À người đó với cháu sau khi chia tay đã gặp lại ba lần ở ba phương trời khác nhau thế mới biết quả đất còn rất bé, nhưng gặp nhau ánh mắt vẫn như những người xa lạMột ngày đẹp trời vô tình gặp lại cụ sẽ nhớ ngay thôi .
À người đó với cháu sau khi chia tay đã gặp lại ba lần ở ba phương trời khác nhau thế mới biết quả đất còn rất bé, nhưng gặp nhau ánh mắt vẫn như những người xa lạMột ngày đẹp trời vô tình gặp lại cụ sẽ nhớ ngay thôi .
Dạ, cũng chả đẹp giời lắm, em gặp rồi, sững sờ 1 lúc rồi tần ngần thốt lên “trời, nàng đấy ư? Thế éo nào mà của 1 đống xiền mà thèng chồng em xài như phá thế nài?”Một ngày đẹp trời vô tình gặp lại cụ sẽ nhớ ngay thôi .
Cụ thế là có tình. Em chỉ có đôi lời, không bem đâu nhưng là sự thật. Khi ở một không gian 3D đầy đủ ngươi ta hay nghĩ về những chuyện cũ. Em cũng thế. Cũng Đức, chỗ em tuyết còn ngập cửa. Cụ về VN cơm áo gạo tiền phát hết ngay mà có khi lại vui hơn ý chứ . Mỗi tuần từ chỗ em đến chỗ người yêu em (và bây giờ là vợ em) cả đi cả về hơn 700 km, đều đặn gần 4 năm. Thỉnh thoảng bọn em lại qua tuyến cũ thưởng Weihnachten + Gluehwein nhưng giờ thấy cũng chỉ đôi chút cảm hứng. Ở được với nhau thì đâu cũng vui tất .Hôm nay là một ngày vừa cuối năm cũ lại vừa đầu năm mới, có chút tâm trạng nên cháu viết về một kỷ niệm về một thời đã qua, các cụ đọc và chiêm nghiệm về một cuộc đời, lời đầu cháu xin viết tặng em hai câu thơ:
Nếu cho tôi được quyền viết sử
Trang đầu tiên tôi sẽ viết về em
Hôm nay một ngày buốt giá của nước Đức khi mà băng tuyết đã cô lập một số "Verbandsgemeinde"
đơn vị hành chính cấp phường, cháu xin viết nên tâm sự của một người con xa xứ:
Tâm sự này tôi viết cho em, và hy vọng sẽ đến được tay em...
Lại một mùa Giáng Sinh qua rồi.Mỗi mùa giáng sinh đều gợi lại những kỷ niệm dù vui hay buồn.Vui thì nhiều nhưng có lẽ vui là tặng lũ trẻ chút quà,năm ngoái thì anh cũng ở nhà đốt lò sưởi tự giam mình trong căn phòng nhỏ và mua cái chăn bông mới về đắp nhớ lại những ngày cuối hạ,nhớ ánh mắt em hiền hòa,bàn tay em mềm mại vài nét buồn phảng phất nơi đôi mắt .Nhớ tới đó anh chợt thấy thương em đến lạ, nhớ tới cái lạnh gần như thấu xương giữa mùa hè trên Fulda nơi anh tới đón em,nhớ nụ cười dịu dàng và tâm sự của em một người con viễn xứ.
Anh nhớ những lá Mail của em và những SMS hàng ngày em vẫn gửi.Phương tây có câu chuyện cổ mỗi khi thấy sao băng chạy ngang bầu trời người ta thường chắp tay cầu nguyện một ước mơ,còn tôi ngày đó có cả một bầu trời sao băng. Giọng nói rất Hà Nội của em len lỏi theo tôi vào trong giấc ngủ nơi đó như trong chuyện cổ tích là nỗi nhớ là bâng khuâng anh như một cậu thanh niên mới biết yêu lần đầu,và nơi đó có em có tôi dắt tay nhau đi trên con đường đầy nắng gió.Cổ tích thường không có thật phải không em?Tôi vẫn thường hỏi em câu hỏi ấy và sợ một ngày tất cả sẽ hóa thành bọt biển hòa vào đại dương sâu thẳm.Em có cuộc sống của em và tôi cũng vậy,có bạn bè,có những niềm vui và có cả thêm em nữa.Thiên thần nhỏ của tôi giờ đây đã bay về một nơi phương trời xa xôi!Nơi phương trời nào hở em?Lòng tôi giờ đây lại chai hơn mà sao đôi khi nhớ em đến thắt lại.Nhớ thiên thần đã đem đến cho tôi tình yêu và khái niệm của tình yêu,anh thật ngốc ngếch khi vẫn không thể quên hết chuyện xưa không quên được hay không muốn quên?Tôi vẫn luôn nhớ em như một thiên thần nhỏ trong tôi còn thiên thần thì nói với tôi rằng „Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau“.
Em giờ không còn là của tôi nữa và cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.Nhưng anh vẫn muốn nói cảm ơn em cảm ơn một quãng đời có tôi có em và có một "điều giản dị”.
Một mùa Giáng Sinh còn mãi,chúc em luôn mạnh khỏe và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Anh.
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...
PS: Nếu em có đọc những dòng chữ này em sẽ biết ai viết tặng em
Em với hắn ở cùng thành phố mà bao nhiêu năm cũng chưa có cơ hội va phải nhau như cụ. Thực ra người ta nhớ nhau là nhớ những khoảnh khắc đã thành kỷ niệm, nên cụ gặp mà ánh mắt xa lạ cũng phải thôi.À người đó với cháu sau khi chia tay đã gặp lại ba lần ở ba phương trời khác nhau thế mới biết quả đất còn rất bé, nhưng gặp nhau ánh mắt vẫn như những người xa lạ
Bài không tên cuối cùng" ra đời năm 1965, nhưng nó được viết năm 1964 lúc đó Vũ Thành An được 21 tuổi, bạn gái ông đang theo học tại trường Luật. Hai người yêu nhau, nhưng lúc đó VTA mới chỉ là một thanh niên chưa có tương lai gì.Cụ chủ phải nghe bài hát của ông Vũ Thành An "Nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau..."
Không yếu đuối chút nào cụ nhé TT Putin còn không giấu những giọt lệ, chỉ có những người đàn ông mạnh mẽ mới dám khócNhững thớt như thế này lại càng thấy offer nhà mình yếu đuối quá. Khác hẳn chuyện chưỉ 9 quyền với bộ chưởng hằng ngày
Em cũng chưa bgio quên được 1 người, từng là của nhau nhưng sẽ không đến được với nhau, mặc dù mãi mà vẫn chưa buông nhau. Bên nhau bao nhiêu năm trời nhưng có duyên mà không có phận ạ
Không hẳn là thế đâu cụ, khi người ta đã hoà hợp về tâm hồn thì dục vọng cũng nhẹ thôiDạ, cũng chả đẹp giời lắm, em gặp rồi, sững sờ 1 lúc rồi tần ngần thốt lên “trời, nàng đấy ư? Thế éo nào mà của 1 đống xiền mà thèng chồng em xài như phá thế nài?”
Tinh thần trên OF này thì các cụ đây thuờng ưng..... hoà vốn hơn hoà hợpKhông hẳn là thế đâu cụ, khi người ta đã hoà hợp về tâm hồn thì dục vọng cũng nhẹ thôi
Em có những mối tình đi qua rất nhanh và không đọng lại.Hôm nay là một ngày vừa cuối năm cũ lại vừa đầu năm mới, có chút tâm trạng nên cháu viết về một kỷ niệm về một thời đã qua, các cụ đọc và chiêm nghiệm về một cuộc đời, lời đầu cháu xin viết tặng em hai câu thơ:
Nếu cho tôi được quyền viết sử
Trang đầu tiên tôi sẽ viết về em
Hôm nay một ngày buốt giá của nước Đức khi mà băng tuyết đã cô lập một số "Verbandsgemeinde"
đơn vị hành chính cấp phường, cháu xin viết nên tâm sự của một người con xa xứ:
Tâm sự này tôi viết cho em, và hy vọng sẽ đến được tay em...
Lại một mùa Giáng Sinh qua rồi.Mỗi mùa giáng sinh đều gợi lại những kỷ niệm dù vui hay buồn.Vui thì nhiều nhưng có lẽ vui là tặng lũ trẻ chút quà,năm ngoái thì anh cũng ở nhà đốt lò sưởi tự giam mình trong căn phòng nhỏ và mua cái chăn bông mới về đắp nhớ lại những ngày cuối hạ,nhớ ánh mắt em hiền hòa,bàn tay em mềm mại vài nét buồn phảng phất nơi đôi mắt .Nhớ tới đó anh chợt thấy thương em đến lạ, nhớ tới cái lạnh gần như thấu xương giữa mùa hè trên Fulda nơi anh tới đón em,nhớ nụ cười dịu dàng và tâm sự của em một người con viễn xứ.
Anh nhớ những lá Mail của em và những SMS hàng ngày em vẫn gửi.Phương tây có câu chuyện cổ mỗi khi thấy sao băng chạy ngang bầu trời người ta thường chắp tay cầu nguyện một ước mơ,còn tôi ngày đó có cả một bầu trời sao băng. Giọng nói rất Hà Nội của em len lỏi theo tôi vào trong giấc ngủ nơi đó như trong chuyện cổ tích là nỗi nhớ là bâng khuâng anh như một cậu thanh niên mới biết yêu lần đầu,và nơi đó có em có tôi dắt tay nhau đi trên con đường đầy nắng gió.Cổ tích thường không có thật phải không em?Tôi vẫn thường hỏi em câu hỏi ấy và sợ một ngày tất cả sẽ hóa thành bọt biển hòa vào đại dương sâu thẳm.Em có cuộc sống của em và tôi cũng vậy,có bạn bè,có những niềm vui và có cả thêm em nữa.Thiên thần nhỏ của tôi giờ đây đã bay về một nơi phương trời xa xôi!Nơi phương trời nào hở em?Lòng tôi giờ đây lại chai hơn mà sao đôi khi nhớ em đến thắt lại.Nhớ thiên thần đã đem đến cho tôi tình yêu và khái niệm của tình yêu,anh thật ngốc ngếch khi vẫn không thể quên hết chuyện xưa không quên được hay không muốn quên?Tôi vẫn luôn nhớ em như một thiên thần nhỏ trong tôi còn thiên thần thì nói với tôi rằng „Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau“.
Em giờ không còn là của tôi nữa và cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.Nhưng anh vẫn muốn nói cảm ơn em cảm ơn một quãng đời có tôi có em và có một "điều giản dị”.
Một mùa Giáng Sinh còn mãi,chúc em luôn mạnh khỏe và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Anh.
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...
PS: Nếu em có đọc những dòng chữ này em sẽ biết ai viết tặng em
Không quay lại được cụ ạ, kỷ niệm mãi là kỷ niệm, lịch sử chỉ viết nên bởi một lần, người cũ cháu gặp toàn ở sân bay thôi, nhìn lưng cũng nhận ra nhưng mình cứ phải lờ đi thôi, đàn ông mà cụEm có những mối tình đi qua rất nhanh và không đọng lại.
Nhưng có những mối tình còn mãi với thời gian, muốn quay lại mà sao khó quá.
Em cũng đang yêu say đắm một người...và đời éo le lắm cũng mong là thành côngKhông quay lại được cụ ạ, kỷ niệm mãi là kỷ niệm, lịch sử chỉ viết nên bởi một lần, người cũ cháu gặp toàn ở sân bay thôi, nhìn lưng cũng nhận ra nhưng mình cứ phải lờ đi thôi, đàn ông mà cụ