Em vừa qua một chuyện xui xẻo giời ơi; nhưng trong cái rủi còn có cái may, mà nhất là có sự hỗ trợ kịp thời của các cụ ngocanhpd, flame, libor... đã giúp em xử lý vụ việc trọn vẹn...
Em vào đề ngay đây ạ
Chiều hôm qua (25/5/2012) em vớ được mối làm ăn trên Thái Nguyên qua thằng bạn thổ dân trên đó, lọ mọ lên tiếp xúc nhằm kiếm ít xăng cho vợ 2 trong thời buổi kinh tế suy thoái này
; chập tối, mấy ku trên đó cũng rủ rê đi làm vài quại gọi là thắt chặt mối quan hệ, nhưng nghĩ đến quãng đường về lổm nhổm toàn ổ voi với ổ trâu và trời thì xầm xì mưa, khoảng 19h em kiếm cớ thoái thác về.
Bò gần 2 tiếng thì em về tới đầu Sóc Sơn, mưa tầm tã và đường thì vô số vũng nước to nhỏ. Đoạn cách ngã tư thị trấn Sóc Sơn về phía TN khoảng 3km, đường vắng, cực thẳng, tình trạng mặt đường trung bình... em đang chạy cỡ 40-45km/h, đi hoàn toàn trong phần đường của em; sau lưng tối om không có xe nào, trước mặt tầm 200m có ánh đèn pha xe ngược chiều... em đang vẩn vơ nghĩ ngợi thì bỗng thấy loáng sáng ánh đèn, chưa kịp định thần xem nó là gì thì... ẦM... ROOEEETTT......
WTF, cái gì vậy????
... Phản xạ đầu tiên của em là đạp phanh cái hự, đang tốc độ thấp nên xe dừng ngay ko chút khó khăn. Em liếc vào gương chiếu hậu bên lái; ơ
, sao tối om thế này, cái của nợ gì đang lủng lẳng cả mớ thế
... Cái xe ngược chiều cách em 300m khi nãy đang dừng ở sát mép bên kia đường, song song với xe em bóp còi inh ỏi - mưa vẫn mưa tầm tã - em mở cửa nhảy ra đường, mưa vuốt mặt không kịp, em lại mở cửa lấy cái ô và chạy sang xe kia, em chả nhớ nó là xe gì, hình như là So, hay Spor gì đó, màu bạc (hoặc trắng???), cụ lái xe ới hạ kính chỉ chỏ:
"Có thằng đi xe máy lao vào xe anh kìa, anh ra xem nó có làm sao ko, nó chạy kiểu gì mà điên thế..."
Em quay đầu nhìn ra phía sau, dưới làn mưa tầm tã và ánh đèn pha loang loáng, OMG
, 1 thằng nằm sõng xoài giữa đường, im thít, chếch về phía xa 2m là cái xe máy đổ kềnh, bung cốp đồ đạc văng tung tóe... Dân 2 bên đường bắt đầu đổ ra mỗi lúc một đông
...
Toàn thân em bắt đầu căng cứng, chân tay bủn rủn, mất cảm giác... hơn 5 năm rồi kể từ ngày cầm bằng, em chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này. Xung quanh sao đông thế, tai em ù lên, nghe lùng bùng tiếng hò hét
:
Ra xem nó chết chưa... đưa nó đi cấp cứu đi... thằng này nó đi đứng kiểu gì thế ; Giọng của cụ đi xe ngược chiều với em làm em trấn tĩnh lại:
"anh đi không sai đâu, xem người ta như thế nào đã rồi bình tĩnh giải quyết"
...Chạy về phía cái của nợ rơi vào đầu em, quanh đấy đã có 2 ông đội mũ cối đứng đấy... em cúi xuống, móa, con gái!!! Máu ở đầu đang loang ra hòa với nước mưa
con bé vẫn nằm bất động, tóc tai rũ rượi, con bé không mặc áo mưa, không mũ bảo hiểm. 1 ông giật tay em: "Mày lùi xe lại đưa nó vào bệnh viện đi"; em lắp bắp: ở đây có BV nào gần ạ???; ông ấy gắt lên: "nhanh lên, tao chỉ đường cho"
em lật đật chạy ra xe như cái máy - cơn hoảng loạn vẫn chưa qua; không còn gương bên lái, lùi xe trong màn mưa mà tim đập thình thịch, lập cập
...
Vẫn ông đội mũ cối ấy bế con bé lên, 2 ông nữa nhảy vào nâng chân đưa con bé vào ghế sau xe em. Em chỉ lắp bắp... chú đi cùng cháu luôn nhé!!!
Chạy về phía Hà Nội, BV Đa khoa huyện Sóc Sơn cách chỗ tai nạn khoảng 3km; ông đội mũ cối vẫn lom khom giữ con bé nằm im trên ghế; con bé cựa mình và rên rỉ kêu đau tay, đau chân, rồi lại kêu đau đầu
em bắt đầu nghĩ lung tung: hay là nó gẫy tay nhỉ, chả biết có chấn thương sọ não gì hay ko... Con bé bắt đầu gào rú, khóc lóc, quẫy đạp, em quay lại thấy ông đội mũ cối 2 tay đang cố giữ 2 vai con bé để nó nằm im
; em chợt ngửi thấy thoang thoảng mùi "hồng xiêm" quen thuộc trong xe, "chú uống rượu à?" - quay em hỏi; "Mày điên à !!!
, ơ...ơ, hình như con này nó uống rượu":confused:
3km tới viện, sao mà dài thế ko biết...
...Vào tới viện, lôi băng ca ra, thì con bé không chịu nằm im trên đó, nó cứ đập tay, đạp chân khóc lóc
máu vẫn thấm ra ri rỉ loang cả cái băng ca inox; 1 bà bác sỹ già, 2 em bác sỹ trẻ, 1 cậu bác sỹ trẻ đứng lóng ngóng quanh cái băng ca không biết làm thế nào với con bé đang giãy đành đạch bù lu bù loa khóc lóc và không cho ai động vào người...
; rồi thì như ma làm, nó vùng phắt dậy, chạy từ phòng cấp cứu ra ngoài ghế nhựa hành lang ngồi
, mồm thì lảm nhảm: em buồn quá, sao tay chân mình lại sứt xát thế này, đau đầu quá... Con bé này phê rượu các cụ ạ
, mựa, nốc rượu vào say, sặc sụa mùi, lại phi xe dưới mưa ko mũ, ko áo mưa - sao cái số em đen thế không biết được!
Em với ông đội mũ cối lẽo đẽo chạy theo sau, năn nỉ con bé vào phòng cấp cứu để xử lý vết thương; cuối cùng thì con bé cũng đồng ý để em...bế vào phòng cấp cứu
trong khi ông đội mũ cối với người khác mà động vào thì nó gào lên như ma làm
; máu me cứ gọi là bê bết cái áo phông em đang mặc
Trong phòng cấp cứu, 2 em bs trẻ với cậu bs trẻ loay hoay với mớ bông tẩm cồn để lau tay chân, em đứng cạnh hỏi số đt người nhà, con bé cứ lảm nhảm ko được cho bố mẹ em biết
, em thấy trong túi con bé có cái đt, em móc ra ngó trong call log cuộc gần nhất, gọi cho 1 ông tên Phong thông báo tình hình. Em cũng bắt đầu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu với đội ngũ người nhà manh động khi họ đến (cái này nhiều cụ trên OF hù nhiều roài, nên em cũng rén)
Con bé vẫn giãy đành đạch, khóc lóc kêu đau đầu và không cho bác sỹ lau rửa, em đứng cạnh mà phát rét, ngộ nhỡ nó... thì chắc em đi bằng vành quá
; em nịnh nó; bẩu để em lau vết thương cho, đảm bảo ko đau đâu; thế quái nào nó lại nằm im cho em lau cẳng tay với mắt cá chân bị rách
; bs thấy nó nằm im, liền vạch tóc ra để xử lý cái vết ở trên đầu... Em sợ máu, chỉ dám liếc sơ qua, thấy toe toét máu me bết cả tóc, và vẫn ri rỉ chảy xuống cạnh má nó... Bác sỹ thò kéo cắt tóc; con bé lại vùng lên gào thét ko cho cắt tóc
, em nhìn bs cầu cứu; cậu bs trẻ bảo thôi thì tạm băng rịt lại, chờ mai em nó tỉnh rượu rồi xử lý sau... Lại dỗ con bé, bẩu ko cắt, ko cắt nữa, băng luôn thôi... nghề bs có khác, thấy loáng loáng cái đã đắp được 1 cục bông gạc to đùng vào chỗ rách cạnh đầu và quấn băng trắng đầu cố định xong... Tạm thời không thấy máu me chẩy ra nữa
Ở ngoài, có tiếng lao xao... và người nhà con bé kéo đến...