- Biển số
- OF-52578
- Ngày cấp bằng
- 10/12/09
- Số km
- 247
- Động cơ
- 455,370 Mã lực
TÌNH XA, TÌNH NHỚ, TÌNH SẦU
(Sau những chuyến đi đâu loanh quanh thì lại muốn viết chút gì linh tinh)
Thỉnh thoảng ngồi một mình, thỉnh thoảng đi chầm chậm trên đường, hay hát khe khẽ một giai điệu nào bất chợt vang lên trong đầu.
Thỉnh thoảng đi karaoke với bạn bè, không hát nhưng mà thích nghe bạn bè hát.
Thỉnh thoảng đi nghe nhạc, có khi chỉ đi đơn độc một mình, nghe một mình và ra về một mình. Âm nhạc đôi khi không cần bạn đồng hành.
Nghe đủ loại nhạc, thích đủ loại nhạc sĩ, ca sĩ, từ cụ Bach nghiêm trang cổ điển đến cô nàng Lady Gaga ngông cuồng chịu chơi. Có hề gì, miễn là họ tài hoa.
Và giữa muôn vàn giai điệu, những ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hay trở đi trở lại như những ám ảnh mơ hồ mà sâu sắc.
Sau những cuộc vui của bạn bè, thường thích nghe một chị bạn hát “Tình xa”. Nghe hát xong luôn yêu cầu chị hát thêm “Tình nhớ” và “Tình sầu”. Chị là một số trong ít những người hát nhạc Trịnh hay và tình cảm mà mình biết. Hình như nhiều lần khi nghe chị cất giọng:
Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa
Tình réo tình âm thầm. Sầu réo sầu bên bờ vực sâu
mình đã thấy nước mắt rớm mi. Cuộc tình âm thầm nào mà không đau khổ. Cuộc tình âm thầm nào mà đường đi không thăm thẳm sâu hút như bờ vực ngay dưới chân mình. Thành phố đông người cũng hóa chốn hoang vu. Cuộc tình một lần qua đi luôn để lại những đổ nát hoang tàn trong tâm tưởng.
Cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua, chỉ còn những xanh rêu đời mình ở lại.
Nhưng đã qua không có nghĩa là đã quên. Cuộc tình đi qua không có nghĩa là con tim khép lại. Những hư hao dù còn hằn ở nét môi cười, khóe mắt buồn, nhưng thẳm sâu đâu đó, vẫn là tình yêu.
Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy.
Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.
Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người,
Như từng viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi...
Để một ngày ngỡ ngàng nhận thấy, chưa bao giờ mình rời bỏ tình yêu, cho dù:
Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng,
Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông.
Không có lời lý giải cho tình yêu, không có lý do biện minh cho con tim. Chỉ mong manh mà cay đắng, mà nửa vui nửa buồn nhận thấy rằng:
Tình yêu như trái phá con tim mù loà.
Một mai thức dậy, chợt hồn như ngất ngây,
chợt buồn trong mắt nai
rồi tình vui trong mắt, rồi tình mềm trong tay
Tình yêu như vết cháy trên da thịt người.
Tình xa như trời, tình gần như khói mây,
tình trầm như bóng cây,
tình reo vui như nắng, tình buồn làm cơn say
Thôi thì đành tự nhủ:
Tình cho nhau môi ấm, một lần là trăm năm...
(Sau những chuyến đi đâu loanh quanh thì lại muốn viết chút gì linh tinh)
Thỉnh thoảng ngồi một mình, thỉnh thoảng đi chầm chậm trên đường, hay hát khe khẽ một giai điệu nào bất chợt vang lên trong đầu.
Thỉnh thoảng đi karaoke với bạn bè, không hát nhưng mà thích nghe bạn bè hát.
Thỉnh thoảng đi nghe nhạc, có khi chỉ đi đơn độc một mình, nghe một mình và ra về một mình. Âm nhạc đôi khi không cần bạn đồng hành.
Nghe đủ loại nhạc, thích đủ loại nhạc sĩ, ca sĩ, từ cụ Bach nghiêm trang cổ điển đến cô nàng Lady Gaga ngông cuồng chịu chơi. Có hề gì, miễn là họ tài hoa.
Và giữa muôn vàn giai điệu, những ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hay trở đi trở lại như những ám ảnh mơ hồ mà sâu sắc.
Sau những cuộc vui của bạn bè, thường thích nghe một chị bạn hát “Tình xa”. Nghe hát xong luôn yêu cầu chị hát thêm “Tình nhớ” và “Tình sầu”. Chị là một số trong ít những người hát nhạc Trịnh hay và tình cảm mà mình biết. Hình như nhiều lần khi nghe chị cất giọng:
Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa
Tình réo tình âm thầm. Sầu réo sầu bên bờ vực sâu
mình đã thấy nước mắt rớm mi. Cuộc tình âm thầm nào mà không đau khổ. Cuộc tình âm thầm nào mà đường đi không thăm thẳm sâu hút như bờ vực ngay dưới chân mình. Thành phố đông người cũng hóa chốn hoang vu. Cuộc tình một lần qua đi luôn để lại những đổ nát hoang tàn trong tâm tưởng.
Cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua, chỉ còn những xanh rêu đời mình ở lại.
Nhưng đã qua không có nghĩa là đã quên. Cuộc tình đi qua không có nghĩa là con tim khép lại. Những hư hao dù còn hằn ở nét môi cười, khóe mắt buồn, nhưng thẳm sâu đâu đó, vẫn là tình yêu.
Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy.
Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.
Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người,
Như từng viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi...
Để một ngày ngỡ ngàng nhận thấy, chưa bao giờ mình rời bỏ tình yêu, cho dù:
Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng,
Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông.
Không có lời lý giải cho tình yêu, không có lý do biện minh cho con tim. Chỉ mong manh mà cay đắng, mà nửa vui nửa buồn nhận thấy rằng:
Tình yêu như trái phá con tim mù loà.
Một mai thức dậy, chợt hồn như ngất ngây,
chợt buồn trong mắt nai
rồi tình vui trong mắt, rồi tình mềm trong tay
Tình yêu như vết cháy trên da thịt người.
Tình xa như trời, tình gần như khói mây,
tình trầm như bóng cây,
tình reo vui như nắng, tình buồn làm cơn say
Thôi thì đành tự nhủ:
Tình cho nhau môi ấm, một lần là trăm năm...
Chỉnh sửa cuối: