Cám ơn bác Giangduydat đã có những nhận xét mà mầm non như em thấy rất hữu ích. Thể loại chụp nội thất này rất khó. Biết đâu đấy nhà CXGT mấy năm nữa lại hot trong thể loại chụp này. Kiếm vài nghìn đô cho bộ ảnh quảng cáo chẳng hạn..
Lại nói chuyện về chụp quảng cáo hay từ chơi ảnh chuyển sang "ăn ảnh".
Xin hầu các cụ mấy câu chuyện nhỏ:
1- Từ dân marketing chuyển sang dân chụp thời trang - quảng cáo hạng nặng:
Một chú em nhà cháu, trước là dân sale chính hiệu con gà vàng. Sau vài năm thẩm con thiết bị và khá say mê bộ môn "phá gia" này.
Trước là gửi ảnh cho các tạp chí như Heritage và một số tạp chí thời trang khác.
Mặc dù chuyên môn theo kiểu "khẩu tốc" không có, kiến thức chuyên sâu cũng không nhưng phần: tạo hình, ngoại giao và đặc biệt mắt thẩm mỹ rất tốt cùng những góc máy mới - lạ nên bác này đã khá thành công trên con đường Nhiếp ảnh.
Từ chiếc D70s - D300 - D700 với dàn lens khá "khủng" giờ đây bác ấy đã có thể kiếm bộn tiền.
Hợp đồng gần nhất với 1 ks 5* trên phố Hàng Bông (em ứ nhớ tên) đã thu về 5000$/bộ ảnh mất đâu mười mấy buổi chụp.
Ảnh thời trang và hình cưới bác này chụp cho khách hầu như rất xịn.
Quan điểm ban đầu rất hay:
Cô dâu chú rể có nhu cầu chụp xa, đi Đà nẵng luôn và sau khi bao trọn gói cùng cô dâu chú rể và 1 người bạn. Bác ấy lấy công có 2tr cho vui thôi.
Dần dần người quen giới thiệu nhau và hình cưới của bác này giờ lên 1000$/bộ mà vẫn nhiều người thích.
Một điều đặc biệt nữa là bác này cực ham học hỏi. Cách học rất tư bản là chơi toàn cùng nhiếp ảnh gia và những tay máy nổi tiếng tại SG...
Chỉ sau gần 3 năm, những sản phẩm ảnh của bác này hầu hết không còn để chơi nữa mà đều ra "xèn"...
2- Chuyện với ông bác sỹ chuyển nghề:
Năm 2006, trong đoàn nhiếp ảnh gia 5 nước đông nam á sang giao lưu - sáng tác tại Việt nam có một nhiếp ảnh gia người Singapore (rất tiếc cháu không nhớ tên) đẫtm sự là thôi làm bác sĩ, một nghế rất "phất" tại Singapore. Một bác sĩ gia đình hạng khá, thu nhập không dưới 40.000Sing$ mà bác ấy bỏ. Rồi suýt bỏ cả vợ để theo đam mê.
Vài năm không gặp, nghe mấy bác còn hay giao lưu kể lại, giờ bác ấy thu nhập cũng thuộc hàng...."thú dữ" trong giới nhiếp ảnh gia ở Sing...
3- Chuyện của nhà cháu:
Năm 1993, sau khi quyết "đâm lao" với số tiền ít ỏi 2tr đồng. Thay vì mua một chiếc Pratica cũ của Đức, cháu chọn phương án: 1 máy Zenit của Nga 660ngàn và 1 máy ép ảnh 900ngàn cùng bộ đồ đèn đóm phim pháo loằng ngoằng.
Chưa đầy 6 tháng sau, do giữ gìn không cẩn thận, ống kính bị mốc nhẹ. Chả nề, cháu tự lau lấy. Sau khi dùng hơn 1 năm, một lần mang sửa máy ở một tiệm "Gia truyền" nổi tiếng tại HN cháu bị phán: "cái đường nhà quê nhà chúng mày, máy nào mà chịu được".
Thú thật, cháu rất giận, nhưng hồi đó thanh niên nên hiền không. Chuyện này cháu ghi tâm khắc cốt. Và quả tình, đến giờ này họ cũng chả khá được...
Rồi sau đó, máy của mình, của bạn tháo tùm lum tòe loe...Đến một ngày đẹp trời, ngẫm lại cháu cũng thuộc một cay tô-vít cừ khôi.