[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2020 Vol1

Hoàng Trang

Xe ngựa
Biển số
OF-422667
Ngày cấp bằng
16/5/16
Số km
27,456
Động cơ
689,246 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Ah em tìm lại được thớt này của bác DurexXL rồi, em xin chia sẻ vào đây chút cho xôm ạ.

Những câu chuyện kì bí hơn hoặc những giấc mơ điềm báo thì em khó typing lên đây được, nhưng có 2 chuyện đơn giản thì đúng là cõi âm cũng có tồn tại như trần các bác ạ.

Chuyện thứ nhất, bình thường sau giờ làm hoặc cuối tuần em hay đạp xe qua một cung đường duy nhất dù mùa đông hay mùa hè. Hôm ấy, như mọi lần em cũng vẫn đạp xe thể dục như bình thường, tuy nhiên lúc về thay vì đi đường cũ thì đến ngã rẽ tự nhiên em lại nghĩ hay thử đi đường khác xem sao (tất nhiên con đường này thỉnh thoảng em cũng hay đi qua và nó dẫn ra đường chính thôi). Lúc này cũng đang sớm, trời mùa hè nên 6.30pm thì cũng ko tối. Ôi thế là em lại đi qua 1 nghĩa trang, lúc đó em đã ko thấy thoải mái rồi. Tuy nhiên, sau khi em ngủ được một giấc sâu thì 4 giờ sáng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào cười đùa của 2,3 đứa trẻ con cỡ 7-8 tuổi và bị kéo tay của bọn nó cùng với 3,4 cô cỡ 40-50 tuổi nữa. Em thấy bọn trẻ vô tư, còn mấy cô kia thì hiền lành, chỉ chòng ghẹo, chơi đùa với mình tí thôi, nhưng cũng hơi bực mình vì bị tỉnh giấc. Em ngồi dậy nói vài câu và đi kiếm con dao và vài nhánh tỏi để hẳn bên cạnh gối (cho dù bình thường em để dao nhỏ dưới đệm nhưng có vẻ ko ăn thua với các vong này). Sau đó thì em ngủ thêm 1 giấc nữa cho đến sáng và ko gặp lại nhóm người kia.

Chuyện thứ 2, cuối tuần nắng nóng em đi dạo vào một ngôi chùa khá lớn và lâu đời ở gần chỗ em. Ngôi chùa có khuôn viên rất rộng và nhiều cây cối.
Em cũng đi loanh quanh thăm thú đến hơn nửa buổi chiều thì đi về. Tuy nhiên, đêm về em ngủ mơ thấy nhiều vong nam trẻ cỡ 25-40 quấy nhiễu, nói năng rất ko cảm tình và khi tỉnh dậy người rất mệt mỏi, cùng cảm giác ko thoải mái vì gặp nhiều vong xa lạ. Có lẽ những vong này gia đình đem lên chùa thờ luôn, và hợp vía với em nên theo về. Có lẽ sai lầm của em lên chùa quên ko khấn nôm vài câu hoặc ko có hàng thủ theo để áp ko cho vong theo mình.

Sau 2 việc trên và nhiều việc khác, nếu bác nào hay bị vong theo, cứ thủ cho em 1 cành dâu tằm già (chặt đoạn ngắn cũng được) bỏ vào bên người hoặc vào xe thì nó có tính át gấp nhiều lần dao nhọn và tỏi. Đặc biệt nó hữu dụng cho nhà có trẻ em đi xa, hoặc các bác đi xe nhiều và đi vào ban đêm.
Vụ dâu tằm của mợ làm em nhớ thời sinh viên em có trọ ở 1 nhà khoảng 1 tháng. Mỗi khi ra cổng mà nhìn chếch cái cổng sắt han gỉ, cỏ mọc um tùm của căn nhà bỏ hoang gần đối diện thì em hơi bất an. Tuy nhiên lúc em ở đó không có vấn đề gì xảy ra với em. Em vừa chuyển đi thì có 1 bé học cùng trường chuyển vào. Được một thời gian ngắn em nghe tin bé đó bị ma nhập. Gia đình đi xem thì người xem tả đúng không gian xung quanh nhà trọ, cái nhà gần đối diện, bla bla...Sau khi trục vong thì họ làm cho bé đó 1 cái vòng dâu đeo tay.
Cụ nào biết cho em hỏi: vì sao dâu có tác dụng trong trường hợp này ạ?
 

Bình minh biển

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-757578
Ngày cấp bằng
16/1/21
Số km
7,847
Động cơ
164,930 Mã lực
Em rất sợ ma. Vào thớt này khiếp vía :(
 

konachi102

Xe buýt
Biển số
OF-618669
Ngày cấp bằng
25/2/19
Số km
697
Động cơ
126,768 Mã lực
Tuổi
43
Chuyện này là của bạn em, nó hay đi xem ông thầy tử vi ở Lạc Long Quân, xem từ khi còn là sinh viên cơ ạ. Hôm đấy có 3 đứa đi xem
- Đứa thứ nhất: Thầy bảo sau này giàu, có đủ nếp đủ tẻ
- Đứa thứ 2: Thầy bảo sau này không có con, nhưng chồng rất thương yêu
- Đứa thứ 3: Thầy bảo yểu mệnh
Và đến bây h sau hơn 20 năm thì thầy nói đúng cả
- 1 đứa ung thư ra đi ngay sau khi tốt nghiệp ĐH
- 1 đứa lấy chồng có 1 con trai, con 2 tuổi thì li dị, đến 40y vẫn ở 1 mình cứ nghĩ là chắc thầy nhầm thế rồi 1 ngày đẹp trời bỗng dưng có bầu, thế là thêm 1 cô con gái cho đủ nếp, tẻ. Nó ngày xưa vốn là đứa học bình thường và rất trầm,t nếu như ở lớp cấp 3 thì có lẽ đi họp lớp k ai còn nhớ tên cơ. Thế mà một tay gây dựng từ con số 0 giờ tài sản cũng cỡ 20 tỷ, k phải là quá giàu nhưng so với lớp em thì vẫn là nhất.
- 1 đứa lấy được ông chồng rất thương yêu nhưng can thiệp mấy lần vẫn không có con, đến năm 40y thì 2 vợ chồng quyết định chỉ cần 2 người sống với nhau thế là đủ rồi k cố nữa.
Còn rất nhiều chuyện nhỏ nhỏ nữa cơ ạ nhưng tạm thời e không nhớ, khi nào nhớ ra e xin kể hầu các cụ, mợ
mợ cho e xin thông tin
 

P H Ê QUÁ

Xe tăng
Biển số
OF-692671
Ngày cấp bằng
27/7/19
Số km
1,170
Động cơ
113,354 Mã lực
Mấy năm trước em làm bên chỗ khai thác. Có lần muộn nên ko về ở lại qua đêm. Nửa đêm cứ có cảm giác bị túm 2 chân dốc ngược lên, từ ấy cạch chả ở lại nữa.( Khai thác đá nên chết chóc quanh đấy cũng nhiều ).
 

đại dương xanh 06

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-736861
Ngày cấp bằng
22/7/20
Số km
771
Động cơ
73,552 Mã lực
Mấy năm trước em làm bên chỗ khai thác. Có lần muộn nên ko về ở lại qua đêm. Nửa đêm cứ có cảm giác bị túm 2 chân dốc ngược lên, từ ấy cạch chả ở lại nữa.( Khai thác đá nên chết chóc quanh đấy cũng nhiều ).
Chắc cụ uống nhiều PHÊ QUÁ ấy mà
 

Mãi Chờ

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-665046
Ngày cấp bằng
1/6/19
Số km
2,626
Động cơ
137,930 Mã lực
Ah em tìm lại được thớt này của bác DurexXL rồi, em xin chia sẻ vào đây chút cho xôm ạ.

Những câu chuyện kì bí hơn hoặc những giấc mơ điềm báo thì em khó typing lên đây được, nhưng có 2 chuyện đơn giản thì đúng là cõi âm cũng có tồn tại như trần các bác ạ.

Chuyện thứ nhất, bình thường sau giờ làm hoặc cuối tuần em hay đạp xe qua một cung đường duy nhất dù mùa đông hay mùa hè. Hôm ấy, như mọi lần em cũng vẫn đạp xe thể dục như bình thường, tuy nhiên lúc về thay vì đi đường cũ thì đến ngã rẽ tự nhiên em lại nghĩ hay thử đi đường khác xem sao (tất nhiên con đường này thỉnh thoảng em cũng hay đi qua và nó dẫn ra đường chính thôi). Lúc này cũng đang sớm, trời mùa hè nên 6.30pm thì cũng ko tối. Ôi thế là em lại đi qua 1 nghĩa trang, lúc đó em đã ko thấy thoải mái rồi. Tuy nhiên, sau khi em ngủ được một giấc sâu thì 4 giờ sáng bị đánh thức bởi tiếng ồn ào cười đùa của 2,3 đứa trẻ con cỡ 7-8 tuổi và bị kéo tay của bọn nó cùng với 3,4 cô cỡ 40-50 tuổi nữa. Em thấy bọn trẻ vô tư, còn mấy cô kia thì hiền lành, chỉ chòng ghẹo, chơi đùa với mình tí thôi, nhưng cũng hơi bực mình vì bị tỉnh giấc. Em ngồi dậy nói vài câu và đi kiếm con dao và vài nhánh tỏi để hẳn bên cạnh gối (cho dù bình thường em để dao nhỏ dưới đệm nhưng có vẻ ko ăn thua với các vong này). Sau đó thì em ngủ thêm 1 giấc nữa cho đến sáng và ko gặp lại nhóm người kia.

Chuyện thứ 2, cuối tuần nắng nóng em đi dạo vào một ngôi chùa khá lớn và lâu đời ở gần chỗ em. Ngôi chùa có khuôn viên rất rộng và nhiều cây cối.
Em cũng đi loanh quanh thăm thú đến hơn nửa buổi chiều thì đi về. Tuy nhiên, đêm về em ngủ mơ thấy nhiều vong nam trẻ cỡ 25-40 quấy nhiễu, nói năng rất ko cảm tình và khi tỉnh dậy người rất mệt mỏi, cùng cảm giác ko thoải mái vì gặp nhiều vong xa lạ. Có lẽ những vong này gia đình đem lên chùa thờ luôn, và hợp vía với em nên theo về. Có lẽ sai lầm của em lên chùa quên ko khấn nôm vài câu hoặc ko có hàng thủ theo để áp ko cho vong theo mình.

Sau 2 việc trên và nhiều việc khác, nếu bác nào hay bị vong theo, cứ thủ cho em 1 cành dâu tằm già (chặt đoạn ngắn cũng được) bỏ vào bên người hoặc vào xe thì nó có tính át gấp nhiều lần dao nhọn và tỏi. Đặc biệt nó hữu dụng cho nhà có trẻ em đi xa, hoặc các bác đi xe nhiều và đi vào ban đêm.
Em đọc đoạn "hàng thủ" không hiểu sao lại nghĩ ngay đến đao kiếm, súng, lựu :).
 

Hoàng Linh 88

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-559244
Ngày cấp bằng
18/3/18
Số km
898
Động cơ
160,650 Mã lực
Các cụ bỏ thớt này lâu quá, e up lại bài vnexpress hôm qua nhé
-----
Ngày Sự cùng 63 chiến sĩ Hải quân Việt Nam bị sát hại ở Gạc Ma, bà Lê Thị Muộn nằm chiêm bao thấy con mình, đầu bê bết máu.

Đó là hôm 14/3/1988. Hồi ấy liên lạc còn khó khăn, đất liền chưa ai biết tin dữ. Trung Quốc dùng vũ lực sát hại bộ đội Việt Nam, chiếm đóng phi pháp bãi đá Gạc Ma, thuộc quần đảo Trường Sa, chủ quyền Việt Nam.

Bà Muộn, mẹ của Phan Văn Sự đang ở trong bệnh viện ở Đà Nẵng chăm chồng. Ông Phan Văn Bé bị bệnh gan. Thấy ác mộng, linh tính của người mẹ biết có chuyện chẳng lành, nhưng bà không nói với chồng, sợ ông lo.
------
 

imagine170

Xe tải
Biển số
OF-699399
Ngày cấp bằng
13/9/19
Số km
343
Động cơ
99,995 Mã lực
Tuổi
42
Các cụ bỏ thớt này lâu quá, e up lại bài vnexpress hôm qua nhé
-----
Ngày Sự cùng 63 chiến sĩ Hải quân Việt Nam bị sát hại ở Gạc Ma, bà Lê Thị Muộn nằm chiêm bao thấy con mình, đầu bê bết máu.

Đó là hôm 14/3/1988. Hồi ấy liên lạc còn khó khăn, đất liền chưa ai biết tin dữ. Trung Quốc dùng vũ lực sát hại bộ đội Việt Nam, chiếm đóng phi pháp bãi đá Gạc Ma, thuộc quần đảo Trường Sa, chủ quyền Việt Nam.

Bà Muộn, mẹ của Phan Văn Sự đang ở trong bệnh viện ở Đà Nẵng chăm chồng. Ông Phan Văn Bé bị bệnh gan. Thấy ác mộng, linh tính của người mẹ biết có chuyện chẳng lành, nhưng bà không nói với chồng, sợ ông lo.
------
Luôn nhớ rằng ông bạn vàng phương Bắc chưa bao giờ và sẽ không bao giờ tốt đẹp cả!
 

HuyenNguyen2727

Xe đạp
Biển số
OF-729373
Ngày cấp bằng
16/5/20
Số km
21
Động cơ
72,110 Mã lực
Tuổi
27
Mê đọc truyện vớ nghe truyện tâm linh. Tìm thấy bài của cụ thích ghê
 

RongPhuongBac

Xe điện
Biển số
OF-748686
Ngày cấp bằng
2/11/20
Số km
2,560
Động cơ
-311,025 Mã lực
Chú đại bi niệm 4 câu cuối là " Án. Tất điện đô. Mạn đà ra. Bạt đà gia. Ta bà ha" được không cụ? em đọc đâu đó thấy ghi Chú đại bi quan trọng nhất 4 dòng này
Cụ xem bản dịch thì 84 câu đại bi, mỗi câu đều có thần lực như nhau. Nhưng niệm thì niệm full bài. Còn không thì a di đà Phật hoặc nam mô quán thế âm hoặc nam mô dược sư Phật. Có minh chú của Phật Thích Ca là Án mâu ni mâu ni ma ha mâu ni mâu ni xoá ha nữa. Nhưng người nào đại thần thông thì mới niệm được câu này còn bình thường a di đà Phật cũng được.
 

nguyenhuy2210

Xe điện
Biển số
OF-175299
Ngày cấp bằng
5/1/13
Số km
2,268
Động cơ
-339,806 Mã lực
Cụ xem bản dịch thì 84 câu đại bi, mỗi câu đều có thần lực như nhau. Nhưng niệm thì niệm full bài. Còn không thì a di đà Phật hoặc nam mô quán thế âm hoặc nam mô dược sư Phật. Có minh chú của Phật Thích Ca là Án mâu ni mâu ni ma ha mâu ni mâu ni xoá ha nữa. Nhưng người nào đại thần thông thì mới niệm được câu này còn bình thường a di đà Phật cũng được.
em thấy chú đại bi dịch nhiều chỗ khác nhau như "bạt đà dạ" với "bạt đà gia". Đọc khác vậy liệu có ảnh hưởng gì không ạ
 

tulipvietnam

Xe hơi
Biển số
OF-693489
Ngày cấp bằng
3/8/19
Số km
179
Động cơ
101,656 Mã lực
Tuổi
33
Quá trình làm tang theo tập quán có phần lớn thời gian trong giai đoạn 1 mà cụ mô tả. Phần 2 nếu có thì chỉ ở giai đoạn đầu và khi đó đã cho vào quan và đóng gói cẩn thận. Vì thế em mới bảo giải thích theo khoa học khá khiêm cưỡng :))
Dưới góc độ tâm linh, khi một người chết đi, tổ tiên của họ sẽ về và đón họ đi vào một cuộc sống âm. Ngoài ra, các cô hồn sẽ tụ lại nơi đó như một dạng hiếu kỳ. Vì thế âm khí mạnh hơn bình thường và ai yếu vía dễ bị tác động đến thể chất và tinh thần.
Khi cho vào quan tài và đóng gói cẩn thận thì cụ nghĩ sẽ không có các vi khuẩn hoặc sinh vật thoát ra? Như khi đặt lọ nước hoa ở đầu căn phòng, cuối căn phòng cũng vẫn ngửi thấy mùi, là do các phân tử khuếch tán ra, chưa kể có những khu vực trong phòng đó có phân tử nước hoa nhưng không ngửi thấy do không đủ nồng độ để mũi con người có thể cảm nhận được. Làm theo phong tục chỉ giảm 1 phần các sinh vật phát tán ra, kiểu giảm dịch chảy ra, còn những con theo không khí thoát ra thì quan tài gỗ cản sao được. Nếu có thể làm 1 cái quan tài hàn kín, không có gì lọt qua được thì cũng chẳng còn ảnh hưởng được đến xung quanh.
Nó giống như trong thớt này nhiều ng vẫn công nhận có thế giới bên kia nhưng những ng có duyên hay có khả năng mới cảm nhận được, nó vẫn tồn tại đấy chỉ là có biết hay không.
 

ceo_hd

Xe điện
Biển số
OF-11477
Ngày cấp bằng
8/11/07
Số km
2,471
Động cơ
548,032 Mã lực
Tuổi
45
Nơi ở
125Chùa Láng, Hn -sualaptoplayngay.vn-suaiphone.vn
Website
sualaptoplayngay.vn
Có vẻ chỉ có vn và tầu là nhiều ma, âm hồn nhất quả đất thì phải..à e tò mò vụ mh370 k có ng báo mộng gì bên đó hết nhỉ
 

RongPhuongBac

Xe điện
Biển số
OF-748686
Ngày cấp bằng
2/11/20
Số km
2,560
Động cơ
-311,025 Mã lực
em thấy chú đại bi dịch nhiều chỗ khác nhau như "bạt đà dạ" với "bạt đà gia". Đọc khác vậy liệu có ảnh hưởng gì không ạ
Không cụ. Vẫn là âm dờ mà. Bạt hay bạc cũng không ảnh hưởng gì. Đọc cứ theo tâm mình thôi.
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
5,660
Động cơ
255,779 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Phủ Khai Thông
E góp câu chuyện quỷ dị, sẽ ghi nguồn sau:
- ĐÊM DÀI MỘNG MỊ.
Phần một :
Tối hôm ấy, bà Hiên ở nhà một mình. Đêm đã khuya, nhưng cảm giác trống vắng bất an khiến bà trằn trọc mãi không sao ngủ được. Ngoài trời tối đen như mực và mưa bay lất phất. Từng cơn gió thổi thốc lên, rít qua khe cửa một cách dị thường. Thỉnh thoảng, có tiếng con mực gầm gừ sủa đổng ra ngoài vườn trống. Khung cảnh ấy khiến bà hơi rờn rợn. Chuyện xảy ra trước đây lại lần lượt dội về, làm cho bà rùng mình nhớ lại...

Dạo ấy, bà lên thành phố trông thằng cháu nội. Con trai bà gọi điện về có lời nhờ vì cô con dâu đã hết thời gian nghỉ sản. Tuy gọi là thành phố, nhưng thực ra chỗ ấy chỉ là vùng ven vừa mới được mở rộng ra phía cánh đồng. Ngày bà lên, cũng là ngày vợ chồng con trai bà chuyển đến ngôi nhà trọ mới xây, thoáng mát rộng rãi hơn nhà cũ. Tính người già vốn cẩn thận chu đáo, hơn nữa nhà có trẻ con nên bà dặn cô con dâu đi chợ mua hoa quả nhang đèn về để bà cúng thổ công rồi mới vào ở cho mát mẻ. Nhưng không biết tại sao, cả đêm hôm ấy thằng cháu nội của bà cứ khóc ngằn ngặt, không ai dỗ được. Mãi đến gần sáng nó mới ngủ thiếp đi. Những đêm kế tiếp cũng vậy, cả nửa tháng sau cũng vẫn như thế. Với kinh nghiệm chăm con của mình, bà Hiên đã làm hết cách. Hết chữa mẹo dân gian rồi lại mang cháu đi khám bác sĩ vẫn không cải thiện được. Cuối cùng, bà Hiên đành phải chữa thử theo hướng tâm linh... Bởi ngay từ những ngày đầu ở đây, mỗi lần bà ra chỗ lùm cây rậm rạp sau nhà đổ rác, bà rất chú ý đến mấy gò đất lùm lùm gần đó. Tuy chỉ thấp lè tè không gây chú ý nhưng lại rất giống những ngôi mộ đất chôn lâu ngày không có người chăm sóc. Làm cho bà Hiên mấy lần phải chau mày nghi hoặc.

Hôm ấy, bà lại dặn cô con dâu đi chợ mua lễ cúng. Lần này, bà sắm lễ chu đáo hơn. Ngoài hoa quả, bánh kẹo, còn có thêm cả muối, gạo, trứng và thịt sống. Bà Hiên thắp hương lên và rì rầm khấn vái:
- Con lạy thổ thần thổ địa và các chư vị linh thiêng đang trấn giữ đất này. Xin các vị đại xá cho chúng con vì đã đắc tội làm kinh động đến nơi ở của các vị. Nếu như có oan hồn linh thiêng nào còn lẩn khuất ở đây thì con cũng xin các vị tha cho cháu của con, chúng con là người trần mắt thịt, u mê ngu muội nên không biết...
Quả nhiên, lời cầu khấn của bà Hiên linh ứng. Từ hôm ấy, thằng bé ngủ ngon yên ổn và không còn khóc đêm nữa, bà Hiên và các con mừng ra mặt. Nhưng cũng chính vì thế mà làm cho bà Hiên tin rằng linh cảm của bà đúng. Từ ngày ở trong phòng trọ mới này, bà luôn có cảm giác ớn lạnh và sợ hãi một điều gì đó. Nhưng rất mơ hồ và bí ẩn mà bà chưa xác định được. Điều ấy rõ rệt nhất là khi bà ở nhà một mình, kể cả giữa ban ngày. Bà thường có cảm giác như có người ở ngay sau lưng. Nhưng khi bà giật mình quay lại thì lại không thấy gì. Cảm giác kì lạ ấy xảy ra rất nhiều lần, khiến cho nỗi nghi hoặc và sợ hãi của bà cứ ngày một tăng. Và... Vào một buổi trưa, điều mà bà nghi hoặc bấy lâu nay đã bắt đầu xuất hiện.

Hôm ấy, bà đang ôm cháu ngủ trưa ngon giấc. Bỗng bà giật mình choàng tỉnh bởi có một bàn tay lạnh toát của ai đó vừa túm vào chân bà lay mạnh mấy cái. Bà Hiên vô cùng sợ hãi bởi chỉ có hai bà cháu ở nhà và cửa chốt bên trong. Một cảm giác lạnh buốt và sốc như một luồng điện chạy dọc sống lưng rồi đọng lại ngay trên gáy, khiến cho tóc tai của bà như dựng đứng... Bà run rẩy, lắp bắp không thành tiếng, muốn hỏi ai đấy nhưng miệng cứng đơ không nói được... Mãi một hồi lâu sau bà mới hoàn hồn và bế thằng cháu đi nhanh như chạy ra ngoài đầu ngõ, đợi đến chiều các con đi làm về bà mới dám vào nhà. Nhưng bà vẫn lặng im, không nói cho con biết.

Một hôm khác, như thường lệ, trước khi đi ngủ bà thường cắm cho vợ chồng con trai bát gạo bằng thứ gạo quê quen thuộc mà bà đem lên làm quà. Để sáng mai các con ăn sáng cho chắc dạ. Vậy mà sáng sớm hôm sau ngủ dậy, mở vung nồi cơm ra bà thấy rất khó hiểu. Mọi ngày cơm rất ngon, vậy mà sao hôm nay nồi cơm lại có mùi tanh lợm rất khó chịu. Sờ vào rất nhớt và vữa ra như bị ai vầy, nhão nhoét. Bà Hiên lẳng lặng đem đổ đi và nói dối con là bà quên không cắm điện. Khi các con đi làm hết, bà mới ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Bà đang nhớ đến những câu chuyện đã từng được nghe người già kể lại thì đột nhiên, cái cảm giác như có người sau lưng lại xuất hiện. Bà kinh hãi đứng bật dậy rồi vùng chạy ra khỏi phòng. Nhưng bà khựng lại như sực nhớ ra điều gì, bà tất tả chạy ngược trở vào ôm theo thằng cháu đang ngủ rồi đi thẳng ra đầu ngõ.

Ít ngày sau, hôm ấy là ngày ba mươi cuối tháng âm lịch. Lúc buổi chiều, con trai bà gọi điện báo là đêm nay hai vợ chồng sẽ ở lại công ty làm tăng ca, sáng mai con về sớm và được nghỉ cả ngày mùng một. Con bà còn nhắc mẹ tối nay bà cháu ở nhà cẩn thận cửa nẻo, kiểm tra chắc chắn trước khi đi ngủ. Nhưng có một điều mà con bà không biết, đó là bà đâu có sợ người sống. Người già vốn ngủ ít nên rất tỉnh, một tiếng động nhỏ cũng khó mà qua mắt được họ. Điều mà bà Hiên lo sợ là một chuyện khác, nhưng bà không dám nói cho các con biết. Từ lúc nghe điện thoại của con xong, bà Hiên lo sợ cho đêm nay thật sự. Bà linh cảm sẽ có chuyện xấu đến với bà, bởi hôm nay thời tiết u ám và mưa phùn lâm thâm, cảm giác lạnh lẽo rõ rệt...

Tối hôm ấy, bà cứ bế cháu đi ra đi vào, trong dạ rất bồn chồn lo lắng. Mấy lần móc điện thoại ra như định gọi cho con để nói điều gì đó, nhưng bà lại ngập ngừng. Bà phân vân và đấu tranh tư tưởng giữa một bên là nỗi sợ hãi viển vông huyễn hoặc của mình, một bên là công việc và sự bận tâm lo lắng của các con. Cuối cùng, ý trí và bản lĩnh của một người từng trải, và hơn hết là của một người mẹ đã thắng. Bà quyết định cất điện thoại vào túi. Trời lúc này đã tối muộn, hàng xóm cũng đã lần lượt tắt đèn, đóng cửa đi ngủ hết. Bên ngoài đang mưa bay lất phất và gió thổi từng hồi, khiến bà cảm thấy hơi se lạnh. Bà cũng vào nhà, chốt cửa cẩn thận và bế cháu lên giường đi ngủ. Thằng cháu được bà ôm ấm nên chỉ một lúc đã ngủ ngon lành. Trộm vía, từ ngày bà chữa trị đúng bài thuốc cho nó, thằng bé ăn được, ngủ được nên trông bụ bẫm hẳn ra. Bà nằm xoa đầu cháu nội mà trong lòng vui sướng, mãn nguyện.

Đêm về khuya, mưa như nặng hạt hơn, nghe rõ từng tiếng nước nhỏ tí tách chỗ mái tôn thủng nơi góc bếp. Từng đợt gió thổi thốc qua lỗ cây xà gồ trên mái nhà trọ, kéo dài ra như tiếng hú lúc xa lúc gần, âm thanh ấy khiến cho bà rờn rợn. Nhớ lại những hiện tượng đã từng gặp, bà chợt rùng mình quờ tay kéo tấm chăn trùm kín đầu. Nằm nghĩ ngợi mông lung một hồi rồi bà mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết...
Đang ngủ say, bỗng bà Hiên giật mình choàng tỉnh... Hình như chiếc giường của bà dịch chuyển... Và hình như có bàn tay của ai đó vừa túm lấy giường của bà lay mạnh... Cảm giác và nỗi sợ hãi hôm buổi trưa xộc về ngay tức khắc. Nhưng lúc này là giữa đêm khuya nên nỗi sợ hãi đó tăng lên gấp bội khiến cho bà hoảng loạn. Chân tay co rúm vào rồi lại vùng vẫy, quờ quạng như người mất kiểm soát, lưỡi bà lúc này co rút lại như cục thịt thừa. Bà muốn hét lên, muốn kêu cứu nhưng tiếng kêu của bà bây giờ chỉ khào khào, ú ớ trong cổ họng. Giống như người bị bóp cổ... Mãi một hồi lâu sau bà mới run run.. lắp bắp hỏi.. Ai..Đấy.... Ai đấy.. Bà hỏi liền mấy câu nhưng đáp lại sự sợ hãi tột cùng của bà chỉ là bốn bức tường và một không gian im lặng đến tuyệt đối. Thời gian đặc quánh lại như ngừng trôi. Tim bà đập thình thình như đánh trống trong lồng ngực rồi dừng lại một nhịp thật lâu như ngừng đập hẳn, khiến cho bà nghẹt thở. Bà nằm co quắp ghì chặt lấy thằng cháu. Cảm giác ớn lạnh của bàn tay hôm trước túm vào chân lại xộc về khiến cho tóc gáy bà dựng ngược lên. Tưởng chừng như bây giờ chỉ cần duỗi thẳng chân ra là sẽ chạm ngay vào bàn tay lạnh toát đó, và nó sẽ túm chặt lấy chân của bà mà lôi tuột xuống giường...
*****
Bà Hiên nằm run lẩy bẩy, bà hình dung có người đang đứng ngay dưới chân giường. Bà muốn bò dậy đi ra bật đèn sáng lên mà ổ điện ở xa quá. Từ thành giường của bà đến ổ điện khoảng bảy bước chân. Nhưng đối với bà trong lúc này thì quãng đường ấy phải dài bằng cả quãng đời còn lại. Bởi vì, bà tin là họ đang ở đây, chỉ cần bà thò chân xuống giường và bước đi thì sẽ gặp họ. Và trong số bảy bước chân ấy, bà không dám chắc là có đi hết được để tới đích hay không, hay bà sẽ gặp họ ở bước chân thứ mấy?? Vì khi gặp họ... Chắc chắn, linh hồn bà sẽ thuộc về thế giới của họ... Vĩnh viễn. Phải đấu tranh mất một hồi lâu bà Hiên mới quyết định nhớm chân mò mẫm bước xuống giường. Trong bóng đêm đen kịt, bà từ từ bước tới, bà đi chậm nhưng dứt khoát. Từng bước chân của bà đang tiến gần về phía sự sống. Vừa đi, hai tay bà vừa giơ ra phía trước để dò đường mà tưởng chừng như có người đang chờ đợi đôi tay ấy để dắt về thế giới tối tăm lạnh lẽo bên kia.
Bà đang tập trung hết tinh thần xuống từng bước chân thì bỗng... Một cơn gió ù ù thổi đến, cánh cửa sổ phía lùm cây rậm rạp sau nhà lâu nay vì sợ nên bà đóng kín. Tự nhiên bật tung ra như có người giật mạnh rồi đập vào một cái... Rầm... Kính vỡ loảng xoảng. Luồng gió lạnh buốt xộc thẳng vào nhà, xục xạo khắp các ngóc ngách và hất tung mọi thứ. Làm cho chiếc màn của hai bà cháu sổ ra, bay phần phật. Bỗng lại thêm một tiếng... Choang... Lọ hoa cúng trên bàn thờ nhỏ cắm những bông cúc rơi xuống, vỡ tan tành... Bà Hiên loạng choạng mất thăng bằng, nhưng cuối cùng, bàn chân chậm rãi ấy cũng bước được đến bước chân thứ bảy. Bà hồi hộp đưa tay lên ổ điện. Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là không gian tối tăm và cảm giác hãi hùng này sẽ được đẩy lui. Thay vào đó sẽ là ánh sáng chói loà và cảm giác ấm áp của sự sống hồi sinh trở lại. Bà nín thở... Mím môi nhấn nút...
Nhưng... Không phải thế... Khi đèn vừa vụt sáng thì cũng là lúc bà Hiên kinh hãi đến tột cùng, còn hơn cả lúc trong bóng tối... Tim bà như bị ai đó bóp nghẹt lại, mạnh đến nỗi bà há hốc miệng ra không thể thở được... Ánh mắt của bà như bị hút chặt về phía bát hương. Ở đó... Có một con bướm ma khổng lồ đang đậu. Trên đôi cánh vằn vện và ướt sũng nước mưa đang nhịp nhịp của nó... Hiện lên khuôn mặt người đàn ông với một đôi mắt dữ tợn. Đôi mắt ấy đang nhìn bà tức giận và mở to trừng trừng, sống động...

Từ lúc bà Hiên chạm tay vào ổ điện, nơi đại diện cho sự sống kia, đến khi đèn bật sáng và bà phát hiện ra con bướm ấy, chỉ vỏn vẹn đúng một giây đồng hồ. Một giây đồng hồ ấy là quá nhanh, quá đột ngột để con người ta chuyển trạng thái từ vui mừng tột độ sang kinh hãi tột cùng. Nếu như không phải là một người già, đã từng trải và đã từng kinh qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm của cuộc sống thì chắc chắn đã chết... Vỡ tim mà chết. Và một giây đồng hồ ấy chính là ranh giới mong manh của sinh - tử. Lúc này, trạng thái của bà Hiên cũng vậy, bà cũng sắp chết. Nhưng bà vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để xiêu vẹo đi lùi về phía giường. Mắt bà cũng đang mở trừng trừng, không rời khỏi con bướm. Khi chân bà vừa chạm vào thành giường thì cũng là lúc bà hết sức lực và ngã vật ra phía sau. Sức nặng của bà kéo đứt sợi dây làm cho góc màn rơi xuống, trùm lên hai bà cháu.. Bùng nhùng.. Trắng toát.. Mắt bà lúc này cũng trợn lên, nhưng là cái trợn trừng trừng của người giãn đồng tử...
Thằng bé đang ngủ, nghe tiếng động mạnh giật mình thức dậy khóc ré lên, đến lạc cả giọng. Nhưng cũng nhờ có tiếng khóc của nó mà hồn vía kia mới dần dần trở về nhập vào xác của bà. Rất lâu sau, khi đã hoàn hồn bà mới quay sang ôm ghì lấy thằng bé, bà khóc, cháu khóc. Vừa khóc bà vừa mếu máo khấn vái, cầu mong cho trời mau sáng. Thần kinh căng thẳng quá khiến bà lả thiếp đi như người ngất xỉu.

Giấc ngủ trong cơn hoảng loạn và chập chờn mộng mị, bà Hiên lại tiếp tục một phen kinh hãi tột cùng nữa khi thấy có một người đàn ông cao lớn đứng ở ngay chân giường. Đôi mắt trợn lên dữ tợn của ông ta chính là đôi mắt trên con bướm ma bên cạnh bát hương. Ông ta chỉ đứng trợn mắt nhìn bà mà không nói. Dù không còn sức lực để kinh hãi và hoảng loạn thêm nữa, nhưng với sự hiểu biết của người già, bà Hiên cất tiếng hỏi bằng giọng hụt hơi, đứt quãng:
- Ông...Là...Ai...Thế...???
- im lặng.
Bà hỏi mấy lần nhưng ông ta chỉ im lặng nhìn. Bà lại gặng hỏi tiếp:
- Ông...Ở...Đâu...???
Bà hỏi đến câu thứ ba, một lúc sau ông ta mới từ từ đưa tay lên và chỉ về hướng bà. Nhưng hình như không phải chỉ bà, mà là chỉ xuống đất. Thoáng liếc mắt nhìn theo bàn tay chỉ xuống... Bà Hiên như rụng rời chân tay bởi vị trí mà ông ta vừa chỉ. Khi quay lại thì trước mắt bà chỉ còn là một khoảng không trống rỗng. Ông ta đã biến vào hư vô như một làn khói mỏng từ bao giờ khiến bà kinh ngạc giật mình ngồi bật dậy. Khi tỉnh rồi bà thấy mình vẫn còn đang thở dốc, tim còn đang đập mạnh. Bà vừa thở vừa đưa tay lên ngực xoa xoa vỗ vỗ. Người mệt lả như mất hết sức lực, đau ê ẩm và đầu óc nặng trĩu như đeo đá, đêm qua bà đã khóc ướt đầm cả gối. Khi nhịp tim đã ổn định, bà mới khó nhọc xuống giường rồi lảo đảo như người say sóng đi ra mở cửa.
Ngoài trời lúc này đã mờ mờ sáng, bà mệt mỏi ngước mặt lên trời hít thở. Hoa lá và cành cây lúc này cũng đều nhuốm một màu đen sì, in lên nền trời xám xịt những hình thù kì quái. Bà trở vào nhà, chợt nhớ đến con bướm đêm qua, bà lấm lét đưa mắt nhìn lên bát hương. Nhưng thật lạ lùng, con bướm đã lặng lẽ dời đi từ lúc nào... Âm thầm như lúc nó xuất hiện.
Bà Hiên nhíu mày tự hỏi:
- Đêm qua là mơ hay thật ???
*****
Vợ chồng con trai đi làm về sớm. Bà Hiên mừng rỡ đón con bằng nụ cười tươi tỉnh như đêm qua không có chuyện gì xảy ra. Nhưng các con bà thì lại nhìn mẹ với một vẻ mặt hoảng hốt. Mới chỉ qua một đêm mà sao lúc này trông bà như già đi mấy tuổi. Vẻ mặt thất thần phờ phạc, hai mắt trũng xuống, thâm quầng. Bà đi ra lùm cây sau nhà đổ rác. Vừa lúc ấy, ở ngoài đường có một nhóm người trên ô tô bước xuống, họ đứng chỉ trỏ về phía dãy trọ. Nhìn thấy bà, một người tiến lại chào và hỏi thăm xem bà có phải là người ở đây không. Bỗng bà Hiên giật mình lùi lại khi bắt gặp khuôn mặt và đôi mắt ấy. Khi hỏi chuyện mới biết, thì ra họ là những người đi tìm mộ của gia đình bị thất lạc. Người đàn ông kia nói chuyện với bà:
- Nhà chúng tôi ngày xưa cũng ở gần đây, trước khi cả nhà tôi đi ra nước ngoài định cư thì cha tôi chết nên chôn ở nghĩa địa này. Chúng tôi cũng có nhờ một người bà con trông mộ giúp, nhưng người đó đã chết từ lâu. Bây giờ người ta xây dựng lấn hết cả lên nghĩa địa thế này thì biết ở đâu mà tìm. Trong lúc nói chuyện, người đó giơ ra cho bà xem tấm hình của cha mình và đưa cho bà một tấm danh thiếp, để nếu như có thông tin gì thì nhờ bà báo giúp.
Vừa nhìn thấy tấm hình, bỗng mặt bà Hiên liền chuyển sang trắng bệch... Trước mắt bà là một rừng đóm đóm và con bướm đang nhịp cánh chập chờn. Tai bà như ù đặc đi, không nghe được người kia nói thêm câu gì nữa. Bà quay vào nhà, bỏ lại sau lưng mấy người khách lạ đứng nhìn theo, ngơ ngác.

Sau khi mấy mẹ con ăn sáng xong, bà Hiên gọi hai con ngồi lại. Với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, bà bàn với các con để chuyển nhà trọ ngay ngày mùng một cho may mắn. Lý do bà đưa ra là bà sắp phải về quê vì đến mùa vụ. Hơn nữa, các con thuê trọ ở đây không có nhà trẻ và thương các con đi làm xa vất vả..vv
Biết tính mẹ khi đã quyết định việc gì là đã có suy tính cẩn thận. Hai vợ chồng chỉ biết vâng lời và đứng dậy dắt xe ra cổng.

Tối ấy, sau khi đã ổn định chỗ ở mới, các con bà đi ngủ sớm. Khi thấy các con đã ngủ say, bà Hiên rón rén thò tay nhón chiếc điện thoại và tấm danh thiếp rồi nhẹ nhàng bước ra cửa. Bà dò dẫm đi men ra sau nhà, đến một khoảng tối bà dừng lại. Một tay cầm tấm danh thiếp giơ lên ngang tầm mắt, tay kia đưa điện thoại sát lại để soi cho rõ. Đột nhiên... Tấm danh thiếp trên tay rơi xuống đất... Miệng bà há to ra, đứng im bất động như người chết đứng... Dưới ánh sáng nhờ nhờ của màn hình điện thoại, ánh mắt của bà như bị hút chặt về phía bức tường ẩm mốc trước mặt. Ở đó... Có một con bướm ma khổng lồ đang đậu. Trên đôi cánh vằn vện và ướt sũng nước mưa đang nhịp nhịp của nó... Hiện lên một khuôn mặt với một nụ cười... Ma Quái...
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
5,660
Động cơ
255,779 Mã lực
Tuổi
47
Nơi ở
Phủ Khai Thông
Covid covac cccm ít quan tâm chuyện ma mị nhờ.
E đủn thớt đoạn nữa:

- ĐÊM DÀI MỘNG MỊ.

Phần hai:
Bà Hiên tỉnh lại nhưng vẫn còn hoảng loạn. Mọi người xung quanh đang nhốn nháo. Hai tay bà đưa lên trước mặt xua xua trong cơn mê sảng mất kiểm soát. Mãi một hồi lâu, mùi dầu gió phật linh sực nức và khoé mắt cay xè mới làm cho bà dần dần trở lại trạng thái bình thường. Sau khi những người hàng xóm chạy qua hỏi thăm đã lần lượt về hết, con trai bà kể lại:
- Con dậy đi vệ sinh, không thấy mẹ đâu mà cửa thì khép hờ nên con ra ngoài tìm. Lấy điện thoại gọi mới phát hiện tiếng kêu ở sau nhà, con đi ra thì thấy mẹ đã ngất lịm ở ngoài đó, chắc là mẹ bị trúng gió rồi.
Bà Hiên vẫn còn ám ảnh bởi nụ cười hiểm độc kia, nó như một nhát chém hằn sâu vào trong trí óc của bà, khiến cho mỗi lần nhớ đến bà lại rùng mình hoảng sợ. Khi cảm xúc đã lắng dịu trở lại, bà bảo các con tắt đèn đi ngủ. Trong bóng đêm, bà chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mong cho trời mau sáng để bà còn có một việc rất quan trọng... Cần phải thực hiện gấp.

Sáng hôm sau, bà Hiên tỉnh dậy rất sớm. Việc đầu tiên bà nhớ đến là tấm danh thiếp. Hôm qua, lúc thấy mẹ ngã nằm dưới đất, con trai bà chạy đến để đưa bà vào nhà và chỉ nhặt theo chiếc điện thoại vẫn còn đang sáng màn hình, còn tấm danh thiếp thì do trời tối nên không nhìn thấy. Vì vậy mà con bà không biết đêm hôm bà ra ngoài ấy làm gì???
Sau khi các con bà đi làm hết, nhà cửa đã yên ắng, nhưng bà vẫn cẩn thận khép cửa lại trước khi gọi điện. Người ở đầu dây bên kia nghe được cuộc gọi của bà thì vô cùng mừng rỡ. Bởi khi việc tìm mộ cha đã đi vào ngõ cụt thì bỗng dưng xuất hiện ân nhân chỉ cho họ một tia sáng cuối đường hầm. Họ chỉ biết luôn miệng rối rít cảm ơn và hẹn gặp bà để có cơ hội được hậu tạ. Ngay từ lúc nghe điện thoại, họ đã coi bà như một người thân trong gia đình. Bởi chắc chắn, phải có cơ duyên lắm thì cha của họ mới báo mộng và nhờ bà giúp đỡ.

Khoảng một tuần sau, khi con bà đã tìm được chỗ gửi thằng cháu nội. Bà định bụng ngày mai sẽ tạm biệt con cháu và mấy người hàng xóm mới quen để về quê. Bỗng bà Hiên nhận được cuộc gọi của người đi tìm mộ. Họ vui mừng cho bà biết tin là họ đã thương lượng với chủ nhà xong. Đúng mười hai giờ đêm nay họ sẽ nhờ người bốc mộ để đưa đi nơi khác chôn cất. Họ rất tha thiết và khẩn khoản mời bà tham dự. Bà là người lớn nên bà biết, việc bốc mộ thường chỉ có những người thân trong nhà, những người họ hàng gần và người rất thân thiết với gia đình mới được mời tham dự. Việc họ mời bà, tức là họ cũng coi bà như một người thân. Hơn nữa, bà mới biết chính xác vị trí mà người trong giấc mộng kia đã chỉ tay. Nghĩ vậy nên bà Hiên nhận lời đồng ý, bởi dù sao đây cũng là một nghĩa cử đối với người đã khuất.

Chập tối hôm đó, người con trai chở bà quay lại dãy nhà trọ cũ, bà Hiên tay xách theo chiếc làn nhỏ đựng một ít lễ mọn để đến đó thắp hương cho người đã khuất. Bà nói dối các con rằng phòng trọ bên cạnh hôm nay có một bà thầy bói rất hay, nhưng việc của nhà họ sẽ cúng về đêm muộn. Bà muốn đến dự lễ và ngủ lại với bà hàng xóm một đêm trước khi về quê. Vì nhà họ cũng có người già lên trông cháu giống như bà. Con bà nghe mẹ nói như vậy thì yên tâm và vui vẻ chở bà đi rồi sáng mai sẽ quay lại đón. Biết việc lễ bái là sở thích của người già, nên các con bà cũng không hỏi mẹ thêm nữa.

Khi hai mẹ con bà tới đầu ngõ của dãy trọ cũ thì đã có người đứng đợi. Bà Hiên bảo con quay xe về luôn rồi bà đi vào, cánh cổng sau lưng bà liền khép lại. Thực ra, lúc này cả dãy trọ đã trống trơn, không còn một ai ở đó nữa. Bởi trong một tuần vừa qua, nhóm người họ đã thương lượng để thuê lại của chủ nhà với giá rất cao. Thoải mái để chủ nhà đền tiền cọc lại cho các gia đình đang sống ở đó, và họ còn nói rằng, nếu như chủ nhà đồng ý bán thì họ sẽ mua đứt. Hèn gì... Dãy trọ mới ngày nào bà ở đây đông vui là thế mà hôm nay lại yên ắng, tĩnh mịch một cách lạ thường, làm cho bà có cảm giác... Hơi lành lạnh.

Khi bước vào bên trong, bà Hiên thấy nhóm người ấy có thêm mấy người lạ, họ đang cúng. Nhưng điều làm cho bà ngạc nhiên và đứng nhìn không chớp mắt chính là nghi thức cúng trước khi động thổ của họ... Thật lạ lùng, bà chưa bao giờ nhìn thấy, hoặc nghe nói. Bảy người họ, mỗi người đều đội một bát nước trên đầu, một tay giữ bát nước, tay kia cầm bảy nén hương phất qua phất lại rồi lâu lâu lại gõ nắm hương lên chiếc bát trên đầu một cái. Họ đi vòng tròn quanh chiếc bàn đặt ở giữa nhà, vừa đi vừa lầm rầm khấn bằng một thứ thổ ngữ rất lạ. Trên bàn được đặt một mâm lễ nhưng lại trùm kín bằng một mảnh vải màu đen.
Lúc này, đèn điện trong nhà đã tắt hết, chỉ còn lại thứ ánh sáng phập phồng, thoi thóp của bảy ngọn nến cắm quanh bàn. Có lúc, những ngọn lửa ngả nghiêng, leo lét như sắp tắt bởi làn gió quẩn lên từ vòng tròn người đi lướt qua. Trước khung cảnh hư ảo và u linh ấy, bà Hiên chỉ biết đờ đẫn đứng nhìn, bà không hiểu chuyện này là thế nào? Và bà cũng không nói chuyện được với ai, bởi người ra đón bà xong rồi cũng sát nhập vào với những người đang đi vòng tròn đó. Họ tập trung đến nỗi... Coi như không có sự hiện diện của bà.

Họ kết thúc buổi lễ khi vừa bước sang canh một, giờ Tuất ( tức bảy giờ tối), họ bật đèn sáng lên và bắt đầu động thổ. Bà Hiên hồi hộp theo dõi. Tuy bà đã từng chết đi sống lại trong căn phòng này, nhưng bây giờ có đông người và bà đã biết chính xác đó là điều gì rồi chứ không phải mơ hồ như trước đây. Cho nên, bà chỉ thấy hơi rờn rợn thôi chứ không còn cảm giác sợ hãi như đã từng trải qua nữa. Nhóm người họ đã chuẩn bị sẵn dụng cụ rất chuyên nghiệp. Dưới lớp gạch nền nhà ấy là đất mềm, nhưng đào xuống sâu gần đến quan tài thì lại gặp một lớp gạch xây bao quanh rất chắc chắn. Đây là loại gạch được đóng bằng khuôn tay và nung già lửa cho nên viên gạch đã chuyển sang màu mận chín, cứng như sành chứ không phải loại gạch thường thấy. Chất kết dính những viên gạch ấy lại với nhau cũng thật đặc biệt, cực kì vững chắc, khiến cho họ đào phá vô cùng vất vả. Chiếc xà beng to nặng là thế mà khi phóng xuống vẫn bị nảy ngược lên, phát ra âm thanh tưng...tưng...tưng...

Bảy người họ thay nhau đào phá khẩn trương như sợ không kịp thời gian. Thỉnh thoảng, lão già lớn tuổi nhất trong nhóm lại đưa tay lên nhìn đồng hồ và xổ một tràng thổ ngữ, ra chiều rất sốt ruột. Những người còn lại tỏ ra rất phục tùng và gia tăng nhịp độ. Bà Hiên đứng xem và thắc mắc:
- Tại sao họ lại không thuê người đào nhỉ???
*****

Mãi đến hơn mười một giờ đêm họ mới cẩu được nguyên cả quan tài lên mặt đất bằng hai chiếc palăng xích và những đòn bẩy. Bà Hiên tiến sát lại nhìn cho rõ rồi đứng ngây ra nhíu mày suy nghĩ bởi sự khác thường mà bà phát hiện thấy. Theo như bà biết, thì đối với quan tài, trong dân gian người ta kị dùng đến kim loại. Mà chỉ dùng chốt mộng bằng gỗ để khóa tấm ván thiên với phần thân bên dưới. Đó là một loại chốt có hình đuôi cá rất chắc chắn. To bằng hai đầu ngón tay người lớn và dày khoảng một phân rưỡi đến hai phân. Ở giữa thắt lại, hai đầu xoè ra giống như hai chiếc đuôi cá quay ngược. Họ bố trí khoảnh cách đều nhau mỗi bên sườn bốn chiếc và đục lỗ mộng rất khít. Sau khi làm lễ nhập quan xong, đậy tấm ván thiên lại và đóng tám chiếc chốt này vào rồi thì việc mở ra là gần như không thể. Nhưng ở đây, ngoài tám chiếc chốt ấy, còn có thêm những thanh viền rất dày, ốp giằng vào các góc và được đóng rất nhiều đinh, tất cả đều bằng hợp kim mạ bạc trắng. Quả là... Cực kì chắc chắn.

Nhóm người họ phải rất vất vả mới nhổ được hết số đinh ấy, bà Hiên nhẩm đếm được đúng sáu mươi tư chiếc. Lúc này đồng hồ của lão trưởng nhóm cũng vừa điểm đúng mười hai giờ đêm. Trước khi nắp quan tài bật ra thì đèn điện đã được tắt hết. Thay vào đó là bảy ngọn đuốc được thắp lên sáng rực. Chất đốt đang cháy xèo xèo ấy xộc vào mũi bà một mùi khét lẹt, khó chịu và gây gây, ngây ngấy đến lợm giọng. Khiến bà rùng mình kìm lại một cơn nôn oẹ trào lên cổ họng. Khứu giác nhạy bén của bà đã khơi dậy một kí ức không thể nào quên trong cuộc đời.
Thời chiến tranh, bà Hiên từng là một nữ y tá quân y ở rừng Trường Sơn. Trong một lần trạm quân y nơi bà phục vụ bị trúng Bom Napan. Những căn hầm dã chiến kiểu nửa chìm nửa nổi được dựng bằng tranh tre nứa lá ấy có rất nhiều thương bệnh binh nặng đang nằm điều trị đã bị cháy rụi. Do quá bất ngờ, nên các y, bác sĩ không kịp chuyển thương bệnh binh đến hầm trú ẩn. Vậy là rất nhiều người đã không còn cơ hội sống sót. Sau trận oanh tạc, mọi người quay trở lại và tận mắt chứng kiến một cảnh tượng thật kinh hoàng. Rất nhiều xác người vẫn còn... Xèo xèo trong đám lửa than hồng rực. Mùi chất cháy quện lẫn mùi mỡ người khét lẹt và gây gây, đặc quánh cả một vùng, khiến cho ai cũng ngây ngất. Bà Hiên ám ảnh mùi chết chóc đáng sợ ấy đến nỗi, cả tháng trời vẫn còn nôn oẹ mỗi khi nhớ đến. Dù đã mấy chục năm trôi qua, nhưng giờ đây khứu giác của bà vẫn còn nhận biết được một cách chính xác để mách bảo bà:
- Đây đúng là cái mùi chết chóc ấy...
Mùi... Mỡ người.

Bà Hiên lúc này tuy rất sợ nhưng cũng tiến lại gần hơn để xem cho rõ. Khi nắp quan tài được lật ngửa ra, bảy người họ đều cầm bát nước cúng trên tay rồi tất cả họ đều ngậm thứ nước ấy mà phun phì phì vào trong quan tài. Đồng thời họ cầm đuốc huơ qua huơ lại. Trong phút chốc, lớp âm khí tích tụ lâu ngày tạo thành một làn hơi mờ đục kia tan biến. Nhưng đó cũng là lúc sắc mặt của lão già lớn tuổi nhất trong nhóm bỗng sa sầm rồi đanh lại. Ánh nhìn của lão ta phóng xuống quan tài giống như một mũi lao nhọn hoắt của bộ tộc thổ dân, găm chặt vào mục tiêu. Hai hàm răng lão nghiến chặt vào nhau đến bạnh cả quai hàm...
Cùng lúc đó, miệng bà Hiên cũng há ra và trợn tròn mắt lên kinh ngạc... Dưới ánh sáng của bảy ngọn đuốc đang cháy bùng bùng, đập vào mắt bà là một tử thi khô quắt, da dính chặt vào xương chứ không phải là một bộ xương bình thường như bà nghĩ. Mọi thứ trong chiếc quan tài này đều khác biệt hoàn toàn so với trí tưởng tượng của bà... Sao lại thế này???
Xác chết không có đầu. Hay nói đúng hơn là đầu của xác chết không nằm trên cổ... Điều làm cho bà bủn rủn chân tay là chiếc cần cổ vẫn còn nguyên bảy đốt xương, và vẫn đeo một chiếc vòng. Còn cái sọ tròn lông lốc và dính tóc lởm chởm kia thì lại bị đặt nằm úp mặt ở vị trí giữa hai đùi của người chết. Hình ảnh đáng sợ này khiến Bà Hiên nghĩ ngay rằng:
- Đây là xác của người bị... Chém đầu.

Và nếu như đây quả thực là một tội nhân bị hành hình bằng hình thức chém đầu thì chắc chắn vị đao phủ ấy phải là một người có võ công cái thế. Và tuyệt kĩ dụng đao của họ đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Bởi vì, cần cổ có bảy đốt, và đốt trên cùng sát với xương hộp sọ được gọi là đốt chẩm. Nhưng nếu chém ở vị trí ấy thì đường đao sẽ đi sát dưới mang tai và bập thẳng xuống xương quai hàm. Cho nên, để chém được một nhát chém lấy mình thủ cấp và giữ lại đốt chẩm trên cần cổ như thế thì đường chém ấy bắt buộc phải lượn theo hình bán nguyệt. Và nếu đúng vậy thì cho dù có là Đặng Hải Sơn, vị đao phủ chém đầu nhiều tội nhân nhất trong lịch sử các triều đại phong kiến Trung Quốc, sống ở cuối thời nhà Thanh cũng không chém được nhát chém có đường cong bán nguyệt như thế. Bởi vì thầy của ông ấy chỉ tập cho học trò kẻ một đường mực ngang gáy, vị trí khoảng giữa đốt ba và bốn là chỗ vòng cổ nhỏ nhất, dễ đứt nhất. Người chém chẻ đôi được đường mực ấy thì cũng được coi là kỳ tài trong thiên hạ rồi. Chính những kiến thức về y khoa đã cho bà một nhận định xác thực và một cảm giác đáng sợ như thế khi nhìn vào bảy đốt sống vẫn còn dính trên cổ của cái xác ấy... Và nếu đúng như bà nghĩ thì thi thể bị chém đầu này phải là một tội nhân... Vô cùng... Đặc biệt.

Chính những điều mà bà tận mắt chứng kiến từ tối đến giờ đã khiến cho bà khẳng định rằng :
- Người này không phải mới chết cách đây mấy chục năm như người đàn ông kia từng nói với bà. Hơn nữa, thứ thổ ngữ của nhóm người họ lúc lầm rầm khấn vái và lúc họ trao đổi với nhau đã chứng tỏ một điều:
- Họ không phải người miền xuôi.
Với kiến thức và sự hiểu biết của bà thì người nằm trong quan tài có khung xương dài và khổ vai rộng ấy, cộng với bộ quần áo màu chàm, có hoạ tiết hoa văn thổ cẩm chạy dọc theo hàng khuy và dưới gấu quần mà họ mặc, đã khiến bà Hiên khẳng định trong suy nghĩ rằng:
- Đây là một người đàn ông cao lớn và có xuất thân từ vùng sơn cước.
Chỉ có một điều mà bà không thể biết, đó là:
- Tại sao... Nhóm người kia lại nói dối bà???
*****
Bỗng bà Hiên nheo mắt nhìn chăm chú vào một vật quen quen. Ký ức xa xưa chợt ùa về khiến cho bà nhớ lại...
Đó chính là chiếc áo bào mà xác chết kia đang khoác trên vai, chiếc áo dài gần hết chiều dài của cái xác. Lúc đầu mới nhìn bà cứ ngỡ đó là một tấm vải niệm được lót dưới đáy quan tài. Nhưng khi đã nhìn rõ đường viền xung quanh và dải dây buộc thắt nút trên cổ thì bà đã nhận ra, đó đúng là một chiếc áo bào. Ngày nhỏ bà Hiên đã từng nhìn thấy. Mỗi lần có dịp tế lễ quan trọng của dân làng, ông nội bà thường khoác chiếc áo bào giống như thế này rồi tay cầm một thanh kiếm để nhảy múa lúc hành lễ. Cuối buổi lễ, dân làng ai cũng cung kính cúi lạy chiếc áo và thanh kiếm trước khi cho vào một chiếc hộp gỗ được sơn màu đỏ và cất đi cẩn thận. Chỉ khác có một điều:
- Chiếc áo của ông nội bà khoác là màu đỏ, còn chiếc áo trong quan tài là... Màu đen.

Thực ra, bà Hiên vốn xuất thân là người miền núi, giáp biên giới phía bắc. Năm mười tuổi, một lần đeo gùi vào rừng hái nấm, bà gặp một người phụ nữ lạ mặt. Họ rủ bà đi theo để họ chỉ cho một chỗ nấm mọc rất nhiều. Nhưng hai người đi mãi và lạc trong rừng đến tối, sáng ngủ dậy lại đi tiếp đến chiều. Khi đã đói và mệt lả thì gặp được một người cưỡi ngựa, hai người họ trao đổi với nhau điều gì đó rồi người phụ nữ bảo bà lên ngựa để người đàn ông kia giúp bà tìm đường về nhà. Tối đó, người cưỡi ngựa đưa bà về một nhà người lạ. Sáng mai ngủ dậy, bà Hiên không thấy người kia đâu nữa, hỏi thì chủ nhà bảo họ đi rồi. Bà Hiên ở đó một thời gian thì có người đến nhận bà làm con nuôi và đưa đi rất xa quê cũ, vì thế mà một đứa trẻ mười tuổi đầu như bà ngày ấy đã không thể tìm được đường về quê nữa. Bà chỉ nhớ được tên ông bà, bố mẹ và bà còn có một người chị gái nữa. Quê bà có rất nhiều núi đá cao sừng sững, buổi sáng có mây phủ bồng bềnh rất đẹp, còn thuộc vùng nào, dân tộc nào thì bà không biết. Chỉ có một hình ảnh mà bà nhớ rõ nhất là dãy núi trước cửa nhà bà nhìn ra, có một hang động rất to. Ngay ngoài cửa hang có mấy mỏm thạch nhũ trắng nhỏ xuống, nhìn từ xa rất giống cái miệng của em bé mới mọc răng đang há ra cười...

Bà Hiên đang chăm chú nhìn chiếc áo bào và suy nghĩ miên man thì bỗng lão già trưởng nhóm kia bước đến trước mặt và cắt ngang kí ức của bà bằng một giọng nói khàn khàn và trầm đục. Lão ta đề nghị:
- Bà là người đã có cơ duyên được gặp ông ấy, bây giờ phiền bà làm nốt phần việc cuối cùng. Bà hãy đưa chiếc đầu kia đặt vào đúng vị trí, chúng tôi rất cảm ơn bà.
Bà Hiên nghe lão ta nói như vậy thì toan từ chối. Nhưng khi bà vừa ngước lên nhìn thì bắt gặp đôi mắt của lão... Một đôi mắt mà vừa nhìn thấy đã khiến cho bà giật mình ớn lạnh... Lần đầu tiên trong đời bà gặp một đôi mắt đáng sợ như vậy...
Nó không phải là một đôi mắt sắc lạnh mang đầy sát khí. Hoặc trợn trừng trừng của người tức giận... Mà là một đôi mắt toàn một màu đen sì và khô khốc. Không hề có một chút long lanh phản chiếu nào trong ấy, mặc dù tay lão đang cầm cây đuốc cháy bùng bùng giơ lên trước mặt. Bà Hiên vì quá sợ mà phải miễn cưỡng... Gật đầu.

Bà từ từ bước tới, bảy ngọn đuốc và bảy cặp mắt như mở to ra để dõi theo từng bước chân khó nhọc của bà. Hai tay run run lật ngửa chiếc đầu còn lởm chởm tóc ấy lên mà toàn thân bà lạnh toát, nổi đầy gai ốc. Thoáng nhìn khuôn mặt nhăn nhúm, hai hốc mắt trũng sâu và cái miệng há ra tối om ấy, bà Hiên chợt rùng mình rồi đưa mắt nhanh đi chỗ khác. Có lẽ, đây là việc làm khó khăn và gắng gượng nhất trong cuộc đời của bà.
Thời chiến tranh, bà đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết. Có những lần sau trận đánh, bà cùng đồng đội đi tải thương và an táng những tử sĩ. Có những cái chết không nguyên vẹn, bà và đồng đội phải đi nhặt từng mảnh thịt, từng nửa thân người, từng cánh tay để gom lại. Hoặc khi cõng những cái xác chết cháy đen thui co quắp, nhưng bà cũng không cảm thấy khủng khiếp như lúc này. Bởi vì đó là công việc, đó là trách nhiệm, và hơn hết, đó là tình thương, tình đồng đội và lòng căm thù đã tạo nên cho bà một sự bạo dạn khác thường. Lúc ấy bà chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là bà cảm thấy may mắn vì chưa đến lượt mình.

Nhưng còn lúc này thì khác, bà đã từng bị linh hồn của người này hành cho chết đi sống lại. Và bây giờ lại bị ép buộc phải sờ tay vào để cảm nhận hết nỗi sợ hãi đang run rẩy trong từng tế bào, từng mạch máu, từng thớ thịt trong cơ thể. Công việc này quả là khó nhọc quá, nó sắp vượt qua giới hạn sức chịu đựng của bà, nó sắp làm bà tắt thở...

Ngay khi bà Hiên vừa đặt chiếc đầu vào vị trí. Bàn tay của bà cảm nhận được rất rõ một luồng âm phong lạnh buốt toả ra từ hốc miệng đen ngòm, khiến bà giật mình hoảng hốt rụt tay lại. Cùng lúc ấy, bà phát hiện ra trên chiếc vòng đồng của cái xác đang đeo có một vật màu xanh. Bà nheo mắt nhìn kĩ lại rồi suýt bật kêu lên thành tiếng, chân bà như muốn khuỵu xuống... Bởi vì, đó là một miếng ngọc được khắc hình một con bướm mặt người... Khuôn mặt trên con quỷ điệp ấy chính là khuôn mặt của người đàn ông bà đã gặp trong giấc mộng. Do miếng ngọc được chôn cùng với xác chết nhiều năm, khí huyết của người chết bị hút thấm vào khiến cho con bướm ấy có những tia máu đỏ vằn vện. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, cái miệng của nó đỏ lòm như vừa hút máu và đôi mắt của nó cũng trở nên đỏ rực, như mắt quỷ.

Bà Hiên vừa thoáng nhìn vào hai chấm mắt đỏ lòm ấy thì bỗng... Sau một cái chớp mắt... Màu đỏ của mắt con bướm lớn vụt lên, bao trùm hết tâm thức của bà. Mọi thứ xung quanh đều biến mất, khiến cho bà cảm giác như bị lạc vào một thế giới khác, toàn màu đỏ. Rồi bất thình lình bộ xương này lù lù xuất hiện ngay trước mặt. Hắn mặc áo bào đen, trên tay cầm một cây gậy đen bóng, to và cao hơn đầu người. Theo sau hắn là tầng tầng lớp lớp những độc trùng gớm ghiếc. Đặc biệt là nụ cười của hắn, một nụ cười ngạo nghễ và... Khó hiểu.
Bà chưa kịp định thần thì cây gậy đen trùi trũi trên tay hắn chuyển động. Bà Hiên ngước mắt lên nhìn và giật mình kinh hãi... Đó không phải là một cây gậy bình thường... Mà là... Một con rắn đang đứng thẳng. Trên đầu của con độc xà ấy có một con bướm đang đậu. Nhưng đó cũng không phải một con bướm bình thường... Mà là... Một con bướm có sừng kì quái. Nó không có mắt, mũi và miệng. Thay vào đó là một chiếc vòi đỏ lòm như chuyên dùng để hút máu. Đợi khi nào con rắn khoan hai lỗ thủng bằng hai chiếc răng dài chứa chất kịch độc vào con mồi xong thì sẽ đến phần việc của nó.
Bỗng... Con rắn vươn cổ lên cao nghiêng ngó... Rồi bất ngờ há cái miệng đỏ lòm có hai hàm răng tua tủa ra... Mổ thẳng vào giữa mặt bà Hiên một cái... Phù... Bà loạng choạng bước lùi lại để tránh nhát cắn chí mạng ấy. Đột nhiên, quỷ ảnh vụt biến mất trong tâm thức... Cũng chỉ sau một cái chớp mắt.

Lão già nhìn bà một cách soi mói rồi cất tiếng khàn khàn hỏi:
- Bà làm sao thế, bà vừa thấy điều gì?
Bà Hiên đã quen với những tình huống ứng biến bất ngờ như thế này từ thời chiến tranh. Bởi theo yêu cầu của nhiệm vụ, bà cũng đã từng là một giao liên, trong người có cả xấp tài liệu mật nhưng bà vẫn thản nhiên qua mắt bọn mật thám. Hoặc có những lần, các cán bộ cấp cao bị trọng thương, trước khi vào ca phẫu thuật ở trạm quân y, họ tin tưởng gửi những tài liệu quan trọng cho bà cất giữ. Bây giờ gặp lại tình huống như thế, câu hỏi ấy của lão giống như một luồng điện xẹt ngang qua tâm trí của bà để khai mở kho kinh nghiệm và kích hoạt khả năng ứng biến của bà hoạt động trở lại.
Bà Hiên chậm rãi xua tay và thều thào trả lời một cách mệt nhọc:
- Không sao, chỉ là do tôi bị huyết áp cao và lâu ngày không thức khuya thôi. Tuy miệng trả lời nhưng bà sợ sệt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt khô khốc, đen sì của lão.

Lúc này, nhóm người kia bắt đầu công việc bốc cốt. Họ làm việc một cách vội vàng như sắp hết thời gian. Sau khi xong việc, họ cũng không thu dọn trả lại mặt bằng, quan tài và gạch,đất ngổn ngang. Ngay gần góc nhà, nơi chiếc giường của mẹ con bà cháu bà đã nằm bây giờ là một hố chôn sâu hoắm. Bà Hiên thấy lạ bởi họ nói rằng đưa đi nơi khác chôn cất nhưng vẫn để nguyên hình hài như vậy sang chiếc túi giống như một chiếc hộp rất đẹp, đã được chuẩn bị sẵn. Sau khi bốn người họ chuyển hài cốt ra xe thì mới tắt đuốc và đèn điện trong nhà được bật sáng trở lại để thu dọn. Ba người đi sau, họ mang vác đồ đạc cồng kềnh nên ngỏ ý nhờ bà tắt điện và đóng cửa giúp.
Còn lại một mình, bà Hiên đảo mắt nhìn quanh khắp lượt căn phòng đã cho bà nhiều cảm xúc và ám ảnh nhất trong cuộc đời... Bỗng ánh mắt của bà chợt dừng lại ở nơi nắp quan tài đang lật ngửa. Bây giờ bà mới nhìn thấy... Ở đó, có một hình bát quái được khắc chìm trong gỗ...

Bà Hiên đã từng tìm hiểu qua Kinh Dịch, cho nên khi vừa nhìn thấy hình khắc ấy bà liền liên tưởng ngay đến con số sáu mươi tư chiếc đinh bạc khóa chặt cỗ quan tài này.
Bà lẩm bẩm một mình:
- Càn... Khôn... Bát... Quái.
Với sự hiểu biết và từng trải của mình, bà Hiên nhanh chóng sâu chuỗi các sự kiện lại với nhau để tạo cho mình một nỗi hãi hùng và hoang mang tột độ khi đưa ra kết luận:
- Đây là một ngôi mộ cổ bị trấn yểm.

Đang quay cuồng bấn loạn với những thắc mắc và nhiều điều bí ẩn chưa có lời giải thì đột nhiên, bà cảm giác có thứ gì đó phía trên đầu... Bà ngửa mặt nhìn lên rồi giật nảy người. Luồng điện lạnh toát hôm trước lại chạy dọc sống lưng và đọng lại ngay sau gáy...
Không biết từ lúc nào... Trên trần nhà có một con bướm ma khổng lồ... Đang im lìm nhìn xuống. Bà Hiên vội vàng đưa tay lên tắt điện rồi vùng chạy ra khỏi căn phòng ma ám. Ngoài đường khuya, chiếc xe chở theo cái xác và tất cả mọi điều bí ẩn đã lao đi mất dạng... Chắc chắn rồi đây bà Hiên và gia đình mình sẽ gặp vô vàn rắc rối...
Bởi vì... Bà đã vô tình chạm vào thế giới của... Người Chết...
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top