Bố em hơi ngược với bố cụ. Và mẹ em, quan điểm cũng rất khác bố em nhưng mẹ e ko đứng lên bảo vệ, thể hiện quan điểm với bố em đc, chỉ biết âm thầm động viên các con. Vd như chuyện học, mẹ em luôn nói bọn e muốn sau này cuộc sống sung sướng hơn, và thoát khỏi cái cảnh chỉ có bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì các con chỉ có 1 con đường duy nhất là học thôi.
Nhưng làm thì vẫn phải làm, làm xong mới đc ngồi vô bàn học, hoặc học trộm, cả đi bò cả mang sách vở theo để học, hoặc cả đi làm cỏ cả đem sách theo, lâu lâu chạy lại đọc ít câu, cả làm cả nhẩm nhẩm thuộc lại đọc tiếp.
Bố em thì luôn miệng: ko học thì ko chết đc đâu, nhưng ko làm thì lấy c.ut mà ăn ah, nên với bố, việc đi làm mới là việc quan trọng.
Việc đi họp phụ huynh thì bố em cũng hay đi họp, do mẹ e cũng sinh đẻ liên miên, và mẹ e ko biết đi xe máy, nên lúc cần đi xa bố em đi nhanh hơn. Ở giữa buổi họp mà thầy cô chủ nhiệm khen chị em em học giỏi, thì ông cười tít mắt, hớn hở ra mặt. Nhất là hội bộ đội với nhau, cùng xã, có con cùng lớp mà bọn em học giỏi hơn con của các bạn của bố, ông mừng ra mặt. Và nếu ông đi họp bị bêu kiểu nghịch quá hay học kém quá thì về ông chửi (kiêủ sĩ diện trước đám đông ấy), nhưng rõ ràng lại ko cho con học. Thấy con ngồi bàn học là chửi và từng bắt em bỏ học để đi làm hồi e đang học lớp 5 1 lần và lớp 9 một lần. Phải cả lớp e, cả thầy chủ nhiệm và thầy hiệu phó kéo nhau vào nhà em xin cho e đi học lại thì e mới đc đi học tiếp.
Mẹ em thương con, nhưng ko phản kháng đc vì cãi là ông đánh cho cả mẹ lẫn con