- Biển số
- OF-18600
- Ngày cấp bằng
- 14/7/08
- Số km
- 87
- Động cơ
- 505,160 Mã lực
Mong manh quá!
Thành kính phân ưu.
Thành kính phân ưu.
Xin chia buồn lần nữa với gia đình bác chủ Topic.
Vì những lời chia sẻ của thành viên diễn đàn với gia đình mất người thân làm nên một góc văn hóa OF.
Vì những ý kiến nhận xét xác đáng về tình trạng và nguyên nhân gây ra tai nạn giao thông làm chết người tại Việt Nam.
Vì vụ TNGT này rất đặc trưng đối với tình hình giao thông tại Việt Nam.
Vì phải để câu chuyện của vụ TNGT này như lời nhắc nhở tới các thành viên đang hàng ngày đi lại trên đường bằng xe 2 bánh hay 4 bánh.
Em xin phép cụ chủ topic được giữ topic này lại.
Cầu cho linh hồn nạn nhân sớm được siêu thoát.
E cảm ơn 2 kụ vì những lời chia sẻ rất thật lòng. Đọc mà nước mắt lại rơi. Đúng là cũng nhiều kụ pm cho e nói k nên xóa topic để mọi ng cùng chia sẻ và lấy đó làm bài học tự nhắc nhở mình. E cũng nghĩ sẽ để lại đến 49 ngày T e sẽ in ra để đưa cho bố mẹ T đọc những lời chia sẻ từ DD mình gửi đến 2 bác, hy vọng 2 bác có thể khuây khỏa bớt nỗi đau. Kụ Sonata nói đúng, nhiều khi nỗi đau chưa làm ngta gục ngã ngay lúc đấy, vì còn phải gồng mình lên lo cho T mồ yên mả đẹp, nhưng bây h, khi họ hàng đã về hết, nhà chỉ còn lại bố mẹ T và giữa nhà là cái bàn thờ cùng tấm ảnh của con trai thì bố mẹ T đau đớn lắm. Bố T suốt ngày đi về quê thăm mộ T (mà đi xe máy trên đường 5 mới nguy hiểm chứ, cả nhà ai cũng lo mà k cản được), còn mẹ T chẳng ăn uống j, ng gầy như xác ve. Gia đình e cũng hay qua lại thăm hỏi, nhưng ngồi đó nói chuyện thế thôi, chứ k thể làm dịu được nỗi đau trong lòng bố mẹ T. Lo lắm, thương lắm mà chẳng biết làm thế nàoem đọc thấy sợ lắm, sợ cho mình và thêm sợ cho những người thân yêu của mình, em sợ cho Bố mẹ T, T đi rồi thì không còn biết gì, nhưng bố mẹ T em không biết các Cụ có vượt qua được nỗi đau này không, em biết có trường hợp 1 người cha sau khi đứa con trai duy nhất mất do đuối nước gần 1 năm sau Bác ấy cũng ra đi vì không chịu đựng được.
Em nghĩ Mợ nên qua lại động viên tinh thần 2 bác thường xuyên. em xin chia sẻ nỗi đau với gia đình mợ.
Thực sự là quá muộn để đọc được thớt của mợ, cơ mà những bài viết của mợ kể về người anh họ xấu số kia vật lộn với sự sống và cái chết vì một sự vô cảm đến tàn nhẫn của con người (2 thanh niên gây tai nạn rồi bỏ chạy kia ) thật sự làm em nghẹn hết cổ lại. đáng tiếc là T đã ko qua khỏi. khi đọc đến trnag 3 em cứ mong là khi chuyển sang trang 4,5 thì sẽ là tin vui.Cám ơn kụ đã chia sẻ, nhưng nhà cháu chẳng dám mong ác nghiệt như thế cho họ kụ ạ. Nói như lời bác cháu là đáng tiếc là k tìm đựơc ng đã gây tai nạn cho T để họ hiểu rằng hành vi của họ đã gây ra những hậu quả như vậy mà rút kinh nghiệm. Dù sao ng mất đã mất rồi. Bác cháu là ng rất nhẫn nhịn. Ngay cả khi cấp cứu T, khi đã hết hy vọng, mọi chỉ số đã nằm ngang mà bsĩ vẫn cố hô hấp và kích này nọ cho T, bác cháu phải rơi nước mắt bảo 'thôi, các bsĩ để nó ra đi cho thanh thản nhẹ nhàng', quả thực, lúc đó trông T mà ai cũng khổ tâm quá
Thành tâm chia buồn với gia đình anh T và bác . Chúc bác và gia đình nhà anh T sớm vượt qua được nỗi buồn này. Hôm qua vừa đọc bài báo về đứa bé 2 tuổi bị xe bồn cán, thấy cảnh người mẹ ngồi ôm xác con đã mất ngủ rồi. Giờ đọc những dòng tâm sự của bác mà cháu ko cầm nổi nước mắt.
@Cháu cũng thường xuyên phải đi qua vòng xoay này, quả thật là giao thông tại đây hỗn loạn lắm toàn mạnh ai nấy chen thôi. Nhiều khi đi qua gần hết đường rồi mà vẫn bị mấy bác 2B lượn qua mặt. Hình như theo thiết kế thì ở đấy có hầm chui hay cầu vượt gì đấy, nhưng chắc là sợ làm không kịp 1000 năm nên tạm thời vẫn để thế đã. Cái kiểu làm ăn tạm bợ thế này khổ thật.
Cám ơn kụ rất nhiều, dù nỗi đau này thật khó nguôi ngoai. Hàng ngày, có nhiều lúc, nhất là buổi tối trước khi đi ngủ, cháu vẫn thảng thốt nhớ về T, từng hình ảnh từ khi vào cấp cứu đến lúc ra đi (ám ảnh lắm ạ), dằn vặt, day dứt, mong ước có 1 cơ hội được làm lại để có thể thay đổi thực tại, nhưng chỉ là mong ước hão thôi. Buồn quá!Thực sự là quá muộn để đọc được thớt của mợ, cơ mà những bài viết của mợ kể về người anh họ xấu số kia vật lộn với sự sống và cái chết vì một sự vô cảm đến tàn nhẫn của con người (2 thanh niên gây tai nạn rồi bỏ chạy kia ) thật sự làm em nghẹn hết cổ lại. đáng tiếc là T đã ko qua khỏi. khi đọc đến trnag 3 em cứ mong là khi chuyển sang trang 4,5 thì sẽ là tin vui.
Là người cũng đã từng chứng kiến sự ra đi của 1 người bạn thân, xin chia sẻ nỗi buồn với mợ chủ thớt.
mặc dù hơi muộn cũng cho phép em gửi lời chia buồn tới cả gia đình mợ.
Có lẽ là đội mũ bảo hiểm thời trang thì mới dễ vỡ thế chứ. Nếu đúng mũ thật chắc ko đến nỗi.Lúc T vào đã vô tri giác, đồng tử giãn, tình trạng rất xấu. Hỏi ra mới biết, T đang trên đường về cquan (1 cái sở tương đối gần gũi với đặc thù DD của mình, ở ngay Hà Đông) khi qua vòng xoay Khuất Duy Tiến (cái vòng xoay này mở thì to mà k phân luồng làn, k đèn, xe cộ đi tốc độ cao thì làm j chả hay có tai nạn) thì bị 1 xe máy có 2 thanh niên chở nhau đâm ngoắc vào đầu xe T. Do tư thế đâm lúc T k chủ động và lại đang cua rẽ nên T k chống đỡ được j, bị văng ra, mũ bảo hiểm vỡ, còn đầu lại lao đúng vào họng nước cứu hoả gang bên đường nên bị nặng (vỡ hộp sọ), còn xe cộ, chân tay k xây xước j. Vậy mà ngay sau khi bị đâm, T vẫn ngồi dậy được và nói được những lời cuối cùng với bác xe ôm ra đỡ là “có 2 thằng vừa đâm vào cháu nó chạy mất rồi”, rồi gục xuống. Bác xe ôm tốt bụng tìm điện thoại gọi mò cho ng nhà, cơ quan, mọi ng mới biết để ra đưa T đi cấp cứu. Ngoài ra, T còn bị đập cạnh lưng vào gờ vỉa hè nên bị tổn thương phổi (cả 2 phổi đều tràn máu, tràn dịch) nên khi vào cấp cứu T thở rất khó khăn là thế. Mãi đến khi bsĩ cấp cứu phát hiện ra nguyên nhân và trích - đặt ống dẫn lưu phổi thì T mới có thể thở được dễ dàng hơn. Thương T là lúc tai nạn là gần 12h, bụng còn đang đói meo, xảy ra chuyện chẳng có thân nhân nào bên cạnh, xe ôm chở vào cái viện gần đó thì bị bỏ nằm còng queo ở đó, đến khi ng nhà đến chở vào Việt Đức mới được cấp cứu. Điều đáng ngạc nhiên là khi chú của T vào bế T đi VĐ (còn bviện ban đầu T được đưa vào đã từ chối cấp cứu do đồng tử giãn và... cho thấy k còn khả năng), chú nói với T "cháu ơi, con yên tâm cố lên nhé, có chú đây rồi, chú sẽ đưa con đi cấp cứu, phải cứu con chứ" thì nước mắt T ứa ra 2 bên mắt
Chia buồn với nỗi đau cuả bác. Tất cả những người vắn số vì giao thông hay vì tai nạn mỗi ngày cả trăm người như người thân cuả bác, cũng đều có chung cảm xúc sự đau đớn và xót xa giống như bác thôi, thậm chí còn khắc nghiệt hơn, đáng tiếc hơn, tội nghiệp hơn nưã cơ. Biết làm sao được, vẫn phải tiếp tục sống và phấp phỏngVậy là T đã ra đi, kết thúc một cuộc sống ngắn ngủi, bao nhiêu điều tốt đẹp còn đang chờ đón. T đi, để lại căn nhà quạnh quẽ, 2 bố mẹ già với nỗi đau xé lòng. Con chó Nhật nuôi bao nhiêu năm ngày nào cũng ra cổng nằm ngóng chủ về mà k thấy, nó cứ xớn xác, buồn xo. Mấy ngày qua, đi qua Việt Đức, nhà cháu vẫn nghĩ như T vẫn đang nằm trong phòng bệnh, vẫn quen nếp của chục ngày qua, công việc thì làm quàng xiên, cấu véo giờ nhà nước để chạy vào thăm T, lo toan cái này cái nọ trong viện, có hôm vứt xe ở vỉa hè còn bị CA bắt. Giờ thì trống rỗng, chẳng còn j nữa. T đi rồi, mới tiếc rằng có nhiều điều còn chưa làm được cho T, chưa giúp T, mới thấy nó sao thiệt thòi quá, khổ sở quá. Nhiều khi đang đi đường, nghĩ đến T mà nỗi đau như bóp nghẹt con tim (cái cảm giác này, bây h cháu mới hiểu - trước h sung sướng quá có biết mất mát là j đâu), nước mắt muốn trào ra. Chỉ từ 1 hành động vô thức của 2 thanh niên nào đó, 1 sự đi ẩu, họ va quệt xong là chạy luôn, có bao h biết hậu quả họ gây ra to lớn như thế nào. Nỗi đau này sẽ là một nỗi đau dài cho cả gia đình, bố mẹ T, chẳng bao h nguôi được.