Chi hội Ảnh ọt, cờ líp cờ lọt của gấu, của F1, F2 cho đến F100 của GCC quẳng vào đơi nhé

Chánh tổng nhà GCC nhiệm kỳ tới là :

  • Xịt

    Lượt chọn: 19 67.9%
  • DVD

    Lượt chọn: 3 10.7%
  • Skagen

    Lượt chọn: 6 21.4%

  • Tổng bình chọn
    28
  • Thời gian đóng: .
Trạng thái
Thớt đang đóng

dvd

Xe tăng
Biển số
OF-3142
Ngày cấp bằng
17/1/07
Số km
1,729
Động cơ
577,037 Mã lực
Nơi ở
Tối ở đâu, nơi đấy là nhà.
Nào thì góp với nhà Sờ mấy cái ảnh F2 nhà cháu vui Trung Thu ở trường cho xôm nào.
Các cô tổ chức từ sớm.
Đêm hôm trước cô nàng có vẻ hồi hộp lắm.
Chiều thì đến rõ sớm, tranh thủ tạo dáng tý:


Uploaded with ImageShack.us




Uploaded with ImageShack.us


Cùng với đồng đội này:


Uploaded with ImageShack.us

Thưởng thức màn solo của bạn:


Uploaded with ImageShack.us

Đổi trang phục cho tiết mục mới cho đẹp nhé.


Uploaded with ImageShack.us


Căng thẳng còn hơn F1 nhà Sờ thi lên đai ấy chứ:. =))


Uploaded with ImageShack.us

Biểu diễn cùng đồng đội nào:


Uploaded with ImageShack.us

Xem các bạn khác nữa:


Uploaded with ImageShack.us

Và cả cô giáo nữa:


Uploaded with ImageShack.us

Các cô cũng vui cùng các cháu:


Uploaded with ImageShack.us


Nhưng đây mới là tiết mục gây hứng thú nhất:


Uploaded with ImageShack.us

Màn này không biết có phải xuất xứ từ Tàu không nhỉ:


Uploaded with ImageShack.us



Đương nhiên Trung thu thì không thể thiếu màn này: Phá cỗ.
Loáng cái đã thấy hết cả mấy mâm:
 
Chỉnh sửa cuối:

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực
[video=youtube;ry-cRcuJZHU]http://www.youtube.com/watch?v=ry-cRcuJZHU&feature=related[/video]
 

Skagen

Xe tăng
Biển số
OF-76425
Ngày cấp bằng
27/10/10
Số km
1,796
Động cơ
438,610 Mã lực
Nơi ở
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ...
Típ mấy cái ảnh Trung Thu.

Quà cho các cháu, có cả phần của bố nhá:#:-s



Come in, please!:D



Where 2 go? :-/

 
Chỉnh sửa cuối:

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực


Thuyền anh ra khơi khi chân mây ửng hồng...
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực


Vào rửa mặt mũi cho mát cô bác ơi !
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực


Tình ngay ,lý thì gian
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực

Một lần đầu và một lần cuối vẫy tay vẫy tay chào nhau
 

CHINOOK

Xe tải
Biển số
OF-33779
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
252
Động cơ
478,580 Mã lực

Oan nghiệt từ kiếp trước
 

BoTuRoo

Xe buýt
Biển số
OF-51474
Ngày cấp bằng
24/11/09
Số km
656
Động cơ
460,970 Mã lực
Nơi ở
HN
Ui giời nhà Chinook kiếm đâu mấy hình xem hài ......vãi Luyện :))
 

Skagen

Xe tăng
Biển số
OF-76425
Ngày cấp bằng
27/10/10
Số km
1,796
Động cơ
438,610 Mã lực
Nơi ở
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ...
Nhà cháu vừa tham dự trận "phủi", với tên gọi "Ngày hội Gia đình", trong nỗ lực phấn đấu trở thành "phủi chuyên nghiệp" của nhà GCC.<:-P

Đến nơi, vào hầm cất xe cái nào:



Lên thăm trụ sở làm việc của bố trước đã:






Thăm thú qua loa thôi, xuống tầng "phủi" mới là chính. :D Trao đổi về các món "phủi":



Xung quanh cũng có khá nhiều "phủi" khác đang thi triển các "tuyệt chiêu"::))



Hình như vẫn đạm bạc quá::D



Không chịu nhắm, mải chơi thế nài thì bao giờ mới thành "phủi số 1" như chú Xịt được?=))





Mải chơi quá, cuối cùng kết thúc buổi phủi, vẫn phải vào quán KFC làm thêm túi Cánh gà và Bánh ngọt. ~X(

Tóm lại, con đường trở thành "phủi chuyên nghiệp" còn gian truân lắm!:)):)):))
 
Chỉnh sửa cuối:

minhgiaodau

Xe tải
Biển số
OF-38350
Ngày cấp bằng
15/6/09
Số km
271
Động cơ
480,046 Mã lực
Nơi ở
Nơi tình yêu đi qua
Nhà cháu vừa tham dự trận "phủi", với tên gọi "Ngày hội Gia đình", trong nỗ lực phấn đấu trở thành "phủi chuyên nghiệp" của nhà GCC.<:-P

Đến nơi, vào hầm cất xe cái nào:



Lên thăm trụ sở làm việc của bố trước đã:






Thăm thú qua loa thôi, xuống tầng "phủi" mới là chính. :D Trao đổi về các món "phủi":



Xung quanh cũng có khá nhiều "phủi" khác đang thi triển các "tuyệt chiêu"::))



Hình như vẫn đạm bạc quá::D



Không chịu nhắm, mải chơi thế nài thì bao giờ mới thành "phủi số 1" như chú Xịt được?=))





Mải chơi quá, cuối cùng kết thúc buổi phủi, vẫn phải vào quán KFC làm thêm túi Cánh gà và Bánh ngọt. ~X(

Tóm lại, con đường trở thành "phủi chuyên nghiệp" còn gian truân lắm!:)):)):))
tóm lại phủi chuyên nghiệp là phải quên ví, ai cho gì ăn đấy cho đi đâu thì đi................miễn là kg phải trả tiền! tóm tóc lại là mặt phải chai :D
 

ducxit

Xe điện
Biển số
OF-16741
Ngày cấp bằng
27/5/08
Số km
2,543
Động cơ
534,523 Mã lực
Nơi ở
miền đất hứa
Làm bồ của anh nhé!

- Làm bồ?

- Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.

- Ơ kìa, em có đùa đâu, em nói thật mà, ừ thì làm bồ. Thế làm bồ là như thế nào ạ?

- Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người yêu, thế thôi.

- Anh nói thật đấy à.

- Ừ anh nói thật

- Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?

- Vì anh thích em.

- Thích em, nhưng… À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.

- Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em, cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn chu như ở bên cạnh người yêu anh.

- À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.

- Còn nữa, làm bồ…sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em…

- Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.

- Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa…

- Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.

Trang đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.

Hai tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như một người anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin tưởng và quý mến anh. Còn đối với Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số bắt buộc Tùng phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm đam mê vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.

- Alo

- Em đây, Trang đây.

- Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như anh chưa nói gì nhé.

- Vâng

- Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?

- Em vẫn bình thường anh ạ.

- …

- Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.

- Không …có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi…Thế thôi anh nhé, em chào anh.

Tít tít…

Ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho Trang, chắc chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.

- Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh thế?

- …Anh ơi… - Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.

- Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.

- Không có gì đâu anh ạ…. em với anh Nguyên, chia tay rồi.

- Sao lại thế? Anh không hiểu.

- Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.

- Có chắc không em? Em nói chuyện với Nguyên chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên tin người yêu em.

- Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?

Trang hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận, cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêu của cô. Cô muốn trả thù.

Lặng đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê tái. Anh thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

- Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.

- …

- Vâng, em nín….Từ ngày mai… anh làm bồ của em nhé.

- Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa thôi mà.

- Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.

- Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô bé.

- Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.

- Em…em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả?

- Không… - Trang ngập ngừng.

- Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.

- Vâng, anh ngủ ngon.

Lần này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết cô nói như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.

7 giờ tối hôm sau.

- Em muốn đi đâu?

- Đi xem phim được không ạ?

- Ừ được.

- Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?

- Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.

-Thật vậy ạ?

- Ừ, thật.

Vừa đến cửa rạp chiếu phim, Trang đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm để xe.

- Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.

- Ừ, chờ anh nhé.

Đôi má lúm đồng tiền của Trang làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua còn khóc thế mà hôm nay Trang như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc như mọi ngày. “Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà lại khóc một mình cho mà xem”, Tùng nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là lần đầu tiên cô và anh đi xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn rồi đi uống café, đến những nơi để có thể nói chuyện được, vì Trang sợ mọi người hiểu nhầm.

- Anh ơi, xem phim này nhé.

- Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.

- Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.

- Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.

- Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.

- Dạ vâng ạ. - Tùng kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười

Anh cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh đều bù đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ người lớn mới hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.

Hai tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú vị, tình tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của Trang đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi lần Trang hét lên lại khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.

- Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.

- Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau em phải mời anh đi chơi đấy nhé.

- Dạ, rõ ạ.

Tùng phóng xe đi về, mùi hoa sữa phảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ, Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại reo, là Linh gọi.

- Alo, anh đây.

- Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?

- À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế tình yêu của anh?

- À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim đâu.

- - Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. - Tùng giật bắn người, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.

- Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.

- Ừ hôn em.

Linh vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với Linh về Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng có thể nói cho Trang là anh đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.

Đã một tuần kể từ ngày đi xem phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Trang gọi điện và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được khuấy liên tục.

- Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?

- Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.

- Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?

- Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu và bồ em ạ.

- Uh, anh tự tin nhỉ.

- Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?

- Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.

Trang đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

- Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.

- Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.

- Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.

- Ừ.

Vừa cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói khẽ: “ Em thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.” Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.

23 giờ 15

Tin nhắn của Trang

- Em nhớ anh

- Anh cũng thế.

23 giờ 30

- Em nhớ anh

- Anh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.

- Em thích anh.

Tùng tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu của Trang.

- Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.

- Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.

- Khoan đã, sao lại mai hả em?

- Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.

11 giờ 30 trưa ngày hôm sau.

- Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.

- Sao em lại đến cơ quan anh?

- Anh xuống đi rồi biết.

Tùng vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi người ai cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang rồi lại nói cho Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.

- Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.

- Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi đang rơi lả tả xuống mặt.

- Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận ra em đâu, anh đừng lo.

- Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.

Anh đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Trang làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm như vậy với anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy mình là một người may mắn.

Hôm sau nữa.

- Lạnh anh nhỉ.

- Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh

- Không.

- Thế để anh ôm em nhé.

- Vâng.

Tùng kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và anh đan xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.

- Anh hôn em nhé.

- Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.

- Tại sao?

- Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.

- Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.

- Uh.

Thơm nhẹ lên đôi má phúng phính của Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều. Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố lăng ngớ ngẩn, bây giờ anh làm rất thích thú nữa.

Hình ảnh Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm.

Những ngày tiếp theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm như không quan tâm. Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của anh mà thôi.

- Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.

-Không, trú mưa đi anh.

- Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?

- Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh. Lạnh thì em ôm anh.

- Ừ. Dừng ở đây nhé.

Tùng vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạ bao giờ cũng dữ dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng. Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu đích thực mới mang đến cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh muốn Trang là người yêu anh thực sự.

- Anh và em chia tay thôi!

- Tại...tại…sao lại thế?

Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi, không còn được quan tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có thể tưởng tượng anh nói ra lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới. Ai cũng khen tình yêu của họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?

- Anh không tốt, anh không xứng đáng với em…Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là do anh, anh sai.

- Tại sao? - Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra trước mặt anh.

- Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư? Tất cả những kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ bỏ được hết sao?

- Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng đùa thế nữa. - Linh ôm chầm lấy Tùng, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc ngày một to hơn.

- Em bình tĩnh lại đi… - Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.

- Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh thương em lắm…

Đến đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi nữa. Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.

- Anh có người yêu khác rồi đúng không? - Linh cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.

- Anh…

Chưa bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.

- Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đều.

Linh chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái từng là của mình. Anh đau.

- Trang, anh yêu em.

- Yêu em? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của anh thôi.

- Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.

- Yêu?

Trang mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.

- Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác, em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.

- Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là thật.

- Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em, em cũng như chị Linh thôi.

- Em không tin anh sao?

- Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu trong suốt một thời gian dài.

- Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.

- Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa. Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc.

Trang quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và cô đơn bao trùm lên anh và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình Tùng đứng trên con đường rộng thênh thang.

Anh từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình, nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.

Mất tất cả.

Danh dự và niềm tin.

Một lần nữa anh khóc.

Những giọt nước mắt muộn màng.

.
---------------------
(Sưu tầm)
 

Trop

Xe tăng
Biển số
OF-42859
Ngày cấp bằng
10/8/09
Số km
1,015
Động cơ
475,250 Mã lực
Vừa ăn lẩu vừa viết văn hay thế ;))
 

emilly

Xe máy
Biển số
OF-86788
Ngày cấp bằng
27/2/11
Số km
96
Động cơ
409,380 Mã lực
Mưa gió lôi cái thớt này lên cho nó tâm trạng
 

emilly

Xe máy
Biển số
OF-86788
Ngày cấp bằng
27/2/11
Số km
96
Động cơ
409,380 Mã lực
Ngày đầu anh gặp em tại giảng đường đại học. Em, cô tiểu thư xinh đẹp và kiêu kỳ. Vây quanh em là biết bao chàng trai mơ ước chinh phục và chiếm trọn trái tim của em. Nhưng cũng vì em đẹp, em kiêu kỳ nên chưa có chàng trai nào có được diễm phúc lọt vào mắt xanh của em cả. Anh, một thằng con trai tỉnh lẻ ngổ ngáo và bất cần đời vì sự thách đố của đám bạn trong trường là phải quyết tâm cưa đổ em cho bằng được. Và cuộc đời anh đã thay đổi từ đó.
Em càng khó tiếp cận thì anh lại càng cảm thấy thú vị và cũng đễ cho mấy thằng bạn phục anh sát đất. Sau đó là những chuỗi ngày anh vất vả để chinh phục em, anh đã thực hiện điều đó bằng mọi cách. Những lần đến nhà em bị ba má em nhục mạ, khinh khi và mỗi lần bị đuổi về vì tội dám trèo cao lại thôi thúc trong anh ý nghĩ là phải có em cho bằng được, để sau này ba má em phải hối hận vì những hành động mà họ đã gây ra.

Và cuối cùng thì anh cũng thành công, em đã yêu anh và khi đã quá yêu thì gia đình em phải chiều theo ý con gái cưng của họ. Và anh nghiễm nhiên được coi là con rể tương lai trong nhà. Rồi hai đứa mình tốt nghiệp đại học và đều có chỗ làm vừa ý.
Thật tình khi đó anh cũng yêu em, bởi vì em đã yêu anh hết lòng. Và cũng vì anh chưa từng rung động trước một ai, với em, anh cứ ngỡ rằng là anh đã yêu em. Anh vẫn sẽ yêu em nếu không có một ngày anh gặp người ấy. Ngày ấy anh đã biết được tiếng sét ái tình là như thế nào. Cô gái ấy với thần thái và phong cách trong sáng, thánh thiện, cô ấy và anh gặp nhau trong một buổi hội thảo, không biết vì sao hôm ấy anh không còn là anh.

Anh nôn nóng, anh háo hức được làm quen với cô ấy, và anh đã tìm mọi cách để tiếp cận, tìm hiểu những gì liên quan đến cô ấy. Càng tìm hiểu anh càng thấy quý mến và khâm phục nghị lực của cô ấy. Anh cảm nhận được giữa anh và cô ấy có sự đồng cảm về suy nghĩ lẫn cách sống. Cô ấy có cách sống rất tích cực dù hoàn cảnh gia đình nhiều vất vả.

Nhưng vì anh đã có em, anh không cho phép mình làm điều gì đó để tổn thương đến em. Anh không muốn so sánh em và cô ấy nhưng càng lúc anh càng thấy cô ấy và em có sự trái nghịch nhau đến kỳ lạ. Cũng cùng lứa tuổi và cùng là phụ nữ, em thì nhõng nhẽo thích được chiều chuộng, cô ấy lại cứng cỏi và thích tự chủ.

Vì không biết nấu ăn nên em thích ăn hàng quán, cô ấy lại thích nấu những món ăn ngon để đãi bạn bè. Em thích ăn mặc cầu kỳ thì cô ấy lại thích giản dị. Và không biết từ lúc nào trong suy nghĩ của anh đã nảy sinh sự so sánh. Anh yêu cô ấy nhưng không dám thổ lộ và cũng vì anh không muốn mất đi tình bạn vốn rất đẹp của anh và cô ấy.

Trong khoảng thời gian đó anh đã bị dằn vặt rất nhiều, biết như vậy là làm khổ em, nhưng sự thật là trái tim anh đã trao cho người khác mất rồi. Nhưng anh không nói ra được, anh không biết phải nói làm sao, bằng cách nào để cô ấy hiểu anh và cả khi phải đối diện với em.
Nhưng cái gì đến thì cũng đã đến, cô ấy đã biết về mối quan hệ của hai ta. Cô ấy đã chủ động xa lánh anh, làm mọi cách để cho anh thấy rằng cô ấy không hề có tình cảm gì với anh. Nhưng anh biết cô ấy làm thế là không muốn gây đau khổ cho em. Và em, bằng linh cảm của người phụ nữ đã nhận ra sự thay đổi từ anh.

Anh đã thú nhận với em và mong rằng hai đứa nên có thời gian suy nghĩ lại trước khi quyết định tiến tới hôn nhân. Nhưng em không đồng ý và muốn đám cưới diễn ra càng sớm càng tốt. Em đã suy sụp nhiều và đau khổ đến nỗi anh không thể nào nói lời chia tay em được. Khi đó anh nghĩ nếu có được một người vợ yêu thương mình đến như vậy thì còn đòi hỏi gì hơn, và anh luôn muốn được trọn đời bình yên cùng em.

Để bây giờ anh mới thấy là mình sai lầm, phải chi ngày ấy anh mang tiếng là người phụ bạc em để rồi thời gian sẽ làm em nguôi ngoai và tìm được người chồng khác tốt hơn anh. Còn hơn là bây giờ trước mặt em là một người chồng trăng hoa, thiếu trách nhiệm và một người cha không ra gì trước mặt các con.

Em đã biến anh thành một thằng con rể chỉ đem lại phiền muộn cho con gái cưng của họ. Bởi vì những lần em giận anh vì bất cứ lý do gì là em ẵm con về nhà và có khi ở cả tháng, chỉ đến khi anh năn nỉ để rước về mới thôi. Em kể tội anh và mọi người cùng mổ xẻ để giúp em tìm cách để răn đe anh. Và điều cứ lặp đi lặp lại là mỗi lần cãi nhau em lại viết đơn ly dị và bảo anh ký vào.

Bảy năm sống cùng nhau thì không biết bao nhiêu lần em lấy việc ly hôn ra để khống chế anh. Nếu không vì các con, và không vì ba mẹ anh thì chắc anh cũng sẽ thuận theo ý của em cho rồi. Thật lòng thì anh cũng biết do tính em trẻ con, em giận lên là cứ làm những điều mình thích chứ không cần biết mọi người cảm nhận như thế nào.

Và anh cũng biết rằng do em quá yêu anh nên em muốn kiểm soát anh mọi lúc mọi nơi. Anh ra ngoài là em ở nhà suy nghĩ này nọ, tưởng tượng ra những việc khủng khiếp rồi từ đó mặt nặng mày nhẹ với anh.
Anh sẽ không thề, nhưng anh dám lấy danh dự của một thằng đàn ông để nói với em rằng từ trước đến giờ anh chưa làm điều gì trái với lương tâm và có lỗi với em. Tại sao em lại tự làm khổ mình và làm khổ anh như thế? Anh phải đau đớn thừa nhận một điều là sự nghiệp của anh càng thăng tiến thì cuộc sống gia đình anh càng thất bại nặng nề.

Càng ngày anh càng thấy lạc lõng trong chính căn nhà của mình vì anh luôn phải cảnh giác với mọi thứ. Anh đã bị đánh đổi mọi thứ gia đình, bạn bè, mọi sở thích của mình để được sống cùng em vì em không muốn san sẻ tình thương của anh cho ai khác. Bảy năm qua anh có được là một người vợ cứ hoài không chịu lớn, và sự xa lánh của gia đình, bạn bè, đồng nghiệp.

Bất cứ một tin nhắn của người khác phái hoặc liên lạc mới trong danh bạ là em sẽ gọi điện xác nhận chủ quyền để người ta hiểu rằng đừng có hòng mà quyến rũ chồng tôi. Và em đã biến anh thành một anh chồng tội nghiệp vì những trò trẻ con của vợ. Qua lời kể của em với mọi người thì em là một người vợ hoàn hảo, em đã hy sinh vì gia đình nên đã cam chịu sống cùng anh.
Em à! Nếu em thấy sống với anh quá đau khổ như vậy thì em cũng chẳng cần cam chịu nữa làm gì, điều đó đâu còn ý nghĩa với anh và với em. Kể cả con thơ em cũng không cho nó sự hồn nhiên, nó luôn mang một hình ảnh không tốt về cha nó. Nhưng anh nghĩ càng lớn con sẽ có nhận thức và nó sẽ cảm nhận được tình thương của anh dành cho nó như thế nào.
Cuộc sống cứ diễn ra và cuốn người ta trôi theo nó, còn em, em vẫn mãi trẻ con, vẫn mãi vô tư với tình yêu mà em dành cho anh. Em vẫn cứ thích đi ăn hàng quán thay vì bữa cơm gia đình. Mỗi lần về quê thăm ba mẹ chồng em lại viện cớ để không đi vì đường xa mệt.

Mấy năm sống cùng em thì những bữa ăn em nấu chỉ đếm được trên đầu ngón tay vì quan niệm của em thì người phụ nữ không cần thiết phải biết nấu ăn, đi ăn hàng quán tiện hơn và vui. Em không biết anh thèm được cái cảm giác được người vợ chờ chồng về bên mâm cơm nóng hổi. Anh đã đòi hỏi quá đáng phải không em?
Đến giây phút này nay anh không mong chờ sự thay đổi từ em nữa vì em sẽ không thay đổi và không bao giờ thay đổi. Vì em luôn là người tuyệt vời, em luôn luôn đúng và anh luôn là người chồng xấu xa trong mắt em. Nếu như có một điều ước, anh chỉ ước là phải chi trước kia anh dứt khoát trong suy nghĩ, không mềm lòng trước tình yêu mà em đã dành cho anh thì bây giờ anh không thành một thằng tay trắng như vậy.

Đối với anh không thất bại nào khủng khiếp bằng thất bại trong hôn nhân và anh đã đầu hàng vô điều kiện. Anh phải chấp nhận một điều là bây giờ anh đã trả giá cho suy nghĩ nông nổi trẻ con thời sinh viên ấy. Cái giá này anh phải trả bằng hạnh phúc cả đời anh. Anh chỉ sợ một điều là một ngày nào đó lý trí của anh không thắng nổi trái tim, khi anh gặp một người nào đó thích hợp, hiểu anh, và tình yêu trong anh sống dậy lần nữa thì có lẽ anh sẽ buông xuôi để mặc cho con tim mình lên tiếng.
Hãy để anh một lần được sống cho anh và mọi người yêu thương anh. Đối với em, anh nghĩ anh đã làm tròn bổn phận của một người chồng, một người cha với các con dù em không thừa nhận. Và điều cuối cùng anh muốn nói cùng em là “Tình yêu nếu không được nuôi dưỡng và vun đắp thì nó sẽ khô héo, mà khi đã khô héo thì cuối cùng nó sẽ chết. Chết là hết, là chấm dứt mọi thứ không có gì cứu vãn được nữa”.
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top