Ngày trước khi còn công tác ở tỉnh, sáng ra em rời thủ đô lúc 6h, đường phố rộng thênh thang một mình một đường chưa đầy tiếng em có mặt tại cơ quan.
Chiều hết giờ, làm vài trận bóng, trở về nhà cũng sau thời gian gọi là "giờ cao điểm" tuyến đường Phạm Văn Đồng - cầu Thăng Long nhiều khi cũng chỉ mất vài lần đệm phanh về số. Ngày nghỉ thi thoảng đưa vợ con lang thang trong phố thì cũng vào lúc không phải giờ cao điểm, dốc Bưởi không đông lắm, nút giao Khuất Duy Tiến cũng không đến nỗi ùn... lái xe cũng không đến nỗi vất vả lắm.
Về Hà Nội công tác, nhiều khi đang trong giờ làm việc nhận được điện thoại của "chiến hữu" là về đến Metro rồi, ông ra đó đi cùng loanh quanh trong phố nhé? Chả hiểu sao các chiến hữu cũng toàn gọi là "tài già"ở tỉnh vậy mà cứ về đến Hà Nội là "ới". Hôm nào không "ới" à y như rằng ấy bị "huýt"! Lạ thật!
Nhân lúc rảnh, muốn nhờ các bác chỉ giáo xem tại sao các bác tài tỉnh lẻ hay "ngại" lái xe về thành phố vậy? Về chủ quan em từng khuyên nếu các bác chưa thuộc đường cứ nghiên cứu bản đồ trước, dừng xe hỏi vội vàng gì. Đường đông thì đi chậm, ngã ba ngã tư thì cứ xanh đi đỏ dừng, chuyển hướng đừng cua cắt chém cạnh nhé, biển số tỉnh à? Tốt nhất cứ gửi xe trong bãi hay dừng đỗ tại nơi có mấy em chân dài giao thông công chính xé vé ý.
Có bác thì lý luận: Hà Nội đất chật người đông, xe cộ cứ tua tủa chả biết xoay xở thế nào. Biển báo phố, chỉ đường có mỗi một mặt muốn tìm phố phải đi quá lên để nhìn mà quá lên thì đè vạch hay phải quay đầu lơ vơ là "huýt" (cái này khác Sài Gòn nghe, Sài Gòn biển đường 2 mặt rất dễ nhìn)...
Vừa tuần trước mình đi nó đâu có biển cấm sao tuần này lại có vậy ta? Hỏi đường ư? Dừng xe đỗ xuống chưa kịp hỏi đã bị "huýt". Rồi "em ơi đi đi cho chị lấy chỗ bán hàng". Hỏi được thì hầu như câu trả lời cũng rất vắn tắt và đa phần là không biết (Cái này cũng lại khác Sài Gòn nghe, Sài Gòn hỏi đường rồi từ anh xe ôm đến ông thồ hàng đến cả các chú Chim bồ câu chỉ đường rất cặn kẽ, gặp ngã tư rẽ trái đi tới qua cây xăng quẹo phải đi cỡ 500 m là tới)... chưa kể đến việc trưa nắng dừng xe chờ đèn đỏ lại bị còi sau giục giã "đúng kiểu nhà quê" chả có ai mà cũng đỗ?...
Thôi em dài dòng quá rồi, chỉ mong các bác "Cán bộ đường lối" đại diện cho ba miền Bắc - Trung - Nam và cả vùng biển đảo xa xôi đang rất "nóng" của tổ quốc cho em lời giải thích thỏa đáng với.
Em xin chân thành cảm ơn Ban biên tập và các bác!
Chiều hết giờ, làm vài trận bóng, trở về nhà cũng sau thời gian gọi là "giờ cao điểm" tuyến đường Phạm Văn Đồng - cầu Thăng Long nhiều khi cũng chỉ mất vài lần đệm phanh về số. Ngày nghỉ thi thoảng đưa vợ con lang thang trong phố thì cũng vào lúc không phải giờ cao điểm, dốc Bưởi không đông lắm, nút giao Khuất Duy Tiến cũng không đến nỗi ùn... lái xe cũng không đến nỗi vất vả lắm.
Về Hà Nội công tác, nhiều khi đang trong giờ làm việc nhận được điện thoại của "chiến hữu" là về đến Metro rồi, ông ra đó đi cùng loanh quanh trong phố nhé? Chả hiểu sao các chiến hữu cũng toàn gọi là "tài già"ở tỉnh vậy mà cứ về đến Hà Nội là "ới". Hôm nào không "ới" à y như rằng ấy bị "huýt"! Lạ thật!
Nhân lúc rảnh, muốn nhờ các bác chỉ giáo xem tại sao các bác tài tỉnh lẻ hay "ngại" lái xe về thành phố vậy? Về chủ quan em từng khuyên nếu các bác chưa thuộc đường cứ nghiên cứu bản đồ trước, dừng xe hỏi vội vàng gì. Đường đông thì đi chậm, ngã ba ngã tư thì cứ xanh đi đỏ dừng, chuyển hướng đừng cua cắt chém cạnh nhé, biển số tỉnh à? Tốt nhất cứ gửi xe trong bãi hay dừng đỗ tại nơi có mấy em chân dài giao thông công chính xé vé ý.
Có bác thì lý luận: Hà Nội đất chật người đông, xe cộ cứ tua tủa chả biết xoay xở thế nào. Biển báo phố, chỉ đường có mỗi một mặt muốn tìm phố phải đi quá lên để nhìn mà quá lên thì đè vạch hay phải quay đầu lơ vơ là "huýt" (cái này khác Sài Gòn nghe, Sài Gòn biển đường 2 mặt rất dễ nhìn)...
Vừa tuần trước mình đi nó đâu có biển cấm sao tuần này lại có vậy ta? Hỏi đường ư? Dừng xe đỗ xuống chưa kịp hỏi đã bị "huýt". Rồi "em ơi đi đi cho chị lấy chỗ bán hàng". Hỏi được thì hầu như câu trả lời cũng rất vắn tắt và đa phần là không biết (Cái này cũng lại khác Sài Gòn nghe, Sài Gòn hỏi đường rồi từ anh xe ôm đến ông thồ hàng đến cả các chú Chim bồ câu chỉ đường rất cặn kẽ, gặp ngã tư rẽ trái đi tới qua cây xăng quẹo phải đi cỡ 500 m là tới)... chưa kể đến việc trưa nắng dừng xe chờ đèn đỏ lại bị còi sau giục giã "đúng kiểu nhà quê" chả có ai mà cũng đỗ?...
Thôi em dài dòng quá rồi, chỉ mong các bác "Cán bộ đường lối" đại diện cho ba miền Bắc - Trung - Nam và cả vùng biển đảo xa xôi đang rất "nóng" của tổ quốc cho em lời giải thích thỏa đáng với.
Em xin chân thành cảm ơn Ban biên tập và các bác!