- Biển số
- OF-57554
- Ngày cấp bằng
- 24/2/10
- Số km
- 467
- Động cơ
- 449,610 Mã lực
Đúng là tội nghiệp cho chúng nó thật, chúng nó cứ tưởng văn như thế mới sang mồm, mới thời thượng chứ. Thật đáng thương
Lại vụ mua phở cho chó của cụ nào hôm trước này, vào mà nhận .Thế thôi à,quá thường,e vào hàng bún mọc ăn sáng đưa dc miếng thứ nhất vào mồm thì thất kinh vì có tiếng ho,nhưng đáng sợ ở đây là tiếng ho kiểu viêm phế quản đặc quánh đờm,tiếp ngay sau là tiếng khạc dài và...toẹt...cúi xuống thì cách chân phải e 30cm là sản phẩm của thằng cha ngồi ngay bên cạnh,cái bãi của nợ đó to tướng,xanh lét,e nhìn nó...nó nhìn e,4 mắt nhìn nhau với 2 cảm xúc khác nhau,nó quay mặt đi còn e vẫn cứ nhìn nó còn mồm gọi...e ơi cho a cái túi a trút bát này về cho chó...MK
Ngoài chợ là những chỗ bán buôn, tôm cá. Thì còn thấy đỡ cụ ạRa ngoài chợ còn nghe nhiều câu tanh tưởi hơn nhiều
Sợ nhất là mình đang chuẩn bị ăn thì thằng bên cạnh sì mũi hoặc khạc nhổ> Khi đó thì phở, hay bún có ngon mấy cũng chán lun.Kể ra thì cũng thiếu văn hóa thật, nhưng còn không sợ bằng mấy ông bà ngoáy đũa vào lọ dấm.
MÀ cụ chủ thớt Ám ảnh chứng khoán chăng ?
Mình đi ăn thịt chó ở Vĩnh Phúc. Trong mâm có phó chủ tịch xã, tuổi khoảng ngoài bốn mươi. Rượu ngon, thịt chó ngon. Nhân câu chuyện về tình hình an ninh ở địa phương, phó chủ tịch xã nói:ối dời em gặp nhiều trường hợp cán bộ hẳn hoi nhé, cứ nói 1 câu lại có từ " đ ịt m ẹ mày...." cứ tưởng nó chửi mình định múc nhưng rồi cũng nhận ra đó là tật xấu
Sao một số người cứ mở mồm ra là nói bậy, thế là thế léo nào nhỉ. Nghĩ mãi không ra, vclCâu chuyện có thật 100%, các cụ ah, lâu lắm rồi mới thoát được cảnh mỳ, cơm canh vợ nấu buổi sáng, tưởng đã mừng...
Vẫn chỗ cũ, vẫn quán phở cũ món yêu thích, sao hôm nay quán đông thế, vật vã gọi mãi mới có vừa gọi xong bát Tái + Chứng, đang chọn đũa bát cho mình, thì bàn ghế rung lên, tưởng động đất
một chú bên cạnh ngồi xuống, dáng vẻ cũng bảnh zai, ngồi xuống, bắt đầu gọi
- em ơi cho anh 2 bát,
- em ơi cho anh cái này,
- em ơi cho anh cái kia....
chuyện động bàn ghế kể ra cũng không đáng nói vì em có tính thương người, hay động lòng trắc ẩn , ai mà chẳng có lúc chẳng may.
Ngạc nhiên là chàng thanh niên này gọi 2 bát (1. bát gầu, 1 bát tái lăn), ? oái sao lại gọi 2 bát. chả là chàng này đến cùng một người khác nhưng chàng bạn này tạt qua hàng nước bên cạnh ngồi đợi ông bạn đang ăn phở kia.
Đưa được miếng thứ 2 thì lần này không phải động bàn động đất gì nữa, mà là một âm thanh xuýt thủng màng nhĩ. câu đầu là
- thằng kia, mày có ăn không.
- đờ me mày, ăn rồi sao không nói, làm bố mày gọi 2 bát, tốn tiền....
-.tin sơ ba mày...
Em ngán quá, cố gắng làm vài miếng rồi đứng dậy, cũng nghĩ là không có gì, khi quay ra lấy xe nhìn lại chú kia đang ăn, 2 hàng bàn gần đó chả có một khách nào, dù trước đó rất đông, hóa ra mọi người lánh hết, chật ra anh chàng này một mình.
tôi tranh thủ trả tiền cho bát Tái + chứng rồi nhanh chóng lên xe đi làm.
- chủ quán thì cười vì vẫn có tiềng
Trên đường đi làm cứ thấy tội nghiệp cho chú kia.