[Funland] Thủy Hử 4.0 demo

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
211
Động cơ
83,052 Mã lực
BẢN DEMO
Trong một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Lương Sơn, ánh trăng mờ ảo chiếu lên con đường dẫn vào nhà Võ Đại Lang. Đêm đó, không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh. Sáng hôm sau, người ta phát hiện Võ Đại Lang nằm chết dưới gốc cây lê trong sân, đầu bị đập vỡ bởi một vật nặng. Tin tức nhanh chóng lan khắp thị trấn, và Võ Tòng – người em trai dũng mãnh, nổi tiếng với chiến công giết hổ – lập tức trở về để điều tra cái chết của anh mình. Võ Tòng bước vào ngôi nhà nhỏ, ánh mắt sắc bén quan sát từng chi tiết. Xung quanh thi thể Võ Đại Lang, đất vẫn còn ẩm ướt từ cơn mưa đêm qua, nhưng không có dấu chân nào ngoài dấu của chính nạn nhân. Trên bàn, một bát cháo đã nguội lạnh, bên cạnh là đôi đũa sạch sẽ, không chút dấu vết thức ăn. Dưới gốc cây lê, nơi Võ Đại Lang nằm, một hòn đá lớn dính máu khô bị ném sang một bên. Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, ngồi trong góc nhà, khóc lóc thảm thiết. Nàng mặc áo lụa mỏng, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối khiến ai nhìn cũng động lòng trắc ẩn. “Ta về nhà thì thấy chàng đã nằm đó rồi,” nàng nức nở. “Ta không biết chuyện gì xảy ra!” Võ Tòng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Hắn bước ra sân, kiểm tra hòn đá. Trọng lượng của nó không nhẹ – một người phụ nữ mảnh mai như Phan Kim Liên khó lòng nhấc nổi, huống chi dùng nó để giết người. Nhưng ánh mắt Võ Tòng chợt dừng lại ở một chi tiết: vài sợi tóc dài vương trên hòn đá, màu đen nhánh, giống hệt mái tóc của Phan Kim Liên. Hắn quay lại, hỏi: “Đêm qua ngươi làm gì?” “Ta ở trong phòng, thêu hoa,” nàng đáp, giọng run rẩy. “Ta không nghe thấy gì cả.” Võ Tòng liếc nhìn khung thêu trên bàn – kim chỉ vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu được động đến. Hắn tiếp tục điều tra. Hàng xóm kể rằng đêm qua họ nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà Võ Đại Lang, nhưng không ai dám ra xem. Một người còn nói thêm: “Gần đây, ta thấy Tây Môn Khánh hay lảng vảng quanh đây. Hắn và Đại Lang từng xô xát vì chuyện tiền bạc.”

Võ Tòng tìm đến Tây Môn Khánh, một gã giàu có và kiêu ngạo. Tây Môn Khánh thừa nhận có mâu thuẫn với Võ Đại Lang, nhưng khẳng định đêm qua hắn ở nhà, có người làm chứng. Tuy nhiên, khi Võ Tòng kiểm tra đôi giày của Tây Môn Khánh, hắn phát hiện đất bám dưới đế – loại đất đỏ giống hệt ở sân nhà Võ Đại Lang. Trở lại hiện trường, Võ Tòng ngồi xuống dưới gốc cây lê, suy ngẫm. Không có dấu chân lạ, nhưng hòn đá lại ở đó. Nếu Phan Kim Liên không đủ sức nhấc hòn đá, thì ai đã ra tay? Hay là… không ai nhấc nó cả? Hắn đứng dậy, nhìn lên tán cây. Một cành lớn đã gãy, treo lơ lửng ngay trên vị trí thi thể. Trên cành, một vệt máu khô lẫn với vài mẩu vỏ cây bị bong tróc. Sự thật dần hé lộ. Võ Đại Lang không bị ai giết bằng hòn đá. Hắn say rượu, ngã vào cây lê, làm cành gãy và đập trúng đầu. Hòn đá chỉ vô tình lăn đến gần thi thể sau cơn mưa. Nhưng tại sao Phan Kim Liên lại nói dối? Và vai trò của Tây Môn Khánh là gì? Võ Tòng gọi Phan Kim Liên ra đối chất. Dưới ánh mắt sắc như dao của hắn, nàng cuối cùng khai thật: “Ta không giết chàng, nhưng ta mong chàng chết! Tây Môn Khánh hứa sẽ chăm sóc ta nếu Đại Lang không còn. Đêm qua, ta thấy chàng nằm đó, ta chỉ… để mặc mọi chuyện.” Võ Tòng gầm lên, rút đao. Nhưng rồi hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng. “Cái chết của anh ta là ý trời. Nhưng tội của ngươi và Tây Môn Khánh, ta sẽ xử sau.” Hắn quay lưng, bước vào bóng tối, để lại Phan Kim Liên run rẩy dưới gốc cây lê.

pkl.jpg

lần đầu lên truyện, có gì mạo phạm - xin các cụ lượng thứ

*** Hồi thứ nhất: Lửa cháy trong sương
Sau khi triển khai thử nghiệm Thủy hử 4.0 demo, em mạnh dạn viết triển khai ý tưởng về khai thác các nhân vật trong Thủy hư theo một kịch bản khác. Dự kiến cốt truyện tầm 4-5 chương để các cụ đọc giải trí, rất mong nhận được sự phản hồi tích cực từ cccm để em hoàn thiện hơn.
Em cám ơn!

Hồi thứ nhất: Lửa cháy trong sương
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước mênh mông, nơi anh hùng tụ nghĩa, vốn là đất hiểm trời ban, lương thực đầy kho, giang hồ kính nể. Nhưng lòng người như sóng ngầm, khó lường, một ngày gió lạnh thổi qua, khói đen nghi ngút, báo hiệu tai ương lặng lẽ ập xuống. Tống Giang, thủ lĩnh 108 hảo hán, ngày đêm lo giữ trại yên bình, nào ngờ một bàn tay vô hình đã giăng lưới giữa màn đêm.

Hôm ấy, trời vừa chập tối, mây đen kéo đến che khuất ánh trăng. Đột nhiên, một hảo hán hớt hải chạy vào đại sảnh, mặt mày tái mét, bẩm báo: “Tống đại ca, kho lương thực phía Tây bốc cháy ngùn ngụt, lửa lớn không dập được!” Tống Giang nghe xong, lòng như lửa đốt, lập tức dẫn anh em ra bờ sông, nơi kho lương được dựng.

Khói đen cuồn cuộn bốc lên, lửa cháy đỏ rực cả một góc trời, mùi khét lẹt lan tỏa. Ngô Dụng, Trí Đa Tinh, đứng bên bờ, ánh mắt sắc lạnh quan sát. Ông nhặt lên một mảnh vải cháy xém dính tro, trên đó thêu ký hiệu kỳ lạ – một hình dạng mơ hồ, không rõ nét. Gần đó, vài dấu chân in trên bùn ẩm, sâu nông lẫn lộn, như cố ý che giấu. Ngô Dụng trầm giọng: “Lửa này không tự cháy. Mảnh vải, dấu chân – đây là kẻ phá hoại cố tình ra tay, nhưng mục đích là gì, chưa rõ!”

Tống Giang triệu tập các hảo hán, nghiêm giọng hỏi: “Đêm nay ai canh kho? Lương thực là mạch sống Lương Sơn, kẻ nào dám manh động?” Các anh hùng đều lắc đầu, nhưng Tống Giang để ý một gã hảo hán nhỏ, tên Lưu Nhị, cứ lấm lét cúi mặt. Ông quát: “Lưu Nhị, ngươi có gì giấu giếm?” Lưu Nhị run rẩy: “Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ đi tuần, không thấy gì lạ!”

Đúng lúc ấy, Võ Tòng, Hành Giả, từ bờ sông lao tới, tay cầm một mũi tên cháy dở, thở hổn hển: “Ta thấy một bóng đen lướt qua đám lau sậy, nhanh như gió. Ta đuổi theo, nhưng hắn nhảy xuống thuyền nhỏ, biến mất giữa dòng nước!” Tống Giang cau mày: “Bóng đen? Vậy kẻ phá hoại vẫn còn quanh đây?”

Ngô Dụng giơ mảnh vải lên, nói: “Tống huynh, vụ này không đơn giản. Lửa cháy từ trong kho, không phải gió thổi, lại có mũi tên cháy – kẻ này tính toán kỹ, muốn phá hoại mà không lộ mặt. Lưu Nhị, ngươi nói thật đi!” Dưới áp lực, Lưu Nhị quỳ sụp, lắp bắp: “Tiểu nhân… tiểu nhân bị một kẻ lạ mặt dụ ra bờ sông, nói là có tin quan trọng. Sau đó đã bị hắn đánh ngất. Khi tỉnh lại, kho đã cháy!”

Tống Giang gặng hỏi: “Hắn là ai?” Lưu Nhị lắc đầu: “Hắn che mặt, giọng khàn khàn, chỉ nói… ‘Lương Sơn không đáng tồn tại’!” Ngô Dụng nghe xong, trầm ngâm, rồi sai người lục soát quanh trại. Một hảo hán trở lại, tay cầm một mũi thương gãy có dính hỏa du*, khai: “Tìm thấy gần bờ sông, nhưng không rõ ai bỏ lại!”

Ngô Dụng xem xét mũi thương, phát hiện đầu thương khắc một ký hiệu nhỏ, gần giống mảnh vải nhưng mờ hơn. Ông nhíu mày: “Manh mối này dẫn ta đi vòng quanh. Kẻ phá hoại xảo quyệt, để lại dấu vết, nhưng đều là giả – e rằng liên quan đến một kẻ từng ở Lương Sơn!” Tống Giang hỏi: “Ý ngươi là nội gián?” Ngô Dụng gật đầu: “Có thể. Ta nhớ Trương Thanh, Tiễn Thủ, giỏi dùng thương, nhưng hắn đã rời trại nửa tháng trước, nói đi thăm người thân. Phải chăng liên quan?”

Võ Tòng nghiến răng: “Nếu là Trương Thanh, ta sẽ lôi hắn về!” Nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Đừng vội, Võ nhị ca. Trương Thanh võ công cao, nhưng vụ này quá kín kẽ, không giống phong cách hắn. Có kẻ khác giật dây, dùng Trương Thanh làm mồi nhử!”

Đêm ấy, khói từ kho lương vẫn nghi ngút, Tống Giang đứng lặng bên bờ sông, lòng nặng trĩu: “Kẻ thù muốn đốt lương, phá Lương Sơn, nhưng vì sao?” Ngô Dụng thì thầm: “Huynh trưởng, đây chỉ là bước đầu. Kẻ đứng sau còn ẩn trong bóng tối, và ta e rằng âm mưu chưa dừng lại!”

Từ xa, giữa đám lau sậy, một bóng người đứng im, đôi mắt lóe sáng như sao lạnh, khẽ cười trong gió: “Lương Sơn, các ngươi chỉ là quân cờ!” Nhưng kẻ ấy là ai, không một ai hay biết.

Lương Sơn chìm trong nghi ngờ, vụ án đầu tiên tuy hé mở, nhưng lưới trời vô hình vẫn giăng kín. Hồi sau sẽ rõ.
* Trước em dùng "dầu hỏa", nhưng tiếp thu ý các cụ chuyển thành "hỏa du" cho đúng ngữ cảnh Thủy Hử

Hồi thứ hai: Kẻ trộm trong bóng tối
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước mênh mông, từ sau vụ kho lương cháy, lòng người đã bắt đầu dao động, nghi ngờ len lỏi giữa anh em. Tống Giang ngày đêm trăn trở, Ngô Dụng mải miết tìm manh mối, Võ Tòng thì nghiến răng chờ kẻ thù lộ diện. Nào ngờ, trời cao chưa hết trêu người, một đêm trăng rằm sáng tỏ, máu lại nhuộm đỏ bờ sông, gieo thêm tang tóc lên Lương Sơn.

Hôm ấy, trăng tròn treo cao, ánh bạc soi rọi mặt nước lấp lánh. Các hảo hán tụ họp ở đại sảnh, bàn cách đối phó sau vụ cháy kho. Lý Quỳ, Hắc Toàn Phong, vốn tính nóng nảy, đứng dậy gầm lên: “Tống đại ca, cứ để ta dẫn anh em lùng sục quanh trại, kẻ nào dám đốt kho, ta bổ đôi đầu hắn!” Tống Giang khuyên can: “Lý Quỳ, đừng manh động, kẻ thù ẩn trong bóng tối, ta cần mưu hơn sức!” Nhưng Lý Quỳ cười lớn: “Mưu gì nổi khi bụng đói? Ta ra bờ sông kiếm ít cá, đêm nay phải ăn no mới đánh được!” Nói xong, hắn vác đôi búa lớn, bước ra giữa tiếng cười của anh em.

Ai ngờ, đó là lần cuối Lương Sơn thấy Lý Quỳ còn sống.

Giờ Tý vừa điểm, một tiếng thét thảm thiết vang lên từ phía bờ sông, xé tan không gian tĩnh lặng. Võ Tòng phản ứng nhanh nhất, lao ra như cơn lốc, theo sau là Tống Giang và Ngô Dụng. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba chết lặng: Lý Quỳ nằm gục bên bờ nước, đôi búa rơi lăn lóc, máu từ ngực chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả mặt sông. Đôi mắt hắn trợn trừng, miệng há hốc như muốn gào lên điều gì, nhưng chỉ còn tiếng gió lạnh thổi qua. Trên ngực Lý Quỳ, một mũi thương ngắn cắm sâu, máu vẫn rỉ ra từng giọt. Gần đó, một mảnh giấy nhỏ dính máu, bay lất phất trong gió, ghi dòng chữ nguệch ngoạc: “Công lý sẽ đến.”

Tống Giang quỳ xuống bên thi thể, tay run rẩy chạm vào gương mặt cứng đờ của Lý Quỳ, giọng nghẹn ngào: “Lý Quỳ, đệ trung liệt thế này, kẻ nào nhẫn tâm hạ thủ?” Võ Tòng gầm lên như thú dữ: “Kẻ nào làm chuyện này, ta thề sẽ xé xác nó!” Hắn đấm mạnh xuống đất, làm nước sông bắn tung tóe. Ngô Dụng, điềm tĩnh hơn cả, cúi xuống xem xét thi thể, nhặt mũi thương lên, ánh mắt sắc lạnh: “Thương này không tầm thường, đầu sắt rèn tinh xảo, chỉ kẻ giỏi võ mới dùng được. Nhưng… nhìn cách Lý Quỳ chết, e rằng không đơn giản!”

Ông chỉ tay xuống đất: quanh thi thể, không một dấu chân lạ, chỉ có vài vết bùn loang lổ, như thể Lý Quỳ tự ngã xuống mà không có đấu tranh. Ngô Dụng nhíu mày: “Lý Quỳ võ công không tệ, tính cảnh giác cao, sao lại bị đâm từ phía trước mà không phản kháng? Chẳng lẽ…” Ông chưa nói hết, Võ Tòng đã cắt lời: “Chẳng lẽ gì? Rõ ràng là kẻ thù ra tay bất ngờ!” Nhưng Ngô Dụng lắc đầu: “Không, Võ nhị ca. Ta nghi ngờ Lý Quỳ quen biết kẻ ra tay, hoặc bị đánh lạc hướng trước khi chết!”

Tống Giang nghe xong, lòng càng nặng trĩu. Ông ra lệnh lục soát quanh bờ sông, nhưng chỉ tìm thấy thêm một manh mối kỳ lạ: một chiếc túi nhỏ bỏ lại gần bụi lau, bên trong chứa vài hạt giống kỳ lạ, mùi hắc nồng. Ngô Dụng ngửi thử, cau mày: “Đây là hạt cây mê hồn, hiếm thấy ở vùng này. Nếu Lý Quỳ ngửi lâu, thần trí sẽ mơ màng, không kịp phản ứng!” Võ Tòng nghiến răng: “Ý ngươi là kẻ thù dùng độc kế?” Ngô Dụng gật đầu: “Đúng vậy. Kẻ này không chỉ giỏi võ, mà còn xảo quyệt, biết dùng mưu để hạ thủ!”

Đúng lúc ấy, một hảo hán chạy tới, tay cầm một mảnh gỗ cháy xém, bẩm báo: “Tống đại ca, gần bờ sông phía Bắc, chúng tôi thấy dấu vết lửa nhỏ, như ai đó đốt thứ gì rồi bỏ đi!” Tống Giang hỏi: “Có thấy kẻ khả nghi không?” Gã lắc đầu: “Không, nhưng có nghe tiếng thuyền chèo xa dần trong sương!” Võ Tòng lao ra bờ Bắc, nhưng chỉ thấy mặt nước phẳng lặng, sương mù dày đặc che kín mọi dấu vết.

Ngô Dụng đứng lặng, tay cầm mảnh giấy “Công lý sẽ đến”, trầm ngâm: “Tống huynh, vụ này liên quan đến vụ cháy kho. Kẻ thù không chỉ muốn phá Lương Sơn, mà còn nhắm vào anh em ta, từng người một. Hạt mê hồn, thương pháp, lửa đốt – tất cả đều là kế hoạch kín kẽ!” Tống Giang hỏi: “Ngươi nghi ngờ ai?” Ngô Dụng lắc đầu: “Chưa rõ. Nhưng ta nhớ Trương Thanh, Tiễn Thủ, từng kể về loại hạt này khi đi qua vùng Nam. Hắn rời trại nửa tháng trước, liệu có liên quan?”

Võ Tòng gầm lên: “Nếu là Trương Thanh, ta sẽ lôi hắn về đối chất!” Nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Đừng vội. Trương Thanh giỏi thương, nhưng vụ này quá tinh vi, không giống phong cách hắn. Có kẻ khác giật dây, dùng Trương Thanh làm mồi nhử, hoặc cố tình để lại manh mối giả!” Tống Giang thở dài: “Nếu vậy, kẻ thù này quá nham hiểm. Lý Quỳ chết thê thảm thế này, ta không thể tha thứ!”

Đêm ấy, trăng rằm vẫn sáng, nhưng ánh bạc giờ nhuộm màu tang tóc. Các hảo hán tụ tập quanh thi thể Lý Quỳ, ai nấy mắt đỏ hoe. Hoa Vinh, Tiểu Lý Quảng, đứng bên cạnh, nắm chặt cung, thì thầm: “Lý Quỳ, ta thề sẽ tìm kẻ thù, bắn nát đầu nó!” Nhưng Ngô Dụng kéo anh ta lại: “Đừng nóng vội, Hoa huynh. Kẻ này muốn ta rối loạn, càng manh động, càng rơi vào bẫy!”

Đột nhiên, từ xa, một tiếng cười khẽ vang lên trong sương mù, lạnh lẽo như gió đêm. Võ Tòng lao tới, nhưng chỉ thấy bóng nước lay động, không một dấu vết. Tống Giang đứng lặng, tay nắm chặt chuôi kiếm: “Kẻ thù này là ai, sao cứ trốn trong bóng tối?” Ngô Dụng thì thầm: “Huynh trưởng, ta e rằng đây mới là khởi đầu. Lý Quỳ chết không phải ngẫu nhiên, mà là lời cảnh báo!”

Trăng dần khuất sau mây, Lương Sơn chìm trong không khí nặng nề. Cái chết thê lương của Lý Quỳ như nhát dao cứa vào lòng anh em, nhưng kẻ chủ mưu vẫn ẩn trong màn sương, mưu đồ hiểm độc chưa lộ hết. Hồi sau sẽ rõ.
[Funland] - Thủy Hử 4.0 demo | Page 4 | OTOFUN | CỘNG ĐỒNG OTO XE MÁY VIỆT NAM

Hồi thứ ba: Âm mưu dưới bóng trăng
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước hiểm trở, từ sau cái chết thê lương của Lý Quỳ, lòng người càng thêm rối loạn, nghi ngờ như sương mù phủ kín. Tống Giang trăn trở vì tình anh em, Ngô Dụng mải miết tìm chân tướng, Võ Tòng thì sục sôi ý chí báo thù. Nào ngờ, kẻ thù chưa dừng tay, một đêm sương dày đặc, lưới trời hiểm độc lại giăng ra, đẩy Lương Sơn vào cơn bão lớn chưa từng thấy.

Hôm ấy, trời âm u, sương mù dày đặc bao trùm Lương Sơn, mặt nước mờ mịt, không thấy bờ bên kia. Các hảo hán đang bàn kế phòng thủ thì đột nhiên, từ phía rừng lau phía Đông, tiếng chiêng vang dồn dập, xen lẫn tiếng hét của một đám giang hồ lạ mặt: “Lương Sơn bất nghĩa, hôm nay trả nợ máu!” Hàng chục tên áo đen, mặt che khăn, tay cầm đao thương, lao tới như đàn sói đói.

Tống Giang đứng dậy, giọng trầm nhưng uy nghiêm: “Anh em, kẻ thù đến cửa, ta không thể khoanh tay! Võ Tòng, dẫn người ra đánh!” Võ Tòng gầm lên: “Được, để ta xem bọn chúng có bao nhiêu đầu!” Hắn vác đôi thiết quyền, lao ra như hổ dữ, dẫn theo Hoa Vinh và vài hảo hán khác. Nhưng Ngô Dụng, ánh mắt sắc lạnh, kéo Tống Giang lại: “Huynh trưởng, đừng vội mừng. Sương mù thế này, kẻ thù tấn công lộ liễu quá – e rằng có bẫy!”

Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía Đông. Hoa Vinh chạy về, tay ôm vai, máu chảy ròng ròng: “Tống đại ca, bọn chúng đông gấp đôi ta tưởng, lại có mai phục trong sương!” Võ Tòng cũng quay lại, mặt mày đầy vết máu, nghiến răng: “Ta hạ được chục tên, nhưng bọn chúng như ma quỷ, đánh rồi rút, không bắt được ai sống!” Tống Giang nghe xong, lòng đau như cắt: “Chẳng lẽ Lương Sơn lại mất thêm anh em?”

Đúng lúc ấy, một hảo hán chạy tới, tay cầm lá thư dính máu, bẩm báo: “Tống đại ca, tìm thấy dưới gốc cây gần bờ sông, là thư khiêu chiến!” Tống Giang mở ra, chỉ thấy vài chữ nguệch ngoạc: “Đêm nay, máu sẽ chảy thành sông.” Ông run rẩy: “Kẻ thù này muốn gì? Khiêu khích ta, hay phá tan Lương Sơn?” Ngô Dụng cầm thư, trầm ngâm: “Không, Tống huynh. Đây là kế đánh lạc hướng. Chúng tấn công để dụ ta ra ngoài, nhưng mục tiêu thật e rằng ở trong trại!”

Lời vừa dứt, một tiếng nổ lớn vang lên từ đại sảnh trung tâm. Khói đen bốc lên, lửa cháy rừng rực, các hảo hán hoảng loạn chạy ra. Tống Giang hét lớn: “Dập lửa mau!” Nhưng khi anh em xông vào, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: giữa đống tro tàn, một xác người cháy đen nằm co quắp, tay vẫn nắm chặt một mảnh giấy nhỏ. Ngô Dụng cúi xuống, nhíu mày: “Là Trương Tam, kẻ từng bị nghi trong vụ cháy kho!” Trên mảnh giấy, dòng chữ mờ nhạt: “Kẻ phản bội phải chết.”

Võ Tòng gầm lên: “Kẻ nào lẻn vào được giữa Lương Sơn? Ta thề sẽ bẻ cổ từng tên!” Hắn lao ra bờ sông, nhưng sương mù dày đặc che kín mọi dấu vết. Tống Giang đứng lặng, tay run rẩy: “Trương Tam chết, ai là nội gián tiếp theo? Lòng anh em ta đang bị kẻ thù xé nát!” Ngô Dụng lạnh lùng: “Tống huynh, đây là thủ đoạn cao tay. Kẻ thù giết Trương Tam để bịt miệng, đồng thời gieo rắc nghi ngờ. Chúng biết ta sẽ hoang mang, tự rối loạn!”

Đúng lúc ấy, một mũi tên bọc lửa bay vụt từ sương mù, nhắm thẳng vào Tống Giang. Võ Tòng phản ứng nhanh như chớp, lao tới đẩy Tống Giang ngã xuống, mũi tên cắm phập vào cây cột sau lưng, cháy phừng phừng. Võ Tòng hét lớn: “Kẻ hèn, ra mặt đi!” Hắn lao vào sương mù, nhưng chỉ nghe tiếng cười lạnh vang vọng, rồi im bặt. Tống Giang thở hổn hển, ánh mắt đầy đau đớn: “Võ Tòng, cảm ơn ngươi. Nhưng ta không thể để anh em chết vì ta thêm nữa!”

Ngô Dụng nhặt mũi tên, xem xét: “Lửa này dùng hỏa du, giống vụ cháy kho. Kẻ thù không chỉ muốn giết huynh trưởng, mà còn muốn đốt sạch Lương Sơn!” Ông ra lệnh lục soát, phát hiện thêm một manh mối kỳ lạ: một chiếc vòng đồng khắc hoa văn cũ, rơi gần bờ sông. Ngô Dụng trầm ngâm: “Vòng này… ta từng thấy ai đó đeo, nhưng không nhớ rõ. Có thể là người trong trại, hoặc kẻ giả dạng!”

Sương mù càng dày, không khí nặng nề bao trùm. Hoa Vinh, tay vẫn băng bó, bước tới: “Tống đại ca, ta nghi ngờ Trương Thanh. Hắn rời trại lâu rồi, nhưng ai biết có quay lại không?” Võ Tòng gật đầu: “Phải, nếu là hắn, ta sẽ lôi về!” Nhưng Ngô Dụng lắc đầu: “Đừng vội kết luận. Trương Thanh giỏi thương, nhưng vụ này quá tinh vi – tấn công ngoài, đốt trong, giết người bịt miệng, còn để lại manh mối giả. Đây là kẻ khác, xảo quyệt hơn nhiều!”

Đột nhiên, một tiếng hét nữa vang lên từ phía Tây. Các hảo hán chạy tới, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ cháy rực trôi giữa sông, trên thuyền là thi thể một hảo hán khác – Lưu Nhị, kẻ từng bị nghi trong vụ cháy kho. Gần thi thể, một mũi thương ngắn cắm sâu, giống hệt mũi giết Lý Quỳ. Tống Giang quỳ xuống bờ sông, nước mắt lăn dài: “Lưu Nhị cũng chết? Kẻ thù muốn ta mất hết anh em sao?”

Võ Tòng đấm mạnh xuống đất, nước bắn tung tóe: “Ta không chịu nổi nữa! Dù là ai, ta sẽ tìm ra, xé xác từng tên!” Hắn lao ra bờ sông, nhưng Ngô Dụng kéo lại: “Võ nhị ca, bình tĩnh! Kẻ này muốn ta nóng giận, mất lý trí. Chúng ta phải mưu đối mưu!” Tống Giang đứng dậy, giọng trầm nhưng kiên định: “Ngô Dụng nói đúng. Ta không thể để anh em chết oan thêm. Nhưng lòng ta đau lắm, kẻ thù này quá tàn nhẫn!”

Ngô Dụng cầm chiếc vòng đồng, thì thầm: “Huynh trưởng, đây là âm mưu tầng tầng lớp lớp. Tấn công ngoài để dụ ta, đốt trong để giết người, để lại manh mối để ta nghi ngờ lẫn nhau. Kẻ đứng sau không chỉ giỏi võ, mà còn hiểu rõ Lương Sơn – từng người, từng tính!” Tống Giang hỏi: “Ý ngươi là nội gián lớn hơn Trương Thanh?” Ngô Dụng gật đầu: “E rằng vậy. Nhưng kẻ này là ai, ta chưa dám chắc!”

Sương mù dần tan, nhưng không khí Lương Sơn nặng như chì. Từ xa, một bóng người đứng trên đồi cao, đôi mắt lóe sáng như sao lạnh, khẽ cười: “Tống Giang, ngươi càng giữ Lương Sơn, ta càng khiến nó tan nát!” Nhưng kẻ ấy là ai, không một ai hay biết.

Lương Sơn chìm trong hỗn loạn, âm mưu hiểm độc của kẻ thù như lưới trời, càng siết càng chặt. Hồi sau sẽ rõ.
Hồi thứ tư: Trí Đa Tinh phá lưới trời
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước hiểm trở, sau bao biến cố tang thương, lòng người như nước sông, lúc lặng lúc cuộn sóng. Tống Giang ngày đêm lo giữ đoàn kết, Võ Tòng sục sôi ý chí báo thù, còn Ngô Dụng, Trí Đa Tinh, âm thầm dệt mưu để đối phó kẻ thù ẩn trong bóng tối. Nào ngờ, lưới trời của kẻ thù chưa tan, một âm mưu đen tối lại lặng lẽ giăng ra, nhắm vào mạch sống của Lương Sơn.

Hôm ấy, trời âm u, mây dày che kín ánh trăng, gió lạnh thổi qua làm mặt nước gợn sóng. Sau vụ tấn công trong sương mù, Tống Giang triệu tập anh em ở đại sảnh, giọng trầm nhưng kiên định: “Lý Quỳ chết, kho lương cháy, anh em tổn thất – ta không thể để Lương Sơn rơi vào tay kẻ thù! Từ nay, ta tăng cường canh gác, bảo vệ bến thuyền – nơi thuyền bè đi lại, là huyết mạch của trại!” Võ Tòng gật đầu: “Tống đại ca nói phải! Để ta dẫn người tuần tra bờ sông, kẻ nào lảng vảng, ta đập nát!”

Ngô Dụng, ngồi một góc, tay vuốt chòm râu, ánh mắt sắc lạnh, khẽ lên tiếng: “Huynh trưởng, Võ nhị ca, đừng vội mừng. Kẻ thù mấy lần ra tay, đều kín kẽ, nham hiểm. Ta e rằng bến thuyền chính là mục tiêu tiếp theo!” Tống Giang ngạc nhiên: “Ngô Dụng, sao ngươi biết?” Ngô Dụng mỉm cười: “Chưa chắc, nhưng ta để ý: vụ cháy kho, Lý Quỳ chết, rồi tấn công trong sương – tất cả đều nhằm cắt nguồn sống và làm ta rối loạn. Bến thuyền là tuyến đường vận lương quan trọng, nếu mất, Lương Sơn đói khát mà tan!”

Đúng như lời Ngô Dụng, đêm ấy, khi sương mù lại trùm kín bờ sông, một bóng đen lặng lẽ lướt qua bụi lau gần bến thuyền. Hắn mặc áo đen, tay cầm một bó đuốc nhỏ, bên hông đeo túi da tỏa mùi dầu hỏa nồng nặc. Gần đó, vài hảo hán canh gác đang mải trò chuyện, không hay biết nguy hiểm rình rập. Nhưng từ trong bóng tối, Ngô Dụng đã âm thầm quan sát, tay cầm một chiếc ống nhòm nhỏ – vật hiếm có từ Tây vực. Ông thì thầm với Võ Tòng đứng cạnh: “Nhị ca, đừng manh động. Ta muốn xem kẻ này định làm gì!”

Bóng đen khéo léo luồn qua đám lau, đổ dầu hỏa lên một chiếc thuyền lớn, rồi châm lửa. Ngọn lửa vừa bùng lên, Võ Tòng định lao ra, nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Chờ đã! Hắn không hành động một mình!” Quả nhiên, từ phía xa, một mũi tên bọc lửa bay vụt tới, nhắm thẳng vào Tống Giang – lúc này đang đứng trên bờ kiểm tra thuyền bè cùng Hoa Vinh. Ngô Dụng phản ứng nhanh như chớp, đẩy Tống Giang ngã xuống, mũi tên cắm phập vào cây cột, cháy phừng phừng.

Võ Tòng gầm lên: “Kẻ nào dám ám sát Tống đại ca?” Hắn lao vào bụi lau, tay đấm gãy cổ tên áo đen đang đốt thuyền, nhưng kẻ này câm như hến, chỉ cười gằn rồi cắn lưỡi tự sát. Tống Giang thở hổn hển, đứng dậy: “Ngô Dụng, sao ngươi biết có kẻ nhắm vào ta?” Ngô Dụng trầm giọng: “Huynh trưởng, ta đã nghi ngờ từ vụ Trương Tam chết. Kẻ thù không chỉ muốn phá Lương Sơn, mà còn nhắm vào huynh – người giữ linh hồn của trại!”

Ông chỉ tay ra bến thuyền: “Nhìn kìa, lửa cháy ở thuyền lớn, nhưng không lan nhanh. Ta đoán chúng không định đốt hết, mà chỉ muốn dụ ta tập trung dập lửa, để lộ sơ hở!” Tống Giang cau mày: “Ý ngươi là kế điệu hổ ly sơn?” Ngô Dụng gật đầu: “Đúng vậy. Ta đã sai người kiểm tra, phát hiện vài thùng dầu hỏa giấu dưới bến – nếu cháy hết, cả bến thuyền sẽ nổ tung!”

Võ Tòng nghiến răng: “Kẻ thù này quá độc ác! Để ta lùng sục, lôi cổ chúng ra!” Nhưng Ngô Dụng lắc đầu: “Chưa vội, Võ nhị ca. Kẻ này chết không khai, nhưng ta tìm thấy thứ này!” Ông giơ lên một chiếc túi nhỏ từ xác tên áo đen, bên trong chứa vài hạt giống kỳ lạ, giống hệt hạt mê hồn trong vụ Lý Quỳ. Tống Giang hỏi: “Lại là thứ này?” Ngô Dụng gật đầu: “Phải. Kẻ thù dùng nó làm mồi nhử, nhưng ta nghi ngờ còn âm mưu lớn hơn!”

Ngô Dụng lập tức bày kế: “Huynh trưởng, ta sẽ giả vờ để bến thuyền cháy, loan tin huynh bị thương nặng. Kẻ thù tưởng ta rối loạn, chắc chắn sẽ lộ thêm manh mối!” Tống Giang do dự: “Nhưng nếu tin đồn lan ra, anh em hoang mang thì sao?” Ngô Dụng mỉm cười: “Ta đã tính cả. Võ nhị ca sẽ dẫn người giả vờ rút lui, còn ta bố trí Hoa Vinh mai phục ở bờ Bắc, bắn kẻ nào khả nghi!”

Kế hoạch được thực hiện ngay đêm ấy. Ngô Dụng ra lệnh đốt thêm một thuyền nhỏ, khói đen bốc lên nghi ngút, đồng thời sai người loan tin: “Tống đại ca trúng tên, nguy kịch!” Võ Tòng giả vờ gầm gào, dẫn anh em rút về trại, để lại bến thuyền trong hỗn loạn. Từ bờ Bắc, Hoa Vinh nấp trong bụi lau, cung đã giương sẵn.

Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ, hai bóng đen lặng lẽ xuất hiện gần bến thuyền, tay cầm đuốc và thương ngắn. Một tên thì thầm: “Tống Giang đã trúng tên, giờ đốt hết bến này, Lương Sơn tan rã!” Nhưng chưa kịp châm lửa, một mũi tên từ Hoa Vinh bay tới, xuyên qua vai tên cầm thương. Tên còn lại hoảng loạn, nhảy xuống sông trốn thoát. Võ Tòng lao ra từ bóng tối, bắt sống kẻ bị thương, gầm lên: “Khai mau, ai sai khiến ngươi?”

Tên đó cười gằn: “Ngươi tưởng bắt được ta là xong? Chủ nhân ta còn ở phía sau, Lương Sơn sớm thành tro!” Ngô Dụng bước tới, lạnh lùng: “Chủ nhân ngươi? Nói rõ đi!” Nhưng tên đó cắn răng, máu trào ra miệng – lại tự sát bằng độc dược giấu trong răng.

Tống Giang thở dài: “Ngô Dụng, ngươi cứu ta lần nữa, nhưng kẻ thù này quá kín kẽ!” Ngô Dụng cầm mũi thương từ xác kẻ áo đen, xem xét: “Thương này giống vụ Lý Quỳ, nhưng ký hiệu trên cán hơi khác – mờ hơn, như cố tình làm giả. Kẻ thù muốn ta nghi ngờ Trương Thanh, nhưng ta chắc chắn đây là mồi nhử!” Võ Tòng gầm lên: “Dù là ai, ta cũng sẽ tìm ra!”

Ngô Dụng thì thầm: “Huynh trưởng, kẻ này không chỉ muốn giết huynh, mà còn phá tan Lương Sơn từ trong ra ngoài. Nhưng lần này, ta đã khiến chúng lộ một bước. Chúng sẽ không ngờ ta phá được kế này!” Tống Giang gật đầu, ánh mắt kiên định: “Ngô Dụng, ngươi là trí tuệ của Lương Sơn. Ta tin ngươi!”

Đêm ấy, sương mù tan dần, bến thuyền được giữ vững. Nhưng từ xa, một bóng người đứng trên đồi, đôi mắt lạnh lẽo lóe sáng, thì thầm: “Ngô Dụng, ngươi thông minh lắm, nhưng trò chơi còn dài!” Kẻ ấy là ai, không một ai hay biết.

Lương Sơn tạm yên, nhưng âm mưu đen tối của kẻ thù vẫn chưa dừng. Hồi sau sẽ rõ.

1744424265186.png
 
Chỉnh sửa cuối:

porsche gt

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-32110
Ngày cấp bằng
23/3/09
Số km
3,258
Động cơ
529,839 Mã lực
Nơi ở
HN
Oánh dấu, tối đọc ạ
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
13,778
Động cơ
1,199,074 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Trong một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Lương Sơn, ánh trăng mờ ảo chiếu lên con đường dẫn vào nhà Võ Đại Lang. Đêm đó, không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh. Sáng hôm sau, người ta phát hiện Võ Đại Lang nằm chết dưới gốc cây lê trong sân, đầu bị đập vỡ bởi một vật nặng. Tin tức nhanh chóng lan khắp thị trấn, và Võ Tòng – người em trai dũng mãnh, nổi tiếng với chiến công giết hổ – lập tức trở về để điều tra cái chết của anh mình. Võ Tòng bước vào ngôi nhà nhỏ, ánh mắt sắc bén quan sát từng chi tiết. Xung quanh thi thể Võ Đại Lang, đất vẫn còn ẩm ướt từ cơn mưa đêm qua, nhưng không có dấu chân nào ngoài dấu của chính nạn nhân. Trên bàn, một bát cháo đã nguội lạnh, bên cạnh là đôi đũa sạch sẽ, không chút dấu vết thức ăn. Dưới gốc cây lê, nơi Võ Đại Lang nằm, một hòn đá lớn dính máu khô bị ném sang một bên. Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, ngồi trong góc nhà, khóc lóc thảm thiết. Nàng mặc áo lụa mỏng, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối khiến ai nhìn cũng động lòng trắc ẩn. “Ta về nhà thì thấy chàng đã nằm đó rồi,” nàng nức nở. “Ta không biết chuyện gì xảy ra!” Võ Tòng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Hắn bước ra sân, kiểm tra hòn đá. Trọng lượng của nó không nhẹ – một người phụ nữ mảnh mai như Phan Kim Liên khó lòng nhấc nổi, huống chi dùng nó để giết người. Nhưng ánh mắt Võ Tòng chợt dừng lại ở một chi tiết: vài sợi tóc dài vương trên hòn đá, màu đen nhánh, giống hệt mái tóc của Phan Kim Liên. Hắn quay lại, hỏi: “Đêm qua ngươi làm gì?” “Ta ở trong phòng, thêu hoa,” nàng đáp, giọng run rẩy. “Ta không nghe thấy gì cả.” Võ Tòng liếc nhìn khung thêu trên bàn – kim chỉ vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu được động đến. Hắn tiếp tục điều tra. Hàng xóm kể rằng đêm qua họ nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà Võ Đại Lang, nhưng không ai dám ra xem. Một người còn nói thêm: “Gần đây, ta thấy Tây Môn Khánh hay lảng vảng quanh đây. Hắn và Đại Lang từng xô xát vì chuyện tiền bạc.”

Võ Tòng tìm đến Tây Môn Khánh, một gã giàu có và kiêu ngạo. Tây Môn Khánh thừa nhận có mâu thuẫn với Võ Đại Lang, nhưng khẳng định đêm qua hắn ở nhà, có người làm chứng. Tuy nhiên, khi Võ Tòng kiểm tra đôi giày của Tây Môn Khánh, hắn phát hiện đất bám dưới đế – loại đất đỏ giống hệt ở sân nhà Võ Đại Lang. Trở lại hiện trường, Võ Tòng ngồi xuống dưới gốc cây lê, suy ngẫm. Không có dấu chân lạ, nhưng hòn đá lại ở đó. Nếu Phan Kim Liên không đủ sức nhấc hòn đá, thì ai đã ra tay? Hay là… không ai nhấc nó cả? Hắn đứng dậy, nhìn lên tán cây. Một cành lớn đã gãy, treo lơ lửng ngay trên vị trí thi thể. Trên cành, một vệt máu khô lẫn với vài mẩu vỏ cây bị bong tróc. Sự thật dần hé lộ. Võ Đại Lang không bị ai giết bằng hòn đá. Hắn say rượu, ngã vào cây lê, làm cành gãy và đập trúng đầu. Hòn đá chỉ vô tình lăn đến gần thi thể sau cơn mưa. Nhưng tại sao Phan Kim Liên lại nói dối? Và vai trò của Tây Môn Khánh là gì? Võ Tòng gọi Phan Kim Liên ra đối chất. Dưới ánh mắt sắc như dao của hắn, nàng cuối cùng khai thật: “Ta không giết chàng, nhưng ta mong chàng chết! Tây Môn Khánh hứa sẽ chăm sóc ta nếu Đại Lang không còn. Đêm qua, ta thấy chàng nằm đó, ta chỉ… để mặc mọi chuyện.” Võ Tòng gầm lên, rút đao. Nhưng rồi hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng. “Cái chết của anh ta là ý trời. Nhưng tội của ngươi và Tây Môn Khánh, ta sẽ xử sau.” Hắn quay lưng, bước vào bóng tối, để lại Phan Kim Liên run rẩy dưới gốc cây lê.

pkl.jpg

lần đầu lên truyện, có gì mạo phạm - xin các cụ lượng thứ
Tua đến đoạn Võ Tòng kiểm tra thực địa Phan Kim Liên đi Cụ êy
 

matizvan2009

Xì hơi lốp
Biển số
OF-42690
Ngày cấp bằng
8/8/09
Số km
26,538
Động cơ
1,283,473 Mã lực

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
211
Động cơ
83,052 Mã lực
Tua đến đoạn Võ Tòng kiểm tra thực địa Phan Kim Liên đi Cụ êy
ơ, em đang có suy nghĩ modife về trinh thám kết hợp với dạng tiểu thuyết lịch sử mà cụ
cụ có tham mưu gì không để em triển khai tiếp sang thể loại 18 plus ạ ;))
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
13,778
Động cơ
1,199,074 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
ơ, em đang có suy nghĩ modife về trinh thám kết hợp với dạng tiểu thuyết lịch sử mà cụ
cụ có tham mưu gì không để em triển khai tiếp sang thể loại 18 plus ạ ;))
Tiến thẳng sang 18 plus đê Cụ ới
 

BachBeo

Xe ba gác
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-3366
Ngày cấp bằng
13/2/07
Số km
22,655
Động cơ
313,569 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Website
tuyendungvieclam.net

NDTBM

Xe điện
Biển số
OF-191612
Ngày cấp bằng
26/4/13
Số km
3,100
Động cơ
1,092,857 Mã lực
Nơi ở
2Bà.HàN
Hôm nay thì phải đặt tít là Thủy Hử 4/1 (ngày cá 1/4) chứ nhỉ??(!);))
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
211
Động cơ
83,052 Mã lực
Ơ cut đúng đoạn cao trào
:)) em đang tập viết, xem các cụ có ý tưởng gì để em triển khai, cũng là giải trí thôi ạ
có gì không phải , mong các bô lão đại xá
 

lx125_black

Xe lăn
Biển số
OF-3794
Ngày cấp bằng
15/3/07
Số km
12,780
Động cơ
646,040 Mã lực
Nơi ở
Góc ngã tư chợ người
Khi Tòng sắp tìm ra manh mối về cái chết của người anh.
Bỗng đâu sai nha xuất hiện cùng đám kiểm lâm núi Lương Sơn, tất cả ùa vào nhà họ Võ với các clip từ đám drone tuần rừng.
Manh mối không thể chối cãi trong vụ giết hại động vật nhóm 1A sách đỏ, cụ thể là 1 cá thể hổ Đông Dương nặng 70 ký.
Tòng cúi đầu nhận tội, trong đầu y nhẩm tính ngày ra tù đã suýt soát 70, sức cùng lực kiệt thì làm ăn gì nữa.
Bước đi nặng trĩu, tiền bán hổ mới lấy được 30% vẫn còn trong tài khoản, anh trai thì đã hẹo, đời kẻ lâm tặc ngang tàng đến đây coi như bỏ....
 

lx125_black

Xe lăn
Biển số
OF-3794
Ngày cấp bằng
15/3/07
Số km
12,780
Động cơ
646,040 Mã lực
Nơi ở
Góc ngã tư chợ người
Lại nói về Kim Liên,
Trong vòng 49 ngày chịu tang chồng, trừ những lúc nhang khói cho có lệ, nơi mà nàng ghé đến nhiều nhất không phải bên ban thờ chồng mà là Spa : Nhũ hồng 5.0
Với món tiền bảo hiểm hậu hĩnh từ cái tai nạn của Đại Lang, nàng ta chơi hẳn combo : thu gọn 6cm vùng ngoài (khúc bên trong còn nguyên vẹn do Đại Lang không dùng tơi), cắt môi thừa, tẩy da chết, tăng trắng sáng vùng bẹn,... được tặng gói làm hồng và wax lông vùng khấu đầy hậu hĩnh.
Cuộc đời nàng từ đây sang một trang mới, đầy đẹp đẽ và tự tin của người đàn bà góa xinh đẹp,...
 

BMW X11

Xe điện
Biển số
OF-833968
Ngày cấp bằng
17/5/23
Số km
4,122
Động cơ
701,889 Mã lực
Tuổi
23
:)) em đang tập viết, xem các cụ có ý tưởng gì để em triển khai, cũng là giải trí thôi ạ
có gì không phải , mong các bô lão đại xá
Kính bác viết tiếp.
Cứ nhầy nhụa máu me nhiều vào, là các bô lão ô ép thích ạ.
 

hectacillin

Xe máy
Biển số
OF-867376
Ngày cấp bằng
5/9/24
Số km
91
Động cơ
964 Mã lực
Trong một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Lương Sơn, ánh trăng mờ ảo chiếu lên con đường dẫn vào nhà Võ Đại Lang. Đêm đó, không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh. Sáng hôm sau, người ta phát hiện Võ Đại Lang nằm chết dưới gốc cây lê trong sân, đầu bị đập vỡ bởi một vật nặng. Tin tức nhanh chóng lan khắp thị trấn, và Võ Tòng – người em trai dũng mãnh, nổi tiếng với chiến công giết hổ – lập tức trở về để điều tra cái chết của anh mình. Võ Tòng bước vào ngôi nhà nhỏ, ánh mắt sắc bén quan sát từng chi tiết. Xung quanh thi thể Võ Đại Lang, đất vẫn còn ẩm ướt từ cơn mưa đêm qua, nhưng không có dấu chân nào ngoài dấu của chính nạn nhân. Trên bàn, một bát cháo đã nguội lạnh, bên cạnh là đôi đũa sạch sẽ, không chút dấu vết thức ăn. Dưới gốc cây lê, nơi Võ Đại Lang nằm, một hòn đá lớn dính máu khô bị ném sang một bên. Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, ngồi trong góc nhà, khóc lóc thảm thiết. Nàng mặc áo lụa mỏng, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối khiến ai nhìn cũng động lòng trắc ẩn. “Ta về nhà thì thấy chàng đã nằm đó rồi,” nàng nức nở. “Ta không biết chuyện gì xảy ra!” Võ Tòng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Hắn bước ra sân, kiểm tra hòn đá. Trọng lượng của nó không nhẹ – một người phụ nữ mảnh mai như Phan Kim Liên khó lòng nhấc nổi, huống chi dùng nó để giết người. Nhưng ánh mắt Võ Tòng chợt dừng lại ở một chi tiết: vài sợi tóc dài vương trên hòn đá, màu đen nhánh, giống hệt mái tóc của Phan Kim Liên. Hắn quay lại, hỏi: “Đêm qua ngươi làm gì?” “Ta ở trong phòng, thêu hoa,” nàng đáp, giọng run rẩy. “Ta không nghe thấy gì cả.” Võ Tòng liếc nhìn khung thêu trên bàn – kim chỉ vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu được động đến. Hắn tiếp tục điều tra. Hàng xóm kể rằng đêm qua họ nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà Võ Đại Lang, nhưng không ai dám ra xem. Một người còn nói thêm: “Gần đây, ta thấy Tây Môn Khánh hay lảng vảng quanh đây. Hắn và Đại Lang từng xô xát vì chuyện tiền bạc.”

Võ Tòng tìm đến Tây Môn Khánh, một gã giàu có và kiêu ngạo. Tây Môn Khánh thừa nhận có mâu thuẫn với Võ Đại Lang, nhưng khẳng định đêm qua hắn ở nhà, có người làm chứng. Tuy nhiên, khi Võ Tòng kiểm tra đôi giày của Tây Môn Khánh, hắn phát hiện đất bám dưới đế – loại đất đỏ giống hệt ở sân nhà Võ Đại Lang. Trở lại hiện trường, Võ Tòng ngồi xuống dưới gốc cây lê, suy ngẫm. Không có dấu chân lạ, nhưng hòn đá lại ở đó. Nếu Phan Kim Liên không đủ sức nhấc hòn đá, thì ai đã ra tay? Hay là… không ai nhấc nó cả? Hắn đứng dậy, nhìn lên tán cây. Một cành lớn đã gãy, treo lơ lửng ngay trên vị trí thi thể. Trên cành, một vệt máu khô lẫn với vài mẩu vỏ cây bị bong tróc. Sự thật dần hé lộ. Võ Đại Lang không bị ai giết bằng hòn đá. Hắn say rượu, ngã vào cây lê, làm cành gãy và đập trúng đầu. Hòn đá chỉ vô tình lăn đến gần thi thể sau cơn mưa. Nhưng tại sao Phan Kim Liên lại nói dối? Và vai trò của Tây Môn Khánh là gì? Võ Tòng gọi Phan Kim Liên ra đối chất. Dưới ánh mắt sắc như dao của hắn, nàng cuối cùng khai thật: “Ta không giết chàng, nhưng ta mong chàng chết! Tây Môn Khánh hứa sẽ chăm sóc ta nếu Đại Lang không còn. Đêm qua, ta thấy chàng nằm đó, ta chỉ… để mặc mọi chuyện.” Võ Tòng gầm lên, rút đao. Nhưng rồi hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng. “Cái chết của anh ta là ý trời. Nhưng tội của ngươi và Tây Môn Khánh, ta sẽ xử sau.” Hắn quay lưng, bước vào bóng tối, để lại Phan Kim Liên run rẩy dưới gốc cây lê.

pkl.jpg

lần đầu lên truyện, có gì mạo phạm - xin các cụ lượng thứ
Em đề nghị cụ chuyển thẳng qua đoạn Võ Tòng giao chiến với Phan Kim Liên luôn đi :D
 

matizvan2009

Xì hơi lốp
Biển số
OF-42690
Ngày cấp bằng
8/8/09
Số km
26,538
Động cơ
1,283,473 Mã lực
thời cuối 198x bắt đầu thoáng trong việc xuất bản, em dấm dúi mượn được Kim Bình Mai về đọc, khi không đọc thì dấu trên gác mái nhà, lúc đọc toàn phải đắp chăn dù trời nóng
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
211
Động cơ
83,052 Mã lực

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
211
Động cơ
83,052 Mã lực
Kính bác viết tiếp.
Cứ nhầy nhụa máu me nhiều vào, là các bô lão ô ép thích ạ.
em đang có ý tưởng rồi, chắc cuối tuần sẽ triển khai kiểu dạng chương hồi, võ thuật kết hợp với thể loại anh hùng phiêu lưu :-?
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
211
Động cơ
83,052 Mã lực
Khi Tòng sắp tìm ra manh mối về cái chết của người anh.
Bỗng đâu sai nha xuất hiện cùng đám kiểm lâm núi Lương Sơn, tất cả ùa vào nhà họ Võ với các clip từ đám drone tuần rừng.
Manh mối không thể chối cãi trong vụ giết hại động vật nhóm 1A sách đỏ, cụ thể là 1 cá thể hổ Đông Dương nặng 70 ký.
Tòng cúi đầu nhận tội, trong đầu y nhẩm tính ngày ra tù đã suýt soát 70, sức cùng lực kiệt thì làm ăn gì nữa.
Bước đi nặng trĩu, tiền bán hổ mới lấy được 30% vẫn còn trong tài khoản, anh trai thì đã hẹo, đời kẻ lâm tặc ngang tàng đến đây coi như bỏ....
hay quá cụ ạ :-*
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top