- Biển số
- OF-150172
- Ngày cấp bằng
- 23/7/12
- Số km
- 2,383
- Động cơ
- 380,528 Mã lực
- Nơi ở
- Cầu Giấy - Hà Nội
- Website
- www.hoteljob.vn
Hôm đầu tháng, mặc dù đang giữa trưa và chân đau, em cũng cố leo lên tận Vọng Giang Đài trên đỉnh Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng để ngắm và cố "bắt con nghệ thuật" của dòng sông Cổ Cò dưới chân núi.
Vọng Giang Đài
Lúc quay xuống, đang lựa chỗ đặt cái chân đau để bước xuống bậc thang, em bỗng phát hoảng vì một cậu thanh niên to béo đi trước ngã quay lơ kéo theo bà lão bên cạnh. Cậu chàng va đầu vào lan can, còn bà lão ngã dúi vào chân em. Định thần, bỏ qua cậu chàng để người phía dưới đỡ còn em vội vàng túm áo bà cụ níu lại. Ưu tiên người già mà. Nhưng thật lạ, cụ cựa rất mạnh, sợ rơi, em càng ghìm chặt hơn. Cụ gạt phắt tay em, cau có "thả tôi ra" làm em ngỡ ngàng, kinh ngạc. Bà lão vùng dậy, xô lại phía cậu chàng:
- Nó lên cơn động kinh, các cậu ơi, giúp tôi với.
Ôi, ra là vậy, em và người phía dưới cố gắng dựng cậu dậy. Chẳng thấy cử động gì, mắt dại đờ, sùi bọt mép, trán rớm máu. Nhanh thoăn thoắt, bà lão lấy chai nước dấp dấp vào mặt, lay lay vai cậu. Được chút, cậu tỉnh lại. Mọi người thở phào, dìu xuống sân chùa.
Thì ra, cậu bị bệnh động kinh, mẹ cố gắng đưa đi thăm chùa để cậu thư thái hơn, nhưng không ngờ, gặp trưa nắng, cậu lên cơn ngay khi vừa từ Vọng Giang Đài bước xuống, may mà có cái lan can, không thì... e chả dám nghĩ nữa.
Xuống đến sân chùa, thấy ổn, em cũng chào rồi đi tiếp, không quên ngoái lại xem mẹ con họ ra sao. Người mẹ đang lấy khăn lau mặt cho con trai, lấy nước cho cậu uống và dỗ dành:
- Khổ con tôi, đã bảo đội mũ đi mà không chịu, nắng thế này.
- Có cậu cứ níu tao lại, tao gạt ra, chỉ lo mày rơi xuống núi...
- Cố lên con, cố lên, lần sau mẹ lại cho đi...
Nghe và nhìn người mẹ chăm đứa con có lớn, chẳng có khôn mà mắt mũi em cay xè, đúng là chả ai yêu con bằng mẹ. Khi mẹ khuất núi, cậu sẽ ra sao?
Mẹ xót xa khi thấy vết máu trên khăn lau trán con.
Mời các cụ, mợ tham khảo thêm video này ợ:
[video=youtube;hNf24Wzw_Bo]http://www.youtube.com/watch?v=hNf24Wzw_Bo[/video]
Vọng Giang Đài
Lúc quay xuống, đang lựa chỗ đặt cái chân đau để bước xuống bậc thang, em bỗng phát hoảng vì một cậu thanh niên to béo đi trước ngã quay lơ kéo theo bà lão bên cạnh. Cậu chàng va đầu vào lan can, còn bà lão ngã dúi vào chân em. Định thần, bỏ qua cậu chàng để người phía dưới đỡ còn em vội vàng túm áo bà cụ níu lại. Ưu tiên người già mà. Nhưng thật lạ, cụ cựa rất mạnh, sợ rơi, em càng ghìm chặt hơn. Cụ gạt phắt tay em, cau có "thả tôi ra" làm em ngỡ ngàng, kinh ngạc. Bà lão vùng dậy, xô lại phía cậu chàng:
- Nó lên cơn động kinh, các cậu ơi, giúp tôi với.
Ôi, ra là vậy, em và người phía dưới cố gắng dựng cậu dậy. Chẳng thấy cử động gì, mắt dại đờ, sùi bọt mép, trán rớm máu. Nhanh thoăn thoắt, bà lão lấy chai nước dấp dấp vào mặt, lay lay vai cậu. Được chút, cậu tỉnh lại. Mọi người thở phào, dìu xuống sân chùa.
Thì ra, cậu bị bệnh động kinh, mẹ cố gắng đưa đi thăm chùa để cậu thư thái hơn, nhưng không ngờ, gặp trưa nắng, cậu lên cơn ngay khi vừa từ Vọng Giang Đài bước xuống, may mà có cái lan can, không thì... e chả dám nghĩ nữa.
Xuống đến sân chùa, thấy ổn, em cũng chào rồi đi tiếp, không quên ngoái lại xem mẹ con họ ra sao. Người mẹ đang lấy khăn lau mặt cho con trai, lấy nước cho cậu uống và dỗ dành:
- Khổ con tôi, đã bảo đội mũ đi mà không chịu, nắng thế này.
- Có cậu cứ níu tao lại, tao gạt ra, chỉ lo mày rơi xuống núi...
- Cố lên con, cố lên, lần sau mẹ lại cho đi...
Nghe và nhìn người mẹ chăm đứa con có lớn, chẳng có khôn mà mắt mũi em cay xè, đúng là chả ai yêu con bằng mẹ. Khi mẹ khuất núi, cậu sẽ ra sao?
Mẹ xót xa khi thấy vết máu trên khăn lau trán con.
Mời các cụ, mợ tham khảo thêm video này ợ:
[video=youtube;hNf24Wzw_Bo]http://www.youtube.com/watch?v=hNf24Wzw_Bo[/video]
Chỉnh sửa cuối: