Chi hội Ảnh ọt, cờ líp cờ lọt của gấu, của F1, F2 cho đến F100 của GCC quẳng vào đơi nhé

Chánh tổng nhà GCC nhiệm kỳ tới là :

  • Xịt

    Lượt chọn: 19 67.9%
  • DVD

    Lượt chọn: 3 10.7%
  • Skagen

    Lượt chọn: 6 21.4%

  • Tổng bình chọn
    28
  • Thời gian đóng: .
Trạng thái
Thớt đang đóng

Skagen

Xe tăng
Biển số
OF-76425
Ngày cấp bằng
27/10/10
Số km
1,796
Động cơ
438,610 Mã lực
Nơi ở
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ...

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực
Khiếp cụ vất vả thế, F2 nhà iem luyện ngủ 1 mạch sáng dậy túm c.him chạy ra xô......:))
Thế này thì hôm nào phải qua nhờ mợ huấn luyện cho nhà cháu phát..cháu đêm nào cũng lục sục..một đêm đến 3,4 bận...Cơ khổ..~X(
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực
Một Họa sĩ truyền thần mang bức vẽ ra hỏi người bạn :
-Cậu xem tớ vẽ có giống không ?
Người bạn ngắm nghía một hồi rồi nói:
-Ừm !..Râu...tóc...cũng hơi giống...
Họa sĩ có vẻ phật ý:
-Cái gì ?...Râu tóc ? ...Thôi !...bỏ qua râu tóc đi...thì thế nào ?
-Thế thì...cái khăn quàng là giống hơn cả...
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực
Trong một cuộc thi vẽ nhanh,một chàng trai đã làm ban giám khảo kinh ngạc khi vẽ quả bí ngô chỉ trong vòng chưa đến 5 giây bằng cách...tụt quần ngồi vào chậu phẩm vàng sau đó ra ngồi lên tờ giấy trắng. Ban giám khảo đã nhất trí trao giải nhất cho bức tranh đó. Một cô gái thấy vậy cũng bắt chước làm y hệt với hy vọng cũng được một giải khuyến khích nào đó,nhưng Ban giám khảo sau khi hội ý đã nhất trí không cho bức tranh giải gì. Cô gái đã bức xúc khiếu nại và một vị giám khảo đã ân cần giải thích cho cô :” Cô xem đây,làm sao chúng tôi có thể trao giải cho một quả bí ngô đã không có cuống thì chớ lại còn bị “sâu đầu “ choe choét thế này này...”
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Hôm nay em sưu tầm cái này ở chùa, đọc nhiều lần rồi mà ngẫm thấy rất quý
[FONT=&quot][/FONT](chẳng up được lên đây, em đành oánh máy vào :)


Gieo gì hôm nay

Nếu bạn gieo Thành thật Bạn sẽ gặt Lòng tin
Nếu bạn gieo Lòng tốt Bạn sẽ gặt Thân thiện
Nếu bạn gieo
Khiêm tốn Bạn sẽ gặt Cao thượng
Nếu bạn gieo Kiên nhẫn Bạn sẽ gặt Chiến thắng
Nếu bạn gieo Cân nhắc Bạn sẽ gặt Hòa thuận
Nếu bạn gieo Chăm chỉ Bạn sẽ gặt Thành công
Nếu bạn gieo Tha thứ Bạn sẽ gặt Hòa giải
Nếu bạn gieo Cởi mở Bạn sẽ gặt Thân mật
Nếu bạn gieo Chịu đựng Bạn sẽ gặt Cộng tác
Nếu bạn gieo Niềm tin Bạn sẽ gặt Phép màu

Nhưng



Nếu bạn gieo
Dối trá Bạn sẽ gặt Ngờ vực
Nếu bạn gieo Ích kỷ Bạn sẽ gặt Cô đơn
Nếu bạn gieo Kiêu hãnh Bạn sẽ gặt Hủy diệt
Nếu bạn gieo Đố kỵ Bạn sẽ gặt Phiền muộn
Nếu bạn gieo Lười biếng Bạn sẽ gặt Mụ mẫm
Nếu bạn gieo Đắng cay Bạn sẽ gặt Cô lập
Nếu bạn gieo Tham lam Bạn sẽ gặt Tổn hại
Nếu bạn gieo Tầm phào Bạn sẽ gặt Kẻ thù
Nếu bạn gieo Lo lắng Bạn sẽ gặt Âu lo
Nếu bạn gieo Tội lỗi Bạn sẽ gặt Tội lỗi

[FONT=&quot][/FONT]
 
Chỉnh sửa cuối:

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Rồi khi hận ai đó iem đọc những dòng này thấy mình nên vị tha hơn nữa :)

Sống không giận,không hờn,không oán trách

Sống mỉm cười,với thử thách chông gai

Sống vươn lên,theo kịp ánh ban mai

Sống chan hòa,với những người chung sống

Sống là động, nhưng lòng luôn bất động

Sống là thương,nhưng lòng chẳng vấn vương

Sông yên vui,danh lợi mãi coi thường

Tâm bất biến,giữa dòng đời vạn biến
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Thế này thì hôm nào phải qua nhờ mợ huấn luyện cho nhà cháu phát..cháu đêm nào cũng lục sục..một đêm đến 3,4 bận...Cơ khổ..~X(
Luyện cho F1 hay F2 thì ok, chứ không nhận đối tượng khác :))
 

Skagen

Xe tăng
Biển số
OF-76425
Ngày cấp bằng
27/10/10
Số km
1,796
Động cơ
438,610 Mã lực
Nơi ở
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ...
Sống không giận,không hờn,không oán trách

Sống mỉm cười,với thử thách chông gai

Sống vươn lên,theo kịp ánh ban mai

Sống chan hòa,với những người chung sống

Sống là động, nhưng lòng luôn bất động

Sống là thương,nhưng lòng chẳng vấn vương

Sông yên vui,danh lợi mãi coi thường

Tâm bất biến,giữa dòng đời vạn biến
Sống phải như Nguyễn Văn Trồi
Giặc bắn 10 phát, chết rồi vẫn hô
!:)):)):))
 

KUKKU

Xe tăng
Biển số
OF-45885
Ngày cấp bằng
8/9/09
Số km
1,953
Động cơ
430,087 Mã lực
Nơi ở
Phố Con Mẹ Hàng Lươn
tiếp tục nè
11/7



12/7


13/7


14/7


15/7


16/7


17/7


18/7


continue........
 

muadem

Xe cút kít
Biển số
OF-30520
Ngày cấp bằng
4/3/09
Số km
16,547
Động cơ
647,871 Mã lực
Nơi ở
xanh cỏ đến, đỏ ngói đi
Này thì khoe, nhà kukku cố lên nhá :)





Cho con da chỗ kia kìa:


Chỗ này này:


Để con kiếm con cá tối hai bố con nhắm diệu:
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực
Một vị nguyên thủ quốc gia nọ công du nước Mỹ. Trước khi diện kiến Tổng thống Bush,ông ta được viên thông ngôn hướng dẫn vài câu nói xã giao như ,khi bắt tay ông Bush thì nói: “ How are you ? “ , ông Bush sẽ đáp: “ I’m fine,thanks,and you ? “ ,lúc đó sẽ trả lời : “ Me too ! “ .Vị nguyên thủ nọ lẩm nhẩm học thật thuộc .Đến khi giáp mặt ngài Bush,chẳng hiểu vì “ khớp “ quá hay vì tay thông ngôn dạy ông chưa chuẩn mà ông lại nói : “ Who are you ? “. Ngài Bush choáng mất mấy giây nhưng vốn là người nhanh trí và hóm hỉnh ,ngài đáp : “Oh ! I’m Laura ‘s husband...” Đến đây thì vị nguyên thủ nọ đã thuộc bài rất kĩ, “ cụ “ trịnh trọng đáp : “ Me too ! “
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Bữa nay chủ nhật các bạn có muốn uống bia ko?
nói nhỏ nha, các chị em phụ lữ có biết dzì siu mấy ổng hay uống bia hem?...xem nè :
Bia và dzợ
Ta có thể uống bia cả đêm…
Bia luôn đợi trong tủ lạnh mỗi khi ta đi xem bóng đá về muộn
Bia sẽ ko ghen nếu như ta ôm 1 ly bia khác
Ta có thể vừa uống bia vừa hút thuốc lá mà bia ko hề cằn nhằn
Lúc nào ta cũng có thế vớ ngay 1 chai bia khi vào 1 quán bar
Bia ko bao giờ đau đầu vào buổi đêm
Sau khi uống bia 3 tháng, nó chẳng bao giờ gọi điện để báo rằng nó sắp có 1 chaibia nhỏ
Cho dù vỏ chai thế nào thì trông bia vẫn cứ ngon. Hơn nữa, bia ko đòi hỏi thay đổi nhãn mác thường xuyên
Đàn ông ko bao giờ phải gượng vì chai bia cầm tay trong buổi tiệc
Sau khi làm 1 ngụm, ta ko cần phải hứa điều gì với bia cả.
Có thể để tất cả 24 chai bia chung 1 hộp mà chẳng có huyện xích mixh1 hay ầm ỹ gì xẩy ra
Sau khi uống bia ta có thể thản nhiên ngáy oo
Mỗi lần uống 1 chai bia mới.

ST
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Anh yêu em như ly cafe buổi sớm​


Nếu có ai đó tỏ tình với một cô gái như vậy, thì anh ta sẽ nhận được phản ứng như thế nào? Một nụ cười ngạc nhiên, một ánh nhìn đầy dấu hỏi, hay đơn giản cô gái sẽ cười xoà và coi đó là một câu bông đùa có vẻ lạ. Nhưng với những người cần đến bốn ly cafe mỗi ngày thì đó thực sự là câu nói nghiêm túc.

“Em à, anh yêu em như ly cà phê vậy, em có biết vì sao không?” - vì mỗi buổi sớm thức dậy, anh không thể không nghĩ đến một ly cafe trên bàn làm việc để thức tỉnh cả buổi sáng công sở. Vậy nên, nếu anh yêu em như ly cafe sớm thì có nghĩa là mỗi ngày thức giấc, việc đầu tiên của anh là nhớ đến em.

“Anh sẽ chỉ luôn uống cafe đá, một ly đen đá em ạ” - triết lý cafe nói rằng: “Đừng nên hâm nóng lại cafe. Bởi nếu hâm nóng lại thì cafe sẽ mất hết mùi vị và gây ra vị đắng. Uống không ngon và sẽ có mùi khét”. Cũng như cuộc sống thì đừng nhìn lại quá khứ, để quá khứ đi qua và không dằn vặt vì nó. Cũng như chúng ta, sẽ không quan trọng quá khứ của nhau mà sẽ chỉ nhìn vào hiện tại."Em là một ly cafe phin” - vì em từ tốn và nguyên chất. Em tinh khiết để từng giọt rơi vào trong tim anh, với tất cả sự nhẫn nại trong đôi mắt em. Cớ gì anh vội vã khi mà em - đang ở trước anh, hoàn toàn ấm áp như chiếc phin nhỏ xíu, chứa đựng bao sự đợi chờ, mong mỏi của anh được chạm môi vào… em và ly cafe.

Hôm nay, em hỏi anh: “Có người khi chưa đạt được cái gì đó, họ rất muốn, còn lúc đạt được thì họ có còn trân trọng?” Anh muốn nói với em rằng, anh từng là người không biết trân trọng những gì mình có. Thời gian trôi qua và anh lớn lên, nhận ra có những điều khi mất đi thì sẽ chẳng bao giờ có lại. Cũng như cafe thì không thể cứ hâm lại và uống. Có nuối tiếc bao nhiêu cũng đã trôi qua rồi. Anh muốn không lặp lại những nuối tiếc đó, không muốn mãi rang cafe hỏng để rồi mãi mãi ngồi tiếc những điều đã qua.

Anh từng uống một loại cafe được pha ở quán Arch với tên là “Cung bậc” - đó là một ly cà phê có đến 3 tầng khác nhau. Phần dưới đáy ngọt ngào, thơm lạnh; phần ở giữa màu cam sóng sánh, thơm mát dịu dàng, và một dòng đen-không-đường phía trên cùng. Khi chạm vào “Cung bậc”, người pha chế đã giải thích với anh: tình yêu cũng giống như ly nước này, có đắng, có ngọt, có thơm dịu và cũng cả chua chát. Hãy uống và đi qua những cung bậc của tình yêu, để khi chạm đến đáy là điều ngọt ngào đến bất ngờ. Anh muốn chúng mình được trải qua những “cung bậc” như thế để có nhau trọn vẹn.

Từ hàng quán sang trọng đến hè phố nhộn nhịp, người Việt Nam đâu đâu cũng uống cafe nhưng cũng chẳng ở đâu người ta uống cafe như người Việt và nghiền ngẫm triết lý sống bên thứ nước đen quánh mà lại tinh tế đến nhường ấy. Giống như tình yêu, cafe chẳng hề phân biệt đẳng cấp, giai tầng. Mọi người đều thưởng thức như nhau, nghiền ngẫm như nhau, đến độ dù người uống cafe hay là nước chanh đá thì đều hỏi nhau một câu vào mỗi lần hò hẹn: “Cafe không?”

Thế nên, em à, hãy thay chữ cafe bằng một từ gì đó đi, ngọt ngọt nhé, anh uống cafe với đường đấy…

Đơn giản như cuộc đời, không thể thiếu bánh mì và hoa hồng.

(sưu tầm)​
 

Skagen

Xe tăng
Biển số
OF-76425
Ngày cấp bằng
27/10/10
Số km
1,796
Động cơ
438,610 Mã lực
Nơi ở
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ...
Trong lúc bác sỹ đang bận kê đơn thuốc, cô y tá trẻ xinh đẹp cứ nhìn “cái ấy”, bé gần bằng ngón tay út, của một chàng trai lúc này đang nuy 100% để khám và cười khúc khích…[FONT=&quot]:-ss

[/FONT][FONT=&quot]Bệnh nhân ngượng quá quát tướng lên:

- Cười cái gì mà cười? Nó bị sưng lên như thế này 3 ngày hôm nay rồi đấy.
[/FONT][FONT=&quot]x-(x-(

[/FONT][FONT=&quot] - ?!? ~X( [/FONT][FONT=&quot]:D[/FONT] :)) :)):))

[FONT=&quot]P/S: Sau vụ chữa bệnh, Y tá đã trở thành người quen của JAY!:)):)):))
[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]
 
Chỉnh sửa cuối:

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Lắng nghe lời thì thầm


Một doanh nhân giàu có đang đi bộ dọc trên phố. Ông ta đi khá nhanh, quan sát những đứa trẻ đang chơi đùa cạnh chiếc ôtô đang đỗ, và tìm chiếc xe của mình trong bãi đổ xe. Ông lo lắng và hi vọng chiếc xe của mình không bị làm sao, khi mà bọn trẻ nghịch ngợm cứ đùa như thế. Khi đến gần chiếc xe của mình, ông không thấy đứa trẻ nào. Nhưng bỗng một viên gạch to lao thẳng vào xe của ông và làm vỡ tan cửa sổ ôtô. Ông ta vội chạy theo hướng, nơi mà từ đó viên gạch bay ra.

Ông tóm ngay thằng bé đang đứng đúng cái chỗ mà ông phán đoán là hòn gạch bay ra, quát nó:

- Mày là đứa nào? Mày đang làm cái quái quỉ gì thế hả? Sao mày lại làm thế?

- Ông ơi! Cháu xin lỗi - Đứa bé khóc - Cháu không biết làm thế nào khác…. Cháu ném hòn gạch vì không ai khác dừng lại cả.

Thằng bé tiếp tục khóc thút thít, làm cả khuôn mặt và áo nó ướt đẫm. Nó chỉ ra cạnh cái ôtô đang đỗ.

- Kia là em cháu. Nó bị ngã khỏi cái xe lăn của nó. Cháu yếu quá không thể nhấc nó lên trở lại được…

Vừa khóc thằng bé vừa nói tiếp:

- Ông có thể làm ơn giúp cháu nhấc nó lên xe không? Nó đau lắm mà cháu không làm gì được…

Xúc động hơn cả lời nói, doanh nhân kia cố gắng giấu đi giọt nước mắt của mình. Ông bế đứa bé bị ngã lên cái xe lăn của nó và rút khăn tay ra lau những chỗ bị xước nhỏ.

- Cảm ơn ông, cầu chúa phù hộ cho ống! - Đứa bé thì thầm đầy lòng biết ơn.

Doanh nhân đó nhìn đứa bé đẩy chiếc xe lăn cho em nó dọc phố về nhà. Ông quay lại chiếc xe của mình - đi rất chậm.

Ông không bao giờ sửa cái cửa sổ xe bị vỡ ấy. Ông đã từng nghĩ là một người thông thái không bao giờ đi quá nhanh trong cuộc sống. Và bây giờ ông giữ cái cửa sổ vì nó đáng giá để nhắc nhở ông điều đó.

Đừng đi quá nhanh đến mức người khác phải ném cả một viên gạch vào bạn chỉ để có được sự chú ý của bạn.

Luôn có những lời thì thầm trong tâm hồn và trái tim bạn. Khi mà bạn không có thời gian để lắng nghe, cuộc sống buộc phải ném một viên gạch vào bạn.

Và đó là sự lựa chọn của bạn: “Lắng nghe lời thì thầm hoặc đợi một viên gạch”.


st
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Người cha mù

Tôi còn nhớ ngày tôi biết nói thì đôi mắt bố đã không còn nữa, lúc đó tôi không biết vì sao lại thế Ngày tôi bước chân vào cấp 1, bố đã vui mừng thức cả 1 đêm chỉ để đợi tới sang mai gọi tôi dạy bắt đầu một cuộc sống mới , trước khi đi bố có dặn: “ Đi học, là niềm hạnh phúc mà không phải ai cũng có , vì thế con nên cố gắng học cho tốt , ở nơi đó là một thế giới khác chứa đựng biết bao điều lạ, con hãy học nó rồi về nói lại cho bố nhé!”. Tôi đã không quan tâm lúc ấy bố nói điều đó , mà chạy đi ra với mẹ để mẹ lại tôi đến trường. Tôi nhát lắm, những ngày đi học tôi chẳng dám chơi với ai cả, thấy các bạn nô đùa làm tôi cũng háo hức . Rồi tôi cũng quen dần và kết thân nhiều bạn, mỗi ngày đi học là một niềm vui với tôi, những gì ở trường tôi học được thì tôi đều về kể cho bố nghe, bố hòa cùng niềm vui với tôi, cùng tôi trò chuyện những chuyện ở lớp, bố có thể nhớ hết tên các bạn mà tôi chơi mặc dù chưa được gặp. Những lúc ấy, bố như một người bạn của tôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi lớn dần và câu chuyện về “đôi mắt” ấy vẫn là một ẩn số đối với tôi. Tôi vô tâm và không hề biết.

Ngày tôi học lớp 5, trong giờ tập làm văn viết một đề tài tả cảnh nhưng đột nhiên cô lại chỉnh lại đề bài với nội dung là: “Hãy kể về người bạn thân nhất của em”.

Tôi không biết kể về ai, người duy nhất trong đầu tôi lúc ấy là bố tôi. Tôi đặt bút viết, tôi miêu tả tất cả từ hình dáng tới khuôn mặt và cả lúc cha cười như thế nào, duy chỉ có đôi mắt cha thì tôi không nói tới. Giờ làm văn đầu tuần sau bài văn của tôi được điểm rất cao, cô thắc mắc hỏi tôi là các bạn khác thì viết về những người bạn bằng tuổi nhưng tôi lại viết về bố của mình, tôi hớn hở trả lời vì đó là người bạn thân nhất của em. Cô bắt đầu đọc bài của tôi cho các bạn cùng lớp nghe, các bạn ngưỡng mộ tôi lắm, đứa nào cũng ước là có được người bố như tôi. Rồi tới ngày tổ chức liên hoan lớp, mẹ bận không thể đi cùng tôi, bố ngỏ ý để bố đi cùng, tôi đồng ý vì các bạn trong lớp rất muốn gặp bố xem có đúng như trong bài văn tôi viết không, thấy vẻ mặt mẹ lo lắng lắm nhưng được sự thuyết phục của bố cuối cùng bố cũng được đi. Bố đi chậm lắm, vừa đi vừa phải bước từng bước một, tôi dắt tay bố mà cứ bắt bố phải đi nhanh, bố chỉ cười.

Khi tới lớp, thấy mọi người đã chuẩn bị hết mọi thứ, mọi người ngồi nói chuyện với nhau bỗng có một đứa bạn đứng lên và nói:

- Ơ, bố nó mù à, thế mà nó viết tả bố nó khác cơ mà.

Cả lớp im lặng không một chút tiếng động nào, dường như 80 cặp mắt đang đổ dồn về tôi, tôi không biết nói gì, tôi xấu hổ với mọi người và chạy về nhà đóng chặt cửa lại mà quên mất còn bố đang ở đó, tôi úp mặt vào gối và khóc. Mẹ về thấy tôi khóc và hỏi bố đâu, tôi bảo bố đi đâu kệ bố tôi không cần biết, còn nhớ vẻ mặt mẹ hốt hoảng lắm, chạy ngay đi tìm bố, vừa ra tới cửa nhà thì thấy bố được bác hàng xóm đưa về, quần áo bố bẩn hết, nghe bác hàng xóm nói là bố bị ngã trên đường về, mẹ tức tôi quá, lôi tôi ra đánh cho một trận, bố đứng đó và can không cho mẹ đánh tôi, tôi gạt tay bố ra và chạy lên gác, lúc ấy tôi ghét bố lắm, chỉ vì bố không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ vì bố … “mù”

Dòng thời gian cứ lặng lẽ âm thầm quay theo nhịp của nó, và vết thương về câu chuyện của quá khứ đã là nỗi niềm ám ảnh tôi , tôi không bao giờ kể gì về bố cho mọi người cả, khi có ai muốn qua nhà tôi chơi tôi đều lấy cớ là không có nhà hoặc một lý do nào đó .

Năm tôi 17 tuổi, chẳng biết từ khi nào và từ bao giờ dòng máu nghệ sĩ lại chảy vào người tôi mạnh mẽ như thế, tôi muốn theo con đường nghệ thuật, tôi muốn được làm một nghệ si chơi vĩ cầm, tôi không bỏ lỡ một buổi biểu diễn nào của các nghệ sĩ violon, tôi tìm tất cả các tài liệu về nghiên cứu.

Và vào một buổi tối trước lúc ăn cơm tôi kể chuyện sau này sẽ ước mơ trở thành một nghệ sĩ violon tài ba, sự hưng phấn khi kể về mơ ước của tôi chưa được một giây sau câu nói đó đã bị một tiếng động mạnh làm tan biết. Mẹ đặt mạnh bát xuống bàn và quát với tôi:

- Mày muốn làm gì thì làm nhưng không được làm nghệ sĩ violon.

Lại thêm một điều nữa mà tôi không hiểu, quay sang nhìn bố tôi thấy khuôn mặt bố cũng không còn nụ cười hằng ngày trước mỗi bữa cơm nữa, tối hôm ấy không khí thật nặng nề.

Là một chàng trai của tuổi 17, tôi bắt đầu muốn khẳng định cái tôi của mình, những buổi đi chơi về muộn hơn thường ngày bắt đầu diễn ra nhiều hơn, và mỗi lần như thế bố lại đứng ở đầu ngõ đợi tôi về dù trời nhiều sương hay mưa tầm tã. Nhưng đến một ngày cái tôi trong tôi vượt quá giới hạn vốn có của nó, tôi đi chơi qua đêm với lũ bạn mà không mảy may nhớ tới là có một người đang đứng đợi tôi, người đó bị “ mù “.

Hôm sau tôi mò về thì mẹ đã đợi sẵn tôi ở nhà, tôi bình tĩnh bước vào thì nghe thấy tiếng ho của bố, mẹ không nói một câu nào nhưng tôi tự hiểu, cả đêm qua vì lo cho tôi mà bố đã không ngủ, đứng ngoài trời đợi tôi trong đêm sương rơi thấm đẫm cả những chiếc lá.

Tôi vào xin lỗi bố, giọng bố ho nhưng vẫn thương tôi lắm, bảo tôi lần sau đi chơi ngủ nhà bạn thì nhớ gọi điện về báo với gia đình. Ngỡ tưởng sau lần đó tôi không còn thế nữa, nhưng với sự lôi kéo của chúng bạn tôi bắt đầu thay đổi một phần nào đó, tôi ngày càng đòi nhiều hơn, tôi muốn có điện thoại muốn nhiều thứ lắm, được sự hậu thuẫn của bố những điều đó tôi đều đạt được chính vì thế tôi ngày cành được đằng chân lân đằng đầu, tôi đòi mua xe máy để đi chơi, lần này bố không đồng ý vì tôi chưa đủ tuổi, tôi ức lắm không làm gì, tôi bỏ đi tới tối muộn mới về, vẫn là bố đứng đó đợi tôi. Khi tiếng xe máy phanh lại ở đầu ngõ và nghe thất tiếng tôi bố bảo:

- Về rồi hả con, sao hôm nay về muộn thế, thôi vào nhà đi.

- Ai thế ? - Thằng bạn ngơ ngác hỏi tôi

Sự ám ảnh của nhiều năm trước lại hiện về trong tôi , tôi không biết gì nữa và trả lời thằng bạn

- Ông hàng xóm ấy mà.

Thằng bạn quay lại nói với bố một câu mà khiến tôi đau như cắt:

- Ông già, ông lo chuyện người khác ít thôi, về lo cho con ông ấy, đã mù rồi lại còn đi lang thang ngoài đường.

Tôi chết lặng, không dám nói gì, bố bảo về đi, quãng đường từ ngõ tới nhà không xa lắm nhưng mọi vật xung quanh như đang bị đóng băng lại, bố không nói gì, im lặng suốt.

Về tới nhà, thấy bố thần người mẹ hỏi nhưng bố không nói gì, suốt một tuần liền tôi không còn thấy nụ cười của bố nữa, nhưng tôi ghét bố vì không cho tôi mua xe , rồi câu chuyện của đêm hôm trước cũng bị mẹ tôi biết qua lời kể của một người hàng xóm ở nơi mà bố vẫn hay đợi tôi trước cửa nhà họ. Mẹ nổi giận, chưa bao giờ tôi thấy mẹ nổi giận như thế, mẹ còn biết tôi đã lén đi học nhạc nữa, mẹ quát tôi và hỏi tôi vì sao lại nói như thế, sự nông nổi của tuổi trẻ khiến tôi phải day dứt suốt đời, tôi trả lời:

- Vì …ông ấy bị “ mù “

Sự tức giận của mẹ không còn kiểm soát được nữa, mẹ tát tôi mội cái khiến tôi choáng váng và mẹ khóc, lúc đó tôi đâu có biết bố đang ở ngoài cửa và đang định xin cho tôi. Bố lặng lẽ bước xuống cầu thang mà đôi chân run run và bước vào phòng, bố cứ như vậy suốt và một hôm bố nói bố muốn về que thăm họ hàng một tháng, mẹ không đồng ý, lúc ấy tôi không nói gì, bố chỉ bảo là về thăm họ hàng làng xóm, lâu rồi chưa được về nên nhớ mọi người thôi. Chiếc xe đưa bố và mẹ đi về quê đã dần khuất xa phía cuối con đường, tôi quay lại nhà và dọn dẹp vài thứ, bước lên trên căn gác nhỏ, tôi lôi tất cả các thứ ra lau dọn và thấy một cái hộp màu đen đã bị thời gian làm cho cũ kỹ bằng một lớp bụi dày đặc, tôi tò mò mở ra xem thì thật bất ngờ đó là 1 cây đàn violon đã cũ, tôi sung sướng và cất nó đi rồi hàng ngày lôi ra tập, cứ thế tôi bắt đầu luyện tập vào mỗi buổi sáng sau khi mẹ đi làm .

Một ngày như bao ngày khác, tôi bắt đầu mang cây đàn mà tôi cho là món quà của ông trời đã ban cho tôi ra tập, tôi mải mê say sưa theo từng note nhạc mà không để ý thấy tiếng cổng mở , mẹ về. Nghe theo tiếng nhạc mẹ đứng ngoài nhìn tôi chơi đàn với niềm vui của một nghệ sĩ , và niềm vui bị đánh mất bởi 1 tiếng hắn giọng của mẹ, tôi run rẩy, miệng lắp bắp không nói lên lời. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ vào nhìn chiếc đàn, và ôm nó vào lòng, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ bảo tôi ngồi xuống mẹ kể cho tôi nghe một bí mật, bí mật về đôi mắt của bố

20 năm trước, vào một hôm trường có tổ chức buổi liên hoan và có mời một đoàn văn công tới biểu diễn, ở đó mẹ đã gặp bố, một nghệ sĩ vĩ cầm. Một người hiền lành, tài hoa và đặc biết là có rất nhiều cô gái theo đuổi. Tôi giật mình:

- Mẹ nói cái gì

- Bố

- Vĩ cầm

Mẹ gật đầu, rồi mẹ kể tiếp. Từ lúc ấy, bố và mẹ thường xuyên gặp nhau hơn và mẹ đã yêu bố lúc nào không hay nữa, chuyện tình không suôn sẻ như thế, 2 gia đình phản đối nhưng rồi bố và mẹ đã quyết định lấy nhau bỏ qua sự ngăn cản của mọi người. Mẹ kể, lúc ấy cũng mệt mỏi lắm, ông bà bảo nếu mẹ mà theo bố thì ông bà không nhận mẹ nữa, và rồi nghe theo tiếng gọi nơi trái tim mẹ đã quyết định làm một việc mà nghĩ lại chắc mẹ cũng không dám làm. Cuộc sống của một đôi vợ chồng mới cưới có nhiều khó khăn lắm, những lúc như thế bố luôn là người động viên mẹ. Vào một ngày mẹ được cử đi công tác xa, trên đường đi xe ô tô của đoàn bị tại nạn và trong sự cố đó mẹ đã mất đi đôi mắt của mình. Tôi ngạc nhiên không hiểu gì, và hỏi “ Mắt mẹ vẫn còn đấy còn gì, mẹ nói bịa chuyện cho con nghe à!”, mẹ cáu giận nhưng vẫn nuốt vào lòng và kể tiếp. Lúc ấy nhà nghèo lắm, không có tiền chữa, ông bà ngoại sau chuyện ấy càng ghét bố nhiều hơn, bố ân hận lắm, và thề là sẽ mang lại ánh sáng cho mẹ, mẹ lúc ấy tuyệt vọng, mọi thứ trước mắt mẹ chỉ là một màu đen, một màn đêm trải dài vô tận.

Bố vẫn ngày ngày tìm và hỏi các bác sĩ cách chữa trị cho mẹ, nhưng điều khó khăn nhất không phải là tiền chữa trị mà muốn mang lại ánh sáng cho mẹ thì cần phải có một đôi mắt khác, đôi mắt mẹ không còn chữa được nữa, mà muốn tìm được đôi mắt khác thì gần như vô vọng. Rồi bố cũng có một tin vui cho mẹ, mẹ vui sướng và hét lên khi biết là mình có thế sắp được nhìn thấy ánh sáng trở lại, bố bảo bố không ở bên mẹ được khi mẹ làm phẫu thuật vì bố phải đi công tác ở xa , mẹ vui mừng quá và bảo là bố đi về cũng là lúc mẹ được nhìn thấy bố.

Rồi ngày hôm ấy mẹ hồi hộp đợi chờ đến lúc được tháo băng, mẹ đã vui sướng phát khóc khi thấy những tia nắng đầu tiên trở lại với mẹ, mẹ vui mừng viết thư cho bố, rồi những bức thư ấy được hồi âm trở lại, mẹ vui mừng kể lại tất cả những gì mẹ được nhìn thấy sau khi được nhìn lại, mẹ kể cả những cảm giác khi bị chìm vào trong bóng đêm ra sao, tất cả những cái đó mẹ đều kể với bố nhưng mẹ đâu biết ngày mẹ được nhìn lại cuộc sống này cũng là lúc bố bước vào thế giới của màn đêm nơi mẹ đã từng bước tới, đôi mắt mẹ có được không của ai khác chính là đôi mắt của bố đã tặng cho mẹ, mẹ ân hận, mẹ khóc, mẹ hận chính bản thân mình, trái lại bố thì không, bố bảo vì tình yêu của bố, bố hi sinh như thế còn ít lắm và bảo với mẹ đó là điều duy nhất bố có thế cho mẹ và mẹ hãy giữ nó cẩn thận, từ đó mẹ không cho phép bất cứ ai nói tới đôi mắt của bố với ý nghĩa xấu cho dù người đó là ai.

Và cây vĩ cầm kể từ đó cũng nằm im theo thời gian, nó là kỉ vật thiêng liêng nhất mà mẹ còn giữ lại được cho bố. Tôi như chết lặng người khi nghe câu chuyện mẹ kể, tôi ân hận vì nhữn gì mình đã làm, những điều mình đã nói, tôi đâu biết tôi có một người cha vĩ đại như thế, tôi hổ thẹn với chính bản thân mình, và nhận thấy mình đã ngu ngốc biết nhường nào . Mẹ nói bố không bao giờ nhắc tới chuyện cây đàn đó nữa, có một lần mẹ hỏi bố sao lại cho mẹ nhiều như thế, bố chỉ trả lời điều bố cho mẹ chỉ là một nhưng mẹ đã cho bố nhiều hơn thế, mẹ đã cho bố tình yêu của mẹ, niềm tin của mẹ và đã cho bố đôi mắt của bố chính là tôi, bố nói đi đổi như thế là lãi lắm rồi, mẹ cười mà nước mắt cứ rơi trên hai gò má, giờ tôi đã hiểu vì sao mẹ đã không cho tôi học đàn vì sao mẹ lúc nào cũng bảo vệ đôi mắt của mình kỹ như vậy

Ngày bố về, tôi không ra đón được, lúc tôi về tới nhà đã thấy bố ngồi đó, trông bố gầy hơn trước, nước da cũng đen hơn nhưng thần sắc thì có lẽ cũng khá hơn, tôi lặng lẽ bước vào chào bố, bố mỉm cười và bảo tôi ngồi xuống, bố bỏ cái ba lô đã cũ xờn và lấy ra trong đó một cái túi và bảo đây là quà mà mọi người dưới quê gửi lên cho tôi, tôi nhìn bố mà trong long nghẹn ngào, tôi không nói được gì, tôi cũng không hỏi trong thời gian đó bố sống ra sao, bố có trách tôi sau những chuyện đã xảy ra không, tôi im lặng. Bố ngồi đó và kể cho tôi nghe những câu chuyện ở quê, chuyện bọn trẻ con ở đó chơi những trò gì mà ở ngoài thành phố không có, bố kể với vẻ mặt tươi vui lắm nhưng bố đâu có biết lúc ấy tôi đã bước vào phòng, mẹ ngồi cạnh và nghe những câu chuyện bố kể, tôi lặng lẽ mang một thứ xuống, đó là cây đàn mà năm xưa bố đã từng chơi, tôi cầm nó và chơi bản nhạc đầu tiên mà tôi tự học được, bố đang kể chuyện bỗng khựng lại, vẻ mặt bố bắt đầu chuyển từ tươi sang trầm ngâm, bố dường như đang sống lại thời quá khứ của bố với cây đàn năm xưa, kí ức dần dần tái hiện lại trong bố theo thời gian qua từng nốt nhạc.

Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc bố đã được sống lại với chính mình, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được những giọt nước mắt trong bố.



st
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Thêm chút lắng đọng trong cuộc sống ồn ào ngày nay

NHÂN NÀO QUẢ NẤY


Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị ‘pan’ đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe.

Chiếc xe Pontiac củ kỉ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo và đói.

Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Cái run đó, nỗi lo sợ trong lòng đó mới là lý do tự nó thành hình trong ta. Anh nói:

- “Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp? Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.”

Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chổ khớp xương bàn tay một hai lần gì đó.

Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau xát.

Trong khi anh đang siết chặt ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà.

Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Bryan chưa hề nghĩ đến hai lần là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh. Anh chỉ là giúp người đang cần được giúp đỡ và Chúa, Phật biết đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.

Anh nói với bà cụ: nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ thì bà có thể cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: “Và hãy nghĩ đến tôi…”

Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà và biến mất trong hoàng hôn.

Chạy được vài dặm trên con lộ bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ. Bà ghé lại để tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào trước khi bà đi đoạn đường chót để về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà.

Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù phải đứng suốt ngày để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.

Bà cụ thắc mắc không hiểu: tại sao khi cho, một người dù có ít, lại cho một người lạ mặt rất nhiều. Rồi bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy.

Sau khi bà ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa rồi.

Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi mất. Chị hầu bàn thắc mắc không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi để ý trên bàn chị thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng.

Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết:

- “Cô sẽ không nợ tôi gì cả. Tôi cũng đã ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô. Có ai đó đã một lần giúp tôi giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.”

Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la.

Thật ra, có những bàn ăn cần lau dọn, những hủ đường cần đổ đầy, và những khách hàng để phục vụ nhưng chị hầu bàn đã hoàn tất việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai.

Tối hôm đó khi chị đi làm về và leo lên giường nằm thì chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào bà cụ đã biết chị và chồng của chị cần số tiền ấy? Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn….

Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh:

- ‘Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh, Bryan Anderson, ạ.’



Sưu tầm
 

muadem

Xe cút kít
Biển số
OF-30520
Ngày cấp bằng
4/3/09
Số km
16,547
Động cơ
647,871 Mã lực
Nơi ở
xanh cỏ đến, đỏ ngói đi
Bây giờ mới hiểu nửa đêm phụ nữ hay làm gì ;))
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top