NHỮNG NGÀY HẬU TỐT NGHIỆP
Thửa còn sinh viên, hay nói đúng hơn là cái thời còn được gia đình "chi viện" hiếm khi quan tâm ngày tháng như bây giờ. Dễ hiểu thôi, tiền hết cứ gọi, bài vở khó có bạn bè, cuộc sống cứ thế trôi. Nhiều trò hài, lắm tiếng cười, cuộc sống có thể nói là màu hồng. Bởi vậy ai qua cái thời ấy mới thảng thốt khi nhắc lại " thương quá thời sinh viên".
Ra trường...Xin tiền ư? cũng được nhưng sao thấy lòng cứ nhoi nhói, suy nghĩ, nhìn bạn bè thấy mình vô dụng vô cùng. Cầm tấm bằng đại học, ngắm nghía rồi lại cất. Những CV gửi đi, có reply, có cái biệt tăm cả năm không thấy phản hồi. Có chỗ nhận nhưng làm quần quật, bán sức lao động một cách không dám tưởng tượng rồi đành phải nghỉ. Lại lên mạng, lại tìm những mối quan hệ tìm việc làm nào ưng ý xíu.
***
nhung-ngay-hau-tot-nghiep
Thất vọng...những hi vọng ngày nào giờ tan biến, ước mơ năm nao giờ sao đóng sầm lại thế kia. Tiền nhà lại đến kì đóng, tiền ăn cũng sắp hết rồi, công việc làm tạm thì vẫn lao đao, nghe chị cùng làm bảo có tháng trả lương trễ năm ngày là chuyện thường...Những tiếng cười vô tư ngày nào đã bị đánh mất bởi những suy nghĩ, những bươn trải chỉ vì mưu sinh!
Đêm về, suy nghĩ, lo lắng và thương mình thì ít mà thương bố mẹ thì nhiều. Ngành mình học ra sao khó xin việc thế, dằn lòng tự nhủ nghành nào cũng khó thôi, có điều là thời sinh viên không chuẩn bị cho mình những kĩ năng cần thiết...biết làm sao? Ngồi trách mình, trách đời rồi than sao mình khổ thế sao? Giữa chốn thị thành, bạn bè còn xót lại vài đứa, rồi mỗi đứa một chí hướng, đứa học cao học, đứa may mắn được vào làm công ty này, cơ quan nọ, công việc rồi cuốn đi. Những ngày chủ nhật, bao cái hẹn cứ dần dà khó riết rồi cũng không buồn hẹn nữa. Giờ, rõ mồn một những gì mà từng chứng kiến mà thoáng đâu đó một lần sợ, thế mà, giờ tự hỏi sao nó đến nhanh thế.
Tìm, gửi CV và chờ ...hy vọng phỏng vấn sẽ ổn, lạc lõng giữa phố đông giữa màn đêm, có những chiều một mình mệt mỏi bên công viên. Có lúc ngơ ngác nhìn các bạn sinh viên vô tư quậy phá đủ trò mà cái thuở sinh viên lại hiện về. Một mình bám trụ lại Sài Gòn, những lúc ấy muốn mở danh bạ gọi điện thoại cho những đứa bạn mà sao lại khó thế kia, biết nói gì, dối lòng rằng mình ổn hay là nói toạc thực tế phũ phàng. Nghĩ rồi lại thôi, vầy mà ngày chia tay tốt nghiệp đứa nào cũng to mồm có gì alo nhé. Bước vào đời thật rồi, sao khác quá. Mọi gam màu cứ hiện ra trước mắt. Khó khăn thì cứ chồng chất khó khăn.
Chọn cho mình một quán café thật tĩnh lặng, nơi để mình là chính mình, được thả hồn và refresh F5 cho những suy nghĩ của mình. Ngồi trước máy, gõ gõ chốc chốc lại cười, cái cười mà cũng thấy khác ngày xưa lắm...Điện thoại reo, đứa bạn thân ngày nào, cố gắng nói với giọng ổn nhất, nó bảo đang bận lắm và không quên dặn cố lên nha mày mà thấy ấm lòng.
Những ngày hậu tốt nghiệp...
Lý Văn Lợi
Thửa còn sinh viên, hay nói đúng hơn là cái thời còn được gia đình "chi viện" hiếm khi quan tâm ngày tháng như bây giờ. Dễ hiểu thôi, tiền hết cứ gọi, bài vở khó có bạn bè, cuộc sống cứ thế trôi. Nhiều trò hài, lắm tiếng cười, cuộc sống có thể nói là màu hồng. Bởi vậy ai qua cái thời ấy mới thảng thốt khi nhắc lại " thương quá thời sinh viên".
Ra trường...Xin tiền ư? cũng được nhưng sao thấy lòng cứ nhoi nhói, suy nghĩ, nhìn bạn bè thấy mình vô dụng vô cùng. Cầm tấm bằng đại học, ngắm nghía rồi lại cất. Những CV gửi đi, có reply, có cái biệt tăm cả năm không thấy phản hồi. Có chỗ nhận nhưng làm quần quật, bán sức lao động một cách không dám tưởng tượng rồi đành phải nghỉ. Lại lên mạng, lại tìm những mối quan hệ tìm việc làm nào ưng ý xíu.
***
nhung-ngay-hau-tot-nghiep
Thất vọng...những hi vọng ngày nào giờ tan biến, ước mơ năm nao giờ sao đóng sầm lại thế kia. Tiền nhà lại đến kì đóng, tiền ăn cũng sắp hết rồi, công việc làm tạm thì vẫn lao đao, nghe chị cùng làm bảo có tháng trả lương trễ năm ngày là chuyện thường...Những tiếng cười vô tư ngày nào đã bị đánh mất bởi những suy nghĩ, những bươn trải chỉ vì mưu sinh!
Đêm về, suy nghĩ, lo lắng và thương mình thì ít mà thương bố mẹ thì nhiều. Ngành mình học ra sao khó xin việc thế, dằn lòng tự nhủ nghành nào cũng khó thôi, có điều là thời sinh viên không chuẩn bị cho mình những kĩ năng cần thiết...biết làm sao? Ngồi trách mình, trách đời rồi than sao mình khổ thế sao? Giữa chốn thị thành, bạn bè còn xót lại vài đứa, rồi mỗi đứa một chí hướng, đứa học cao học, đứa may mắn được vào làm công ty này, cơ quan nọ, công việc rồi cuốn đi. Những ngày chủ nhật, bao cái hẹn cứ dần dà khó riết rồi cũng không buồn hẹn nữa. Giờ, rõ mồn một những gì mà từng chứng kiến mà thoáng đâu đó một lần sợ, thế mà, giờ tự hỏi sao nó đến nhanh thế.
Tìm, gửi CV và chờ ...hy vọng phỏng vấn sẽ ổn, lạc lõng giữa phố đông giữa màn đêm, có những chiều một mình mệt mỏi bên công viên. Có lúc ngơ ngác nhìn các bạn sinh viên vô tư quậy phá đủ trò mà cái thuở sinh viên lại hiện về. Một mình bám trụ lại Sài Gòn, những lúc ấy muốn mở danh bạ gọi điện thoại cho những đứa bạn mà sao lại khó thế kia, biết nói gì, dối lòng rằng mình ổn hay là nói toạc thực tế phũ phàng. Nghĩ rồi lại thôi, vầy mà ngày chia tay tốt nghiệp đứa nào cũng to mồm có gì alo nhé. Bước vào đời thật rồi, sao khác quá. Mọi gam màu cứ hiện ra trước mắt. Khó khăn thì cứ chồng chất khó khăn.
Chọn cho mình một quán café thật tĩnh lặng, nơi để mình là chính mình, được thả hồn và refresh F5 cho những suy nghĩ của mình. Ngồi trước máy, gõ gõ chốc chốc lại cười, cái cười mà cũng thấy khác ngày xưa lắm...Điện thoại reo, đứa bạn thân ngày nào, cố gắng nói với giọng ổn nhất, nó bảo đang bận lắm và không quên dặn cố lên nha mày mà thấy ấm lòng.
Những ngày hậu tốt nghiệp...
Lý Văn Lợi
Chỉnh sửa cuối: