- Biển số
- OF-74323
- Ngày cấp bằng
- 1/10/10
- Số km
- 626
- Động cơ
- 427,990 Mã lực
Trời Hà Nội vào hè oi ả 4 anh em trong phòng quyết định làm chuyến du lịch Cửa Lò, viết giấy xin nghỉ phép xong, search trên mạng thấy có bài viết của cụ Shares in ra giấy để làm cẩm nang cho chuyến du lịch http://www.otofun.net/threads/125505-hanh-trinh-hn-nghe-an-bang-duong-hcm-co-anh
Về nhà thu xếp va ly quần áo đúng 6h ngày thứ 6.15/6/2012 4 anh em cùng vợ con lên chiếc xe Ford Transit xuất phát từ Hà Nội qua đường Ba Thá - Miếu Môn. Vì chưa quen đường xá nên lòng vòng mất khá nhiều thời gian hỏi đường, trời lại tối khi vào đường mòn Hồ Chí Minh một đoạn mới biết. Các cột cây số chạy đều đều, ánh đèn pha quét loang loáng, đặc điểm của cung đường là vắng vẻ, cây cối um tùm các cột ta-luy được néo với nhau bằng 4 sợi cáp suốt chiều dài chặng đường. Đôi chỗ có ánh đèn của nhà dân, hàng quán bên đường thưa thớt, mọi người tìm mãi mới thấy một quán ăn, dưới ánh đèn điện vô số côn trùng kiến gió, thiêu thân lao vào đồ ăn tạo cảm giác đang ở giữa rừng già. Ăn uống xong đoàn tiếp tục lên đường, vì là đi ban đêm nên không được ngắm cảnh nhưng bù lại là đường khá vắng vẻ, bác Tài đi tệt ga tệt số chèn vạch mà chẳng có xxx vịn. Mãi đến khi vượt qua ngã tư khá lớn mới dừng xe lùi lại nhìn thấy biển rẽ quốc lộ 48. Đường quốc lộ 48 mặc dù đã trải nhựa mới nhưng xe cứ xóc và lắc lư như đi trên đường đất suốt 28km, trẻ em và phụ nữ trên xe đã gọi tên bộ trưởng **************. Qua ngã ba Yên Lý đoạn đường 1A đông vui hẳn, đến đúng 1h30 đoàn đến Cửa Lò.
Trước khi xuất hành anh em cẩn thận gọi điện thoại đặt phòng, vì có người quen tại phòng thuế thị xã Cửa Lò giới thiệu khách sạn Lộc Thanh tại số 7 Mai Thúc Loan với giá 500k/đêm và phải đặt cọc trước 2M. Lòng vòng mãi đoạn đường Mai Thúc Loan không có đèn đường phải nhờ sự chỉ đường của một chú xe ôm, và mấy cuộc điện thoại cho bà chủ khách sạn, đoàn chúng tôi mới tới được đến nơi. Khách sạn 3 tầng nhỏ và cũ nằm tối um, bà chủ và con trai tuổi đon đả đón khách. Khi hành lý được chúng tôi khệ nệ mang vác lên tới tầng 3 (không có thang máy), mồ hôi nhễ nhại. Hơi nóng hầm hập ở tầng áp mái được dồn lại trong khoảng sảnh của cầu thang ngột ngạt, phòng trọ được kê 2 giường với đồ đạc cũ kĩ. Chiếc tủ gỗ dán không tay nắm với ngăn kéo trễ hở lộ ra 2 cái điều khiển điều hòa và TV, tôi vội vớ lấy điều khiển điều hòa để bật ờ điều khiển sao thế này, bấm mãi mà chẳng được? tháo nắp pin với hai đầu lò xo gỉ loay hoay với con dao bấm cạo sạch han, cuối cùng tôi cũng bật được điều hòa.
Trong toilet dưới ánh đèn tuýp nhấp nháy tôi nhận thấy một bồn cầu ố vàng, chiếc bình nóng lạnh trực tiếp bung vỏ lỗ chỗ vết tô vít cậy dấu vết của những lần sửa chữa được lắp tên cao sát trần (chắc mới thay vị trí bình nóng lạnh gián tiếp) tự nghĩ mùa hè đâu cần thiết đến bình nóng lạnh thôi cho qua. Cái gương cũ ố mất góc do nước mưa từ chiếc cửa gỗ thông gió mục nát đã vỡ kính bên trên, chiếc bồn rửa mặt với vòi nước lung lay. Hai khăn mặt tối màu đã sờn phả ra một mùi tanh ngai ngái vắt trên mắc. Cái vòi sen hở ống chảy ròng trên tường khiến nước đã yếu nên chỉ nhỏ giọt, giờ thì tôi mới biết tại sao họ lại để cái chậu nhựa trong phòng tắm. Ngồi hứng một lúc được nửa chậu nước tôi giội bằng cốc nhựa đựng bàn chải đánh răng và lại nhớ cảnh xưa Hà Nội bị cắt nước.
Tắm xong ra ngoài phòng, máy lạnh vẫn chạy mà không khí oi bức, giờ mới hiểu tại sao phòng gắn điều hòa mà người ta còn cẩn thận trang bị cả quạt treo tường, vậy là cả đêm nằm thao thức không ngủ được vì nóng, hix đi nghỉ mát mà nóng hơn ở nhà.
Hôm sau trời chưa sáng mọi người đã í ới gọi nhau ra biển tắm cho mát. Dịch vụ xe điện, xe ôm, ăn sáng ở đây khá chu đáo, ăn sáng đối diện khách sạn Thái Bình Dương có cả phở Cồ, Phở Thìn - Hà Nội. Dịch vị gửi đồ và mượn phao rẻ được miễn phí tắm nước ngọt cũng làm nguôi ngoai phần nào cảm giác nóng bức tối qua. Tôi quyết định đổi khách sạn (đi nghỉ mát chứ có phải đi đày đâu mà phải khổ) vào mấy khách sạn bên cạnh như KS VTV, KS Quê Hương phòng của họ đẹp sạch sẽ và sang trọng mà giá cả cũng same khách sạn Lộc Thanh; chúng tôi quyết định chuyển khách sạn.
11h30 phút lễ mễ xách valy túi kéo xuống lễ tân tầng trệt, Bà chủ khách sạn Hồ Thị Thanh - nhà giáo về hưu lộ nguyên hình là một mụ la sát.
- Các anh chị ở Cửa Lò 2 hôm nên tui đã để dành 4 phòng đó không cho ai thuê !!??? Nếu bỏ đi sẽ tính tiền cả 2 ngày x 4 phòng nghỉ tổng số 4M mới được đi,
Từ trước đến nay đi công tác khắp trong Nam ngoài Bắc và cả ở nước ngoài, đâu có cớ gì khách sạn lại bắt khách ở lại tiếp như Cửa Lò City này. Trong nội quy khách sạn đều có ghi: trả phòng thanh toán trước 12h trưa, nếu quá giờ mới bị tính thêm tiền. Nhưng giờ mới chỉ là 11h30 vậy mà bà chủ bắt đoàn phải trả đủ 2 ngày mới được đi, nếu ở lại tầng mái nóng bức kia khác gì đi đày.
Chúng tôi đành phải xuống thang đưa ra điều kiện trả tiền cho 6 phòng nhưng bà chủ nhất quyết đòi 2x4 phòng, thấy vô lý chị em trong đoàn nói chuyện với bà chủ liền bị anh con trai mụ đuổi đánh, anh em chúng tôi vội chạy ra can ngăn, trước sự hung hãn của chủ nhà đoàn chúng tôi người thì bị đạp vào ngực, người thì bị đấm vào mắt, không những thế hắn còn vớ viên gạch ném khách, may nhờ bà con xóm phố chay đến can ngăn mới tránh được án mạng. Mọi người mặt tái xanh vội trả đủ tiền 2 ngày khách sạn để chuyển đến chỗ khác cho an toàn.
Sau khi hoàn hồn qua tìm hiểu đã có rất nhiều đoàn bị chủ khách sạn này ép buộc tương tự như trường hợp của chúng tôi. Họ là khách dụ lịch, thân cô thế cô nên cũng không dám đương đầu với lũ lưu manh bản xứ. Hôm nay ngồi gõ mấy dòng này mong mọi người đi du lịch Cửa Lò tránh xa khách sạn Lộc Thanh
Qua chuyến du lịch hãi hùng vừa rồi tôi và mọi người trong đoàn ác cảm với Cửa Lò. Bãi biển xanh kia sẽ xấu đi khi những con người kinh doanh du lịch chụp giựt hành xử thiếu văn hóa.
Về nhà thu xếp va ly quần áo đúng 6h ngày thứ 6.15/6/2012 4 anh em cùng vợ con lên chiếc xe Ford Transit xuất phát từ Hà Nội qua đường Ba Thá - Miếu Môn. Vì chưa quen đường xá nên lòng vòng mất khá nhiều thời gian hỏi đường, trời lại tối khi vào đường mòn Hồ Chí Minh một đoạn mới biết. Các cột cây số chạy đều đều, ánh đèn pha quét loang loáng, đặc điểm của cung đường là vắng vẻ, cây cối um tùm các cột ta-luy được néo với nhau bằng 4 sợi cáp suốt chiều dài chặng đường. Đôi chỗ có ánh đèn của nhà dân, hàng quán bên đường thưa thớt, mọi người tìm mãi mới thấy một quán ăn, dưới ánh đèn điện vô số côn trùng kiến gió, thiêu thân lao vào đồ ăn tạo cảm giác đang ở giữa rừng già. Ăn uống xong đoàn tiếp tục lên đường, vì là đi ban đêm nên không được ngắm cảnh nhưng bù lại là đường khá vắng vẻ, bác Tài đi tệt ga tệt số chèn vạch mà chẳng có xxx vịn. Mãi đến khi vượt qua ngã tư khá lớn mới dừng xe lùi lại nhìn thấy biển rẽ quốc lộ 48. Đường quốc lộ 48 mặc dù đã trải nhựa mới nhưng xe cứ xóc và lắc lư như đi trên đường đất suốt 28km, trẻ em và phụ nữ trên xe đã gọi tên bộ trưởng **************. Qua ngã ba Yên Lý đoạn đường 1A đông vui hẳn, đến đúng 1h30 đoàn đến Cửa Lò.
Trước khi xuất hành anh em cẩn thận gọi điện thoại đặt phòng, vì có người quen tại phòng thuế thị xã Cửa Lò giới thiệu khách sạn Lộc Thanh tại số 7 Mai Thúc Loan với giá 500k/đêm và phải đặt cọc trước 2M. Lòng vòng mãi đoạn đường Mai Thúc Loan không có đèn đường phải nhờ sự chỉ đường của một chú xe ôm, và mấy cuộc điện thoại cho bà chủ khách sạn, đoàn chúng tôi mới tới được đến nơi. Khách sạn 3 tầng nhỏ và cũ nằm tối um, bà chủ và con trai tuổi đon đả đón khách. Khi hành lý được chúng tôi khệ nệ mang vác lên tới tầng 3 (không có thang máy), mồ hôi nhễ nhại. Hơi nóng hầm hập ở tầng áp mái được dồn lại trong khoảng sảnh của cầu thang ngột ngạt, phòng trọ được kê 2 giường với đồ đạc cũ kĩ. Chiếc tủ gỗ dán không tay nắm với ngăn kéo trễ hở lộ ra 2 cái điều khiển điều hòa và TV, tôi vội vớ lấy điều khiển điều hòa để bật ờ điều khiển sao thế này, bấm mãi mà chẳng được? tháo nắp pin với hai đầu lò xo gỉ loay hoay với con dao bấm cạo sạch han, cuối cùng tôi cũng bật được điều hòa.
Trong toilet dưới ánh đèn tuýp nhấp nháy tôi nhận thấy một bồn cầu ố vàng, chiếc bình nóng lạnh trực tiếp bung vỏ lỗ chỗ vết tô vít cậy dấu vết của những lần sửa chữa được lắp tên cao sát trần (chắc mới thay vị trí bình nóng lạnh gián tiếp) tự nghĩ mùa hè đâu cần thiết đến bình nóng lạnh thôi cho qua. Cái gương cũ ố mất góc do nước mưa từ chiếc cửa gỗ thông gió mục nát đã vỡ kính bên trên, chiếc bồn rửa mặt với vòi nước lung lay. Hai khăn mặt tối màu đã sờn phả ra một mùi tanh ngai ngái vắt trên mắc. Cái vòi sen hở ống chảy ròng trên tường khiến nước đã yếu nên chỉ nhỏ giọt, giờ thì tôi mới biết tại sao họ lại để cái chậu nhựa trong phòng tắm. Ngồi hứng một lúc được nửa chậu nước tôi giội bằng cốc nhựa đựng bàn chải đánh răng và lại nhớ cảnh xưa Hà Nội bị cắt nước.
Tắm xong ra ngoài phòng, máy lạnh vẫn chạy mà không khí oi bức, giờ mới hiểu tại sao phòng gắn điều hòa mà người ta còn cẩn thận trang bị cả quạt treo tường, vậy là cả đêm nằm thao thức không ngủ được vì nóng, hix đi nghỉ mát mà nóng hơn ở nhà.
Hôm sau trời chưa sáng mọi người đã í ới gọi nhau ra biển tắm cho mát. Dịch vụ xe điện, xe ôm, ăn sáng ở đây khá chu đáo, ăn sáng đối diện khách sạn Thái Bình Dương có cả phở Cồ, Phở Thìn - Hà Nội. Dịch vị gửi đồ và mượn phao rẻ được miễn phí tắm nước ngọt cũng làm nguôi ngoai phần nào cảm giác nóng bức tối qua. Tôi quyết định đổi khách sạn (đi nghỉ mát chứ có phải đi đày đâu mà phải khổ) vào mấy khách sạn bên cạnh như KS VTV, KS Quê Hương phòng của họ đẹp sạch sẽ và sang trọng mà giá cả cũng same khách sạn Lộc Thanh; chúng tôi quyết định chuyển khách sạn.
11h30 phút lễ mễ xách valy túi kéo xuống lễ tân tầng trệt, Bà chủ khách sạn Hồ Thị Thanh - nhà giáo về hưu lộ nguyên hình là một mụ la sát.
- Các anh chị ở Cửa Lò 2 hôm nên tui đã để dành 4 phòng đó không cho ai thuê !!??? Nếu bỏ đi sẽ tính tiền cả 2 ngày x 4 phòng nghỉ tổng số 4M mới được đi,
Từ trước đến nay đi công tác khắp trong Nam ngoài Bắc và cả ở nước ngoài, đâu có cớ gì khách sạn lại bắt khách ở lại tiếp như Cửa Lò City này. Trong nội quy khách sạn đều có ghi: trả phòng thanh toán trước 12h trưa, nếu quá giờ mới bị tính thêm tiền. Nhưng giờ mới chỉ là 11h30 vậy mà bà chủ bắt đoàn phải trả đủ 2 ngày mới được đi, nếu ở lại tầng mái nóng bức kia khác gì đi đày.
Chúng tôi đành phải xuống thang đưa ra điều kiện trả tiền cho 6 phòng nhưng bà chủ nhất quyết đòi 2x4 phòng, thấy vô lý chị em trong đoàn nói chuyện với bà chủ liền bị anh con trai mụ đuổi đánh, anh em chúng tôi vội chạy ra can ngăn, trước sự hung hãn của chủ nhà đoàn chúng tôi người thì bị đạp vào ngực, người thì bị đấm vào mắt, không những thế hắn còn vớ viên gạch ném khách, may nhờ bà con xóm phố chay đến can ngăn mới tránh được án mạng. Mọi người mặt tái xanh vội trả đủ tiền 2 ngày khách sạn để chuyển đến chỗ khác cho an toàn.
Sau khi hoàn hồn qua tìm hiểu đã có rất nhiều đoàn bị chủ khách sạn này ép buộc tương tự như trường hợp của chúng tôi. Họ là khách dụ lịch, thân cô thế cô nên cũng không dám đương đầu với lũ lưu manh bản xứ. Hôm nay ngồi gõ mấy dòng này mong mọi người đi du lịch Cửa Lò tránh xa khách sạn Lộc Thanh
Qua chuyến du lịch hãi hùng vừa rồi tôi và mọi người trong đoàn ác cảm với Cửa Lò. Bãi biển xanh kia sẽ xấu đi khi những con người kinh doanh du lịch chụp giựt hành xử thiếu văn hóa.
Chỉnh sửa cuối: