhìn mình. Hơi hốt hoảng, nó nằm im, không dám cựa quậy nữa. Thằng kia hình như không phải đang đe doạ, chắc chỉ nhìn để kiểm soát. Hắn có vẻ lấm lét, giở trong túi quần ra một gói nhỏ bọc bằng giấy vệ sinh.
Hắn đổ ra đất làm nó thấy rõ, đấy là sái thuốc lào rồi cầm cái que nhỏ gạt gạt những phần còn có thể hút được, để riêng ra một chỗ. Lại rút trong túi ra một đoạn báo nhỏ, hắn nhặt chỗ thuốc kia lên, quấn một điếu sâu kèn. Điếu sâu kèn này chắc chỉ đủ cho hai người hút. Thời gian ở cùng Vượng làm nó có chút kinh nghiệm. Nó nằm đấy, quan sát tất cả.
Thằng kia quấn xong điếu sâu kèn, hắn cẩn thận gài vào sát mép nền xi măng rồi trở lại tư thế cũ. Tay hắn lại bắt đầu gãi. Nhìn kỹ hơn, nó thấy móng tay trên cả hai bàn tay thằng này đen kịt. Hỗn hợp ghét bẩn cộng với máu được hoà trộn, làm nên một bộ móng tay kinh khủng.
Ngồi đấy được một lúc, thằng này đứng dậy vươn vai, đảo mắt một vòng quan sát, rồi lại ngồi xuống. Nó cứ ngập ngừng, cầm điếu sâu kèn lên rồi lại đặt xuống.
Ngồi tiếp được một lúc, hình như đã suy nghĩ kỹ, hắn cầm điếu sâu kèn, đứng dậy, rồi lướt chân đi ra phía bể nước. Hắn lấy lửa từ dây giấy vệ sinh châm thuốc. Vừa kéo, hắn vừa bóp bóp đầu thuốc để kiểm tra thuốc còn hay hết rồi đi về phía những người khắc khổ đang nằm.
Hắn vỗ nhẹ vào đầu một người rồi dí sâu kèn vào mồm người ấy. Người kia nhổm dậy một chút, kéo mấy hơi liên tiếp rồi lại nằm xuống. Nó thấy rõ ngực với bụng người này phập phồng, chắc đang thở hổn hển, mấy hơi sâu kèn đủ để phê lòi mắt. Thằng kia sau khi cho bạn hút, hắn bước vội về phía bể nước. Cạnh cánh cửa màu xanh có cái thùng rác to, hắn vo điếu sâu kèn lại rồi dúi sâu tận đáy. Hắn lại lướt chân đi về vị trí, lại ngồi xuống, lại gãi.
Buổi đêm ở đây tĩnh lặng ghê người. Thi thoảng có tiếng nói mơ làm cho bầu không khí càng thêm phần đáng sợ. Cái lạnh trong căn buồng này cảm giác như đầy âm khí, ghê người, rợn rợn. Nó co người lại, xoa xoa những chỗ đau. Chẳng thể nào ngủ được, nó lại quan sát tiếp.
Ngồi ở bục xi măng một lúc nữa, thằng ghẻ lở đi nhẹ chân về phía vị trí của nhóm người mặc quần đùi xanh đen. Hắn vỗ nhẹ một người, gọi người ấy dậy rồi chui vào chỗ, nằm xuống. Người kia lồm cồm bò dậy, bước chân liêu xiêu, đi về phía bục xi măng. Hình như họ đổi ca, mỗi người chắc phải trực đêm khoảng tiếng rưỡi hai tiếng, thay nhau lần lượt, người này gọi người kia.
Nó nằm đấy quan sát được hai lần đổi ca nữa thì thiếp đi, không biết gì nữa.
Sáng hôm sau, một sự việc diễn ra làm đến tận bây giờ nó cũng chẳng thể nào quên. Đây là điều mà nó thấy kinh hoàng nhất trong suốt những năm tháng cải tạo. Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng diễn ra trong buổi sáng ngày hôm ấy, nó vẫn thấy sợ. Các trận đòn, những lần huyết chiến chẳng là gì cả so với việc này. Có lẽ không chỉ riêng nó mà tất cả những người chứng kiến cũng sẽ như vậy. Một sự việc kinh khủng, một nỗi ám ảnh suốt cuộc đời này.
Thôi rảnh thì tiếp luôn tập mới đi Bố, quả này giống cô dâu 6 tuổi bên Ấn rồi... Cụ rảnh thì biên đi, cứ hóng kiểu này nhà nát bét thì Cụ chịu trách nhiệm nhá.Cảm ơn Cụ nhưng em không dám làm ai dồ đâu ạ
Câu chuyện này của cụ chủ và những đàn anh đi trước bao giờ cũng có đoạn ( vào buồng , anh bật buồng và lấy số . Sau đó ăn trên ngồi trước ) nhưng sự thật nếu vào buồng mà thái độ như vậy chỉ cần chúng nó cho một bo một bát ở riêng đã đủ khổ rồi cơ hội gì !! Em đang thiếu gạch xây nhà !!!!!Chưa kịp thủ thế thì nó đã bị một thằng khá to cao song phi một phát vào ngực. Nó nghe rõ mình hự một tiếng rồi dính chặt vào tường. Lũ kia bâu nhâu lại, thằng đấm, thằng đá, tranh nhau đánh nó. Không dám quan sát nữa, nó lấy tay che đầu, che mặt và khom người lại nhưng hình như chẳng hề có tác dụng. Ban đầu nó còn cố gồng người chịu đòn nhưng sau đấy, đến hơi thở nó cũng chẳng thể làm chủ được nữa. Dính đòn chỗ nào nó cảm thấy chỗ ấy như mềm ra. Hai tay che đầu như tê dại, buốt nhói vì dính đòn liên tiếp, cảm giác như chẳng thể tiếp tục che chắn nữa, chỉ muốn thõng tay xuống, buông xuôi. Tiếng gào thét chửi bới và cơn mưa đòn làm nó choáng váng, không thể trụ vững được nữa.
Một cú vào mang tai làm nó như hồn lìa khỏi xác. Không thể đứng vứng được nữa, trước mắt mọi thứ tối sầm lại. Tai như ù đi, nó đổ dần xuống. Trước khi gục xuống sàn nhà nó thấy mạng sườn đau nhói . Tim như thắt lại, quặn thắt. Nó đưa tay xuống che chắn theo phản xạ thì lại liên tiếp nhận đòn vào mặt, vào đầu. Chẳng thể nào kháng cự được nữa, nó cố cuộn tròn người lại, phó mặc tất cả.
Bọn kia dường như chưa được thoả mãn, lúc nó chẳng còn nhận thức được gì nữa chúng vẫn liên tiếp ra đòn. Vài thằng sút vào đầu nó như sút bóng. Đùi bên phải bình thường cấu vào chẳng có cảm giác, giờ cũng đau vì bị thằng nào đấy dùng gót chân liên tiếp dận xuống. Lưng nó oằn lên quằn quại nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nó nằm im đấy, bất lực.
Cơn mưa đòn không thấy dấu hiệu kết thúc.
Bất chợt có tiếng quát to: Đm chúng mày, định làm loạn hả. Chúng mày đang làm gì kia?
Cả buồng im phăng phắc, cơn mưa đòn bị chen ngang bởi giọng nói kia. Nó tạm thời được thả lỏng một chút. Lượng không khí vào phổi không đủ hay sao ấy. Mỗi lần hít vào, cả người nó như tiếp tục bị đánh, đau nhói khắp nơi. Khi thở ra dường như cũng chẳng đủ sức để thở, nó há hốc miệng ra, thở hồng hộc. Mọi tiếng động trong buồng không còn nữa, chỉ còn tiếng thở của nó nghe như tiếng người sắp chết, cố hít thở trước lúc ra đi.
Sau vài khắc yên tĩnh, có tiếng một người khác đáp lời: Thầy ơi, mấy anh em văn nghệ tí. Bọn em dạy dỗ thằng lính mới ấy mà, không vấn đề gì đâu.
- Đm chúng mày. Đừng để bố mày mở cửa vào gõ đầu từ thằng to đến thằng bé đấy nhá. Làm gì thì làm, nhẹ nhàng thôi.
Tiếng người vừa đáp lời lại vang lên: Về vị trí hết đi, thằng nào có việc thì làm, những thằng khác chui hết vào mà.
Nó cố ngóc đầu nhìn xem người vừa quát là ai nhưng xa quá, chỉ thấy người đó đứng ở chuồng cọp phía trên cao. Người này mặc quần ngành, áo sơ mi trắng xộc xệch. Chờ bọn lâu nhâu tản ra rồi giải tán, chui hết xuống dưới sàn bê tông, người đó quay đầu đi mất.
Vẫn còn vài người đứng giữa lối đi buồng giam, nó thấy có thằng cao lênh khênh, thằng da trắng hay cười và thằng lùn cùng bốn năm thằng khác nữa đang đi về phía nó. Thằng cao lênh khênh nói: Đưa nó xuống sân khấu.
Hai thằng hai bên sốc nó lên đưa nó xuống khu vực trước cửa ra vào. Thằng lùn đã đứng đấy chờ sẵn, khi hai thằng kia thả nó ra làm nó gục xuống đất thì thằng lùn lao vào đá liên tiếp. Nó cố lấy tay che đầu mặt thì thằng lùn đổi kiểu, dùng gót chân giã xuống lưng và đùi nó. Sau trận đòn lúc nãy, nó đã kiệt sức, thân thể rã rời, giờ chỉ mình thằng lùn đánh thôi cũng đủ làm nó đau đớn vô cùng. Người nó quằn quoại, che chắn chỗ này thằng lùn đánh chỗ khác, tránh bên này thằng lùn đánh bên kia. Thằng lùn đánh như biểu diễn, nó có vẻ không vội vàng nữa nhưng mỗi đòn nó giáng xuống thực sự chất lượng. Cảm giác như trước khi ra đòn nó đã tính toán, suy tính rất kỹ nên đánh phát nào, nhói đau phát đấy. Nó chỉ dừng lại khi thằng cao lênh khênh nói: Thôi, đánh thế thôi. Bắt nó quỳ xuống.
Thằng lùn dừng tay, lùi lại mấy bước chân rồi đứng ra rìa cái ô vuông như sân khấu, nhường chỗ cho thằng cao lênh khênh. Nó thì nằm đấy, vẫn cuộn tròn, đau đớn lắm. Thằng lùn nói to: Quỳ lên, con chó.
Chẳng hiểu sao trong thời điểm ấy nó lại có hành động như thế. Nó thấy trong miệng có mùi máu tanh ngòm. Cảm giác như trên đầu cũng đang có máu chảy, có gì đó đang chảy xuống cổ rất từ từ, chậm chạp. Nhìn hai mu bàn tay, nó thấy nhoe nhoét máu, có chỗ đã khô, két lại đen xì thành một vệt, chỗ thì vẫn nhơm nhớp, nhầy nhụa. Mắt nó cay xè, mở mắt ra hơi khó khăn, có lớp màng đỏ chắn trước mặt làm nó chẳng nhìn rõ xung quanh.
Nó bật cười - nó cố cười như điên dại dù rất khó khăn, bởi đến việc thở lúc này còn khó nhọc, nói gì đến cười. Mắt nó ầng ậc nước, rồi chảy ra, hoà vào với máu làm nó như kẻ mù loà, mọi thứ nhoè đi, mờ mịt.
Nó cố đứng dậy, dùng hết sức lực, chống hai tay xuống đất rồi nhổm người lên.
Thằng lùn gằn giọng, quát to: Đm con chó này, mày có quỳ không. Vừa nói, thằng lùn vừa đá một phát mạnh vào ngực nó làm nó gục xuống. Thằng lùn lại định lao vào thì có tiếng người khác nói: Cu túc, thôi, để tao.
Thằng vừa nói hình như khá cao to và một điều mà nó chắc chắn là-thằng này khoẻ hơn thằng Cu Túc. Mỗi đòn nó giáng xuống có lực mạnh hơn, ra đòn nhanh hơn nhiều. Chỉ sau vài đòn của thằng này, nó đã lịm đi, chẳng biết gì nữa. Thằng này bắt hai thằng khác giữ hai tay, xốc nó lên rồi giữ chặt để đá vào ngực như đá bao cát.
Vừa đá nó vừa nói: Con chó này, văn vở hả. Bố đánh cho mày tỉnh luôn.
-Thôi, dừng đê. Đánh nữa nó chết mẹ ra đấy cả lũ chết theo đấy. Dừng đê. Thằng da trắng hay cười nhảy từ trên sàn xuống, dùng tay gạt thằng đang đánh ra. Nó nói tiếp: Thằng này bướng đấy, mai xử lý tiếp, hôm nay thế thôi, nhét nó vào mà 2.
Hai thằng đang giữ tay thả nó ra làm nó ngã bệt xuống. Một thằng luồn tay từ phía dưới lưng, xốc nó lên rồi kéo. Lùi được mấy bước chân, thằng này có vẻ đuối, bước chân chậm lại. Một thằng khác chạy ra giúp, thằng này nhấc hai chân nó lên. Hai thằng này khiêng nó đến cuối buồng, rồi hô: Một, hai , ba. Bọn này lăng nó vào góc trong cùng, phía dưới sàn có mấy người ốm yếu ngồi phía trên.
Đập mạnh người vào góc tường phía dưới sàn, nó quằn người lên đau đớn. Cố hít một hơi thật dài, tự làm mình trấn tĩnh lại thì bất ngờ có thứ gì đấy xộc vào khoang mũi làm hơi thở nó tắc nghẹn.
Nó cố mở mắt ra để nhìn xem xung quanh là thứ gì thì cũng bị những thứ ấy bay vào làm mắt cay xè, không mở nổi nữa.
Nhà em đã ăn hết đâuĂn giò tiếp đi Cụ
Nhẽ phải run và ngoan như cún mới hợp ý Ngài ạCâu chuyện này của cụ chủ và những đàn anh đi trước bao giờ cũng có đoạn ( vào buồng , anh bật buồng và lấy số . Sau đó ăn trên ngồi trước ) nhưng sự thật nếu vào buồng mà thái độ như vậy chỉ cần chúng nó cho một bo một bát ở riêng đã đủ khổ rồi cơ hội gì !! Em đang thiếu gạch xây nhà !!!!!
Cụ có link thớt của cụ daxong cho em xin ạPuma ơi.cụ Kẻ có bật buồng đâu.chỉ là lúc đầu mới vào lúc thằng lùn nó đánh thì cụ Kẻ chỉ tự vệ như bản năng thôi.bật buồng là phải như kiểu cụ daxong ấy
Vâng! Cụ cứ củ từ. Đêm còn dài ạ.Giờ em mới bắt đầu viết ạ. CCCM thông cảm nhé !
em hóng ạCâu chuyện này là câu chuyện đời em,em kể lại những gì mình đã trải qua,hoàn toàn là sự thật,em luôn trân trọng quãng thời gian này vì đây là một phần cuộc đời em,không thể quên cũng không thể chối bỏ. Các nhân vật trong câu chuyện của em cũng hoàn toàn dùng tên thật,nếu trong quá trình em kể chuyện có động chạm đến Cụ nào hay câu chữ nào làm các Cụ khó chịu mong các Cụ bỏ quá cho em.
Chuyện xảy ra vào lúc em mới làm nick này một thời gian,em xin kể lại những gì em trải qua vào quãng thời gian em vắng mặt. Thay lời chào khi trở lại và cũng là để tâm sự,chia sẻ,mong được đồng cảm !!!