Kính các cụ, mợ
Em là kẻ có tí tâm hồn lãng mạn, mà tiếng tây nó gọi là rồ (men tịc), vậy nên mỗi ngày với em mà nó không có ti mu síc là em coi ngày đấy nó...không bình thường, mà ngày nào em cũng phải dính tí âm nhạc bét nhất cũng phải là nhạc...chuông điện thoại .
Vậy nên theo cái đà "thu về lắm kẻ ngẩn ngơ" đang rộ lên trong Ô cafe, em cũng xin làm một thớt về âm nhạc, bắt đầu là nhạc về cái mùa buồn như nét cúc này ạ.
Em xin cho bài hát về Thu mà em thích nhất từ trước đến giờ và chắc sau này cũng thế.
Giọt mưa thu (Vạn cổ sầu) - Nếu cụ mợ nghe nhạc thu của Văn Cao sẽ thấy hơi mang chút nét thu của Giọt mưa thu và tác phẩm đầu của Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn - Ướt mi, cũng mang tâm trạng của Giọt mưa thu.
Bài hát được cụ Đặng Thế Phong viết vào những ngày cuối đời trên giường bệnh, khi thân xác đang tàn tạ dần bởi căn bệnh lao hành hạ, nét nhạc đượm buồn mang tâm trạng của một người biết mình sẽ phải đi ở ngay độ thanh xuân, cái tuổi hai mươi bốn còn quá ít chiêm nghiệm về niềm vui trong cuộc sống những đã phải oằn mình gánh nỗi sầu.
Gửi các cụ mợ bản tấu đàn bầu vì thật sự em có nghe hết các ca sỹ hát nhưng em vẫn thích khi Giọt mưa thu chỉ là không lời
[video=youtube;37qw5vNyYzE]http://www.youtube.com/watch?v=37qw5vNyYzE[/video]
Ngoài hiên...giọt mưa thu...thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi...
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu
Ai khóc ai than hờ...
Khi chỉ còn được "nhìn" cuộc sống xung quanh bằng những cảm nhận, sự "nhìn" không còn bằng đôi mắt, nó chỉ còn là sự tưởng tượng, nó trở nên tinh tế, thanh tịnh như tâm hồn...
Vài con chim non chiêm chiếp kêu trên cành
như nhủ trời xanh
Gió ngừng đi!
mưa buồn chi!
cho cõi lòng lâm ly...
Những phản ứng yếu ớt, giận hờn cuối cùng còn lại để hỏi đời, câu hỏi chỉ làm cho lòng người thêm xót xa...
Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây...
Lòng vắng muôn bề không liếp che...gió về
Ai nức nở thương đời
chân buông mau
dương thế bao la sầu
Nếu thu mang đến những nét buồn lãng mạn cho con người đương độ thanh xuân để làm thơ, để ẩm trà viết nhạc thì lại mang sự buốt lạnh cho Đặng Thế Phong, nó lạnh đến rợn người khi Thu trở thành Hồn thu, cái cảm giác cô đơn đến tột đỉnh khi "Lòng vắng muôn bề...không liếp che...gió về", cảm giác về sự cô độc giữa gió mưa của cuộc đời và nỗi lòng trùng xuống, như một sự dỗi hờn để chấp nhận "chân buông mau" để rời xa "dương thế bao la sầu" ...
Người mong mây tan cho gió hiu hiu lạnh
mây ngỏ...trời xanh
chắc gì vui
mưa còn rơi
bao kiếp sầu ta nguôi
Thoáng một chút van xin, rồi lại trở nên kiêu hãnh vì "chắc gì vui" khi ở lại cõi đời...vì "mưa còn rơi" và đến bao nhiêu kiếp sầu mới là đủ...
Gió xa xôi vẫn về...
Mưa giăng mù lê thê
Ðến bao năm nữa trời ...
... Vợ chồng Ngâu thôi khóc vì thu
Những nỗi đau vẫn giằng xé, những sầu thương vẫn giăng kín tâm hồn người...nhưng con Người là thế...là quy luật, là hiện hữu như trời đất, như mùa thu, và một ngày vẫn sẽ phải ra đi...
...Đến bao năm nữa trời...Vợ chồng ngâu...thôi khóc vì thu...
Em là kẻ có tí tâm hồn lãng mạn, mà tiếng tây nó gọi là rồ (men tịc), vậy nên mỗi ngày với em mà nó không có ti mu síc là em coi ngày đấy nó...không bình thường, mà ngày nào em cũng phải dính tí âm nhạc bét nhất cũng phải là nhạc...chuông điện thoại .
Vậy nên theo cái đà "thu về lắm kẻ ngẩn ngơ" đang rộ lên trong Ô cafe, em cũng xin làm một thớt về âm nhạc, bắt đầu là nhạc về cái mùa buồn như nét cúc này ạ.
Em xin cho bài hát về Thu mà em thích nhất từ trước đến giờ và chắc sau này cũng thế.
Giọt mưa thu (Vạn cổ sầu) - Nếu cụ mợ nghe nhạc thu của Văn Cao sẽ thấy hơi mang chút nét thu của Giọt mưa thu và tác phẩm đầu của Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn - Ướt mi, cũng mang tâm trạng của Giọt mưa thu.
Bài hát được cụ Đặng Thế Phong viết vào những ngày cuối đời trên giường bệnh, khi thân xác đang tàn tạ dần bởi căn bệnh lao hành hạ, nét nhạc đượm buồn mang tâm trạng của một người biết mình sẽ phải đi ở ngay độ thanh xuân, cái tuổi hai mươi bốn còn quá ít chiêm nghiệm về niềm vui trong cuộc sống những đã phải oằn mình gánh nỗi sầu.
Gửi các cụ mợ bản tấu đàn bầu vì thật sự em có nghe hết các ca sỹ hát nhưng em vẫn thích khi Giọt mưa thu chỉ là không lời
[video=youtube;37qw5vNyYzE]http://www.youtube.com/watch?v=37qw5vNyYzE[/video]
Ngoài hiên...giọt mưa thu...thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi...
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu
Ai khóc ai than hờ...
Khi chỉ còn được "nhìn" cuộc sống xung quanh bằng những cảm nhận, sự "nhìn" không còn bằng đôi mắt, nó chỉ còn là sự tưởng tượng, nó trở nên tinh tế, thanh tịnh như tâm hồn...
Vài con chim non chiêm chiếp kêu trên cành
như nhủ trời xanh
Gió ngừng đi!
mưa buồn chi!
cho cõi lòng lâm ly...
Những phản ứng yếu ớt, giận hờn cuối cùng còn lại để hỏi đời, câu hỏi chỉ làm cho lòng người thêm xót xa...
Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây...
Lòng vắng muôn bề không liếp che...gió về
Ai nức nở thương đời
chân buông mau
dương thế bao la sầu
Nếu thu mang đến những nét buồn lãng mạn cho con người đương độ thanh xuân để làm thơ, để ẩm trà viết nhạc thì lại mang sự buốt lạnh cho Đặng Thế Phong, nó lạnh đến rợn người khi Thu trở thành Hồn thu, cái cảm giác cô đơn đến tột đỉnh khi "Lòng vắng muôn bề...không liếp che...gió về", cảm giác về sự cô độc giữa gió mưa của cuộc đời và nỗi lòng trùng xuống, như một sự dỗi hờn để chấp nhận "chân buông mau" để rời xa "dương thế bao la sầu" ...
Người mong mây tan cho gió hiu hiu lạnh
mây ngỏ...trời xanh
chắc gì vui
mưa còn rơi
bao kiếp sầu ta nguôi
Thoáng một chút van xin, rồi lại trở nên kiêu hãnh vì "chắc gì vui" khi ở lại cõi đời...vì "mưa còn rơi" và đến bao nhiêu kiếp sầu mới là đủ...
Gió xa xôi vẫn về...
Mưa giăng mù lê thê
Ðến bao năm nữa trời ...
... Vợ chồng Ngâu thôi khóc vì thu
Những nỗi đau vẫn giằng xé, những sầu thương vẫn giăng kín tâm hồn người...nhưng con Người là thế...là quy luật, là hiện hữu như trời đất, như mùa thu, và một ngày vẫn sẽ phải ra đi...
...Đến bao năm nữa trời...Vợ chồng ngâu...thôi khóc vì thu...
Chỉnh sửa cuối: