Thằng Vượng phân tích,chỗ thuốc lào nó giấu mang vào được tuy còn đủ hút khoảng một tuần đến mươi ngày nữa nhưng vẫn phải kiếm thêm,vì biết đâu có hôm nào nổi hứng hút thêm hai ba cữ thì chỉ vài ngày là hết. Hơn nữa nhỡ người ta tách chúng nó ra,mỗi thằng một buồng thì chia nhau kiểu gì được. Mấy ngày nữa là thằng T.Anh đi xử,kiểu gì cũng được gặp người nhà,nó sẽ phải nhờ người nhà nó mua thuốc rồi mang vào. Thằng Vượng nói ra mấy cách để thằng T.Anh có thể tuỳ cơ ứng biến.
Bố T.Anh làm trong quân đội,lại có quan hệ thân thiết với cán bộ trại nên cách tốt nhất là có thể tận dụng điều này,xin mang vào ít đồ ăn rồi giấu trong ấy. Vượng quay sang hỏi nó: Anh đã bao giờ đi xin thuốc chưa? Nó lắc lắc đầu,chờ thằng này nói tiếp: Bất kể là ai,trong trường hợp nào,dù là đang bị cùm hay bị kỷ luật đi nữa thì cũng có thể đề nghị được phát thuốc. Em với anh sẽ phải nghĩ ra bệnh gì đấy để quản giáo bắt buộc phải cho ra xin thuốc. Em sẽ nói em bị đau bụng đi ngoài,bệnh này không khám được,lại ảnh hưởng lớn đến sức khoẻ,còn có thể dẫn đến tử vong. Em sắp ra xử nên chắc chắn sẽ được cho ra xin thuốc. Em thấy chân anh có vấn đề,anh sẽ ra khám chân nhé. Cứ ra vẻ như đi lại khó khăn lắm vào là được. Em sẽ có cách lấy bông,còn anh kiếm báo.
Việc này thì quá dễ,chẳng cần ra vẻ hay giả vờ,chân nó vốn đã như thế,hơn nữa nghe đến việc được ra ngoài,nó phấn khởi lắm,lâu quá rồi không được ra khỏi căn buồng này.Nó thèm được phóng mắt ra xa,rồi lại được đi đi lại lại bên ngoài kia,nghĩ đã thấy sung sướng. Vậy là cả ba thằng đều nhất trí với phương án thằng Vượng nêu lên. Nó với thằng Vượng ngày mai sẽ ra xin thuốc còn thằng T.Anh sẽ chờ ngày xử mới hành động.
Sáng hôm sau,Bắc hói mở cửa. Đúng như quy định thì cả ba thằng phải đứng chào quản giáo nhưng lại chỉ có hai,Vượng và T.Anh đứng chào to,còn nó ngồi xuống sàn xi măng,mặt nhăn nhó. Tên quản giáo có vẻ khó chịu nhưng hắn chưa kịp nói gì thì thằng Vượng đã cất lời: Anh Đ không cử động được chân bên phải,đêm qua anh ấy cố đi vào nhà vệ sinh thì bị ngã,may mà không sao. Xin quản giáo cho anh ấy ra khám và xin thuốc,nếu cứ để tình trạng này kéo dài nguy hiểm lắm. Bắc hói quay sang nhìn nó,mặt hắn vẫn thế,lúc nào cũng ngểnh lên như nhìn người đối diện bằng nửa con mắt. Hơi thở của Bắc hói lúc nào cũng vậy,giờ mới tờ mờ sáng đã toàn mùi hồng xiêm. Đương nhiên hắn biết chân nó bị làm sao,thậm chí biết rõ nhưng trước giờ hắn đâu có ưa gì nó. Thái độ của tên hói đầu làm cả ba thằng như nín thở,hồi hộp không biết kết quả thế nào.
Bắc hói bất ngờ quay sang T.Anh,hất hàm rồi nói: Mày dìu nó ra.
Điều này không nằm trong tính toán làm cả mấy thằng chúng nó ngỡ ngàng,nhất là thằng T.Anh. Mặt nó nghệt ra,không biết phải nói năng ra sao thì lại là thằng Vượng đỡ lời: Em bị đau bụng đi ngoài mấy ngày nay,từ lúc còn ở Quảng Ninh cơ. Quản giáo cũng biết em làm sao rồi đấy ạ? Cho em ra xin thuốc,tiện thể dìu anh Đ luôn.
Mới hôm qua thằng Vượng bị Bắc hói cho ăn đòn thế mà hôm này nó lại dám mở mồm xin xỏ,không phải một mà tận hai lần,không phải chỉ cho nó mà lại cho cả người khác. Điều này thấy có vẻ vô lý nhưng không hiểu sao lại có kết quả. Bắc hói lạnh lùng hất hàm,ra hiệu như đồng ý. Sau khi việc này kết thúc,thằng Vượng giải thích là tại ánh mắt nó có hồn làm hai thằng cười nắc nẻ,bởi mắt nó lúc nào cũng như người buồn ngủ,cứ díu díu,lờ đờ. Còn một điều nữa là trong hồ sơ của Vượng có ghi là nó nghiện ma tuý,khi đến đây nó cũng khai báo với Bắc hói là thi thoảng vẫn bị đi ngoài,đây là triệu chứng của những thằng như nó khi bị bắt. Có lẽ cả bởi việc này nữa mà Bắc hói mới đồng ý cho hai thằng nó ra ngoài.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng nhưng đèn điện đã tắt hết nên mọi thứ trước mắt cứ mờ mờ. Nhìn ra phía xa thấy thấp thoáng mấy bóng áo phạm,chạy đi chạy lại không biết đang làm gì. Đi gần tới nơi mới thấy rõ,có khoảng ba đến bốn chục người mặc áo phạm nhân. Phần lớn đang đứng xếp hàng trước khu nhà to có nhiều cửa sổ. Phần còn lại chắc chậm chạm hơn mấy người kia,vẫn đang lúi húi trước bể nước. Kẻ vẫn đánh răng,người thì cuống quít lau mặt,giặt giũ,phơi phóng.
Lâu rồi không được nhìn thấy nhiều người như thế,nó thấy rất thú vị. Khi thằng Vượng dìu nó đi qua,ai cũng chú ý đến chúng nó. Để ý kỹ hơn thì đa phần phạm nhân ở đây đều là người lớn tuổi,chỉ số ít là trẻ như nó,thậm chí ít tuổi hơn.
Dẫn hai đứa nó vào buồng y tế cạnh phòng làm việc,quản giáo Bắc bảo cán bộ y tế khám và phát thuốc cho chúng nó trước để có thể sớm đưa trở lại buồng giam. Hắn dặn chúng nó khi xin thuốc xong thì đứng trước cửa phòng làm việc.
Mấy phạm nhân đang đứng ở bên trong buồng y tế phải đi hết ra ngoài. Có một hai người hình như đã xin được thuốc,trên tay họ cầm gói giấy báo con con. Nhìn phía trên bàn làm việc có sấp giấy báo được cắt nhỏ,đặt gọn gàng ở góc bàn. Vậy là việc kiếm báo coi như đã xong. Chỉ còn bông nữa thôi.
Cán bộ y tế nói nó ngồi xuống rồi khám chân cho nó. Người này nắn nắn bóp bóp rồi kết luận rằng nó bị phù nề,anh ta phát cho nó mười viên B1 và mấy viên thuốc gì không rõ,dặn nó uống sau khi ăn. Thằng Vượng sau khi xin được mấy viên Berberin,nó nói nó bị đau tai,tai nó có mủ làm người kia bắt nó vành tai ra cho xem rồi lại được phát thêm mấy viên thuốc nữa cùng một nắm bông y tế.
Vậy là kế hoạch của chúng nó thành công mỹ mãn. Bản thân nó vui lắm,đã có người ở cùng buồng để tâm sự ngày đêm,lại còn có kế hoạch nọ kia,hơn nữa còn được đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Thật là sung sướng.
Nó bắt hết thằng Vượng đến thằng T.Anh kể chuyện,bất kể chuyện gì nó cũng rất chăm chú và hứng thú lắng nghe. Hai thằng kia thay phiên nhau kể chuyện cho nó nghe và chỉ ngừng lại khi quá mệt hoặc buồn ngủ. Thằng Vượng là thằng tâm sự với nó nhiều hơn. Thằng này rất tình cảm,có thể ngồi với nó đến sáng,nghe nó kể chuyện vụ án,kể chuyện gia đình và rất hay xoa bóp chân cho nó mỗi khi nó đau.
Mãi đến tận bây giờ nó cũng không quên được Vượng. Dù chỉ mới biết và thời gian ở cùng nhau rất ngắn nhưng những gì Vượng thể hiện qua lời nói,qua hành động,kể cả lúc chúng nó không còn ở cùng làm nó rất xúc động. Có lẽ tìm được một người như Vượng rất khó,kể cả ở ngoài xã hội lẫn khi ở trong hoàn cảnh như chúng nó lúc này. Rất tiếc là nó không có thông tin gì của Vượng. Nó chỉ có thể nhớ đến thằng này bằng cả sự trân trọng và niềm tin vào con người,kể cả trong hoàn cảnh nào và dù đó là ai đi nữa.