- Biển số
- OF-24606
- Ngày cấp bằng
- 22/11/08
- Số km
- 870
- Động cơ
- 494,019 Mã lực
Giáo dục VN ngày càng nát quá các cụ ạ
https://www.facebook.com/PdpConfessions/posts/1208010745914146
Các cụ đọc thêm tại PDP Confessions:Mấy hôm nay, không ngủ được vì những dòng tâm sự của Diệp Anh, cô cháu gái đặc biệt yêu quý của mình- nạn nhân nặng nhất trong vụ tai nạn nổ hoá chất, bỏng cồn ở phòng thí nghiệm trường THPT Phan Đình Phùng.
Cái ngày đen tối cho cuộc đời cô bé là 5/1/2017, nhưng phải tới tận ngày 7/2/2017, 1 tháng sau vụ việc xảy ra và 2 ngày sau khi cô bé gửi một chia sẻ về câu chuyện của mình ở trang Facebook Pdp Confessions thì 4 cậu học sinh nghịch hoá chất gây ra tai nạn đau thương ấy mới phải viết bản kiểm điểm!
Cả 1 tháng trôi qua, chẳng có một cuộc họp kỷ luật nghiêm túc nào diễn ra. Không có bất cứ một thông tin nào được công bố trước học sinh toàn trường. Lớp học bên cạnh còn chẳng biết gì.
Cô Nguyễn Thị Mai Anh - chỉ là một nhân viên quản lý phòng thí nghiệm- nhận trách nhiệm trông coi giờ thực hành hoá kinh hoàng đó cho cô giáo Phạm Hương Giang cũng chẳng bị sao cả.
May chăng, theo một báo cáo ngắn gọn gửi Sở Giáo dục Hà Nội ngày 12/1, trường chỉ họp rút kinh nghiệm nội bộ, coi đây là tai nạn hi hữu.
Không một dòng chữ nào ở báo cáo này nói rằng, đây là vụ cố ý vi phạm nội quy giờ học nghiêm trọng, rằng học sinh đã cố tình lấy hoá chất không được phép, không có tên trong tiết thực hành để "nghịch", rằng cô giáo đã lơ là không làm tròn trách nhiệm quản lớp của mình, rằng trường sẽ tổ chức kỷ luật...
Điều gì sẽ diễn ra nếu như ngày 5/2/2017, Diệp Anh không viết câu chuyện của mình ở trang facebook Pdp Confessions?
Bài viết ấy gây rúng động cộng đồng học sinh (và cựu học sinh) trường Phan Đình Phùng Hà Nội và cư dân mạng với 29.000 like, gần 7000 lượt share và gần 2.000 comment.
Nếu như nhà trường không thờ ơ, không bao che, không giấu diếm sự thật thì có lẽ, cô bé đã không phải tổn thương ghê gớm đến vậy.
Một vài cuộc thăm hỏi, những lời xin lỗi "kín" ở gia đình thốt ra liệu có còn là chân thành hay không? Một khoản tiền 22 triệu nào đó liệu có đủ để mua lại nước da trắng ngần không tì vết của thiếu nữ tuổi 18, trả lại sự tin yêu đời và mơ ước thi đỗ trường Y cho em? Khi chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp THPT và tuyển sinh Đại học và tay cô bé vẫn chưa thể viết được. Từ một cô bé trắng trẻo xinh đẹp, cao hơn 1m6 bỗng dưng phải mang trong mình những mảng da loang lổ từ cổ, gáy, tai, vai...
Nhiều bạn nói rằng: "Một vết bỏng bô thôi cũng đủ cho em lo lắng lắm rồi, huống chi..."
Vậy mà trên báo chí vài hôm trước, cô hiệu trưởng, cô phó hiệu trưởng chia sẻ như thể rằng, chúng tôi đã rất tận tâm, tận lực lắm. Thậm chí, còn trắng trợn nói rằng: "đã tổ chức họp kỷ luật", rằng tai nạn xảy ra là "sơ ý trong lúc thu dọn đồ đạc"....
Sự thật đằng sau ấy là gì? Tôi sẽ nói những điều mà báo chí chưa viết tới.
- Ngày 6/2/2017, 1 ngày sau chia sẻ của Diệp Anh, trường gửi 1 công văn tới Bộ Thông tin truyền thông, Ban Tuyên giáo Trung ương, Vụ Báo chí Xuất bản, 1 công văn tới Đài truyền hình Hà Nội về vụ việc, kèm đề nghị "không đưa lên các phương tiện thông tin đại chúng".
- Ngày 5 và 6/2/2017, thầy chủ nhiệm lớp 12A2 Nguyễn Như Tùng yêu cầu cô bé gỡ bài, đính chính bài viết trên Pdp Confessions.
- Chỉ khi bị cô bé từ chối, thầy Nguyễn Như Tùng mới đề nghị lập hội đồng kỷ luật và mới yêu cầu 4 cậu học sinh viết bản kiểm điểm vào sáng ngày 7/2/2017.
- Nhà trường không cung cấp được 1 biên bản nào cho tôi và các nhà báo khác về cuộc họp liên quan đến nội dung đã rút kinh nghiệm, kiểm điểm trong 1 tháng qua như trả lời báo chí và như viết trong công văn gửi các nơi.
- Điều đầu tiên khi cô giáo Phạm Hương Giang- giáo viên môn Hoá đến thăm Diệp Anh là yêu cầu cô bé giữ im lặng...
- Hơn 1 tháng trôi qua, cả 4 cậu bé liên quan vụ việc đều không đến nhà thăm bạn- một việc đáng ra phải làm thường xuyên. (Không hiểu, thầy chủ nhiệm và các bậc phụ huynh cảm thấy gì khi không bảo ban được con em mình?)
- Mẹ của cậu học sinh Nguyễn Đăng Vũ đến thăm, còn nguỵ biện rằng con cô còn trẻ con nên nghịch dại, còn cháu lớn rồi, 18 tuổi rồi mà không biết sớ cứu nên mới thế... Người phụ nữ này có lương tâm không?
- Giờ học thực hành hoá, 3 năm qua, cô giáo bộ môn không giám sát mà gần như chỉ uỷ thác cho nhân viên quản lý phòng thí nghiệm mở cửa, để học sinh tự do làm gì thì làm (trong khi, thí nghiệm hoá chất vô cùng nguy hiểm và phòng luôn có rất nhiều đồ hoá chất xung quanh)
- Thay vì thực hiện thí nghiệm ở bàn riêng thì những cậu học sinh thiếu kiến thức đã thí nghiệm phản ứng hoá học ngay trên bàn chia hoá chất (ở dưới gầm bàn là lọ cồn vẫn luôn để đó)...
Có những dòng tâm sự ám ảnh mãi khiến tim tôi quặn lại: "Danh dự trường quả là một thứ quý giá, hơn cả mạng sống của con người".
"Mẹ cậu vừa nói, vừa rút ra tờ phong bì, tớ không cần tiền, thực sự nhà tớ không cần tiền, tớ chỉ đăm đăm nhìn vào mắt mẹ cậu, cố tìm cho mình trong đó sự hối lỗi. Nhưng chẳng có. Tớ chỉ cảm thấy tiền mẹ cậu đưa nó cứa vào từng thớ da thịt của tớ thôi" (một đoạn gửi Vũ của Diệp Anh).
"Đã từng có một ngày đẹp trời, nhìn lên trần nhà bệnh viện rồi nhận ra rằng, minh vừa mất đi ước mơ thị đỗ đại học, vừa mất đi nhan sắc tầm phào, toàn thân đau đớn đến mức chỉ muốn buông xuôi.
Đã từng có lúc tai mình ù đi khi nghe bác sĩ bảo rằng, tai và gáy mình đã bị hoại tử.
Đã từng có lúc, cảm thấy mất hết tất thảy mọi thứ, chỉ biết nhìn lên trời, nước mắt dàn dụa tự hỏi, tại sao trong bao nhiêu người nhất thiết cứ phải là mình?
Lần đầu tiên nếm cảm giác khuyết tật, nằm liệt một chỗ, tay và mặt đều bất động, ngày này qua ngày khác nhìn lên trần nhà... "
Buổi làm việc hôm qua, khi tôi và các nhà báo hỏi cô Loan, Phó hiệu trưởng Trường rằng: "Nếu con gái cô cũng bị bỏng như vậy, liệu cô có chấp nhận được rằng, 1 tháng qua người gây ra tai nạn không bị kỷ luật, cô có chấp nhận vụ việc này phải làm cho nhẹ đi, bé đi không?" Cô Loan không trả lời nổi.
Tôi không mong những cậu bé hiếu động và nghịch dại kia bị đình chỉ học tập, không mong cô giáo bị đuổi việc, hiệu trưởng bị cách chức nhưng nếu những con người ấy vẫn không nhận thức được mình đã sai và phải sửa sai ra sao thì thất thất vọng cho môi trường giáo dục của trường Phan Đình Phùng, cho các ứng xử của thầy chủ nhiệm lớp 12A2, của ban giám hiệu và cá nhân hiệu trưởng.
Nhưng thật may, cô bé đã không gục ngã.
"Cái váy này tôi ém hôm chụp kỷ yếu mà giờ chắc phải đợi rồi. Tôi sẽ hãnh diện mắc nó với 1 chiếc sẹo xinh đẹp. Suy cho cùng, mình vẫn còn "những nửa cốc nước"!
Với Diệp Anh, cô bé đang cố gắng coi đó là vết sẹo xinh đẹp.
Nhưng với tôi, sự hèn nhát của những kẻ gây ra tai nạn và phải chịu trách nhiệm về tai nạn này đã khắc sâu một vết sẹo không thể xoá nổi về đạo đức người làm thầy. Họ đã muốn dạy học sinh trở thành những con người dối trá!
https://www.facebook.com/PdpConfessions/posts/1208010745914146