[Funland] Hồi kí chống dịch - Tác giả : Lê Tuấn 89

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
E xin chia sẻ gửi đến các cụ hồi ký Chống dịch của cụ Lê Tuấn.cụ ý chính là tác giả của loạt hồi ký chạy xe cứu thương chở các ca bệnh nặng từ viện trả về nhà mà cụ ấy đã từng đăng trên OF cách đây ko lâu.nay vì cụ ý có nhiều việc riêng nên bận ko có thời gian vào diễn đàn và post bài nên e đã đề xuất và đc cụ ý đồng ý để e thay mặt post bài lên OF
...….….……………………….…

#hồiứcchốngdịch

Chap 1

Chiếc xe khách giường nằm Limousine 20 phòng từ từ lăn bánh rời khỏi cây xăng ở chợ đầu mối Tam Bình, tao ngoáy đầu nhìn lại Sài Gòn, lại phải xa thành phố này rồi, mà không biết chừng có khi đây là lần cuối cùng tao được nhìn thấy Sài Gòn...
Chiếc xe khách vẫn bon bon lướt trên con đường Quốc lộ 1A, bỏ lại đằng sau lưng là cái thành phố hoa lệ. Tao nằm trong cái phòng, ừ thì gọi là phòng đi vì cũng rộng rãi thoải mái, có TV, có headphone, có rèm che riêng tư, có cả WC trên xe luôn... Nhìn qua khung cửa kiếng trên xe, mọi thứ trôi qua vùn vụt theo tốc độ của chiếc xe giường nằm, những kí ức như tràn về trong tâm trí của tao, tất cả như 1 cuốn phim quay chậm. Hình như con người ta khi cận kề với cái chết, họ luôn sống trong những hồi ức của quá khứ, tao cũng không ngoại lệ khi biết mình đang mang căn bệnh ung thư gan cũng gần tới thời kỳ cuối trong 1 lần đi khám sức khỏe.
Cái đoạn đường mà trước đây tao từng mắc kẹt trên ghế lái của chiếc xe cứu thương trong vụ tai nạn giao thông mà tao từng kể ở " kí ức 1 thời ngang dọc " cũng vừa lướt qua, đúng là thanh xuân, đúng là tuổi trẻ, vèo 1 cái tao đã ở cái tuổi 32, cũng chẳng lớn mà cũng không còn nhỏ, hơn nửa đời người rồi còn gì nữa.
Tao lại nhắm mắt nhớ về Vĩnh Long, cũng lâu rồi tao không gặp e kể từ lần sinh nhật năm rồi khi tao còn ở Phú Quốc, tụi tao đã chia tay nhau trước đó, với em tao nghĩ đó là điểm dừng chân cuối cùng của những ngày dài phiêu lãng nhưng không phải vậy, tụi tao đã có 1 cái kết mà tao cũng chưa từng ngờ tới...Thôi kệ coi như là đi cùng nhau 1 quãng đường, đến lúc không thể đi cùng nhau nữa thì cũng đành chấp nhận.
Bây giờ 2 đứa nhóc cũng đã ổn định cuộc sống bên Thụy Sĩ với mẹ tao rồi, tụi nó còn nhỏ nên cũng dễ thích nghi với lối sống phương Tây, còn riêng tao, tao giấu chuyện của mình bị mắc căn bệnh ung thư quái ác kia, tao không muốn làm gánh nặng cho bà già, cuộc đời của tao đã phá của gia đình nhiều lắm rồi và đó là lý do tao có mặt trên chuyến xe này. Kệ mẹ, sống được thêm ngày nào thì cứ vui vẻ thêm ngày đó, biết là cái chết sẽ đến với mình sớm thôi nhưng nếu buồn rầu hay tuyệt vọng thì mình sẽ đi sớm hơn thôi, tao lại tự mỉm cười rồi nhìn qua khung cửa kiếng của chiếc xe khách, ngoài kia là những con thuyền với những ánh đèn nhấp nháy trong màn đêm giữa đại dương đen kịt, tự nhiên tao thấy mình cô đơn như những con thuyền ngoài kia quá...
Chiếc xe giường nằm dừng lại thả tao xuống ở cái ngã tư Tam Cốc - Bích Động, vậy là tao đã tới Ninh Bình, đây là lần thứ 2 tao quay trở lại nơi này. Lần trước tao vô tình biết được 1 thằng em người Ninh Bình, nó không có kinh nghiệm làm mảng homestay nên tao ra để giúp nó, lần này ra vì nó cũng cần tao setup lại cái homestay đó sau 1 thời gian không hoạt động vì ảnh hưởng của dịch Covid.
Nó đón tao bằng con xe bán tải Ford Ranger, ĐM làm thì như đầu bùi mà phông bạt quá. Chiếc xe bán tải lại phóng vun vút qua những cánh đồng lúa chín, qua những ngọn núi đá vôi sừng sững, qua những con đường đậm chất miền quê Bắc bộ... Ninh Bình mùa này đẹp quá, đúng là vùng đất cố đô Hoa Lư luôn có 1 cái gì đó cuốn hút những thằng lữ khách như tao.
Cuối cùng chiếc xe bán tải dừng lại ở 1 cái homestay gần khu Tràng An- Bái Đính, những cái bungalow lưng dựa vào ngọn núi đá vôi cao chót vót, mặt thì hướng ra con sông Sào Khê uốn lượn phía trước. Đây chính là cái homestay mà tao từng giúp nó setup trước đó, giờ quay lại cũng không có gì thay đổi, có chăng là cây cối xanh tươi hơn trước đây.
Tối đó thằng em Ninh Bình đãi tao ăn uống 1 chầu với cái món gà nướng mà nó tự làm, thực ra chuyến này tao ra đây chắc là chỉ muốn trốn tránh tất cả, trốn tránh chính gia đình của mình vì không muốn phải là gánh nặng cho ai cả, không muốn mẹ tao phải lo lắng cho cái thằng con trời đánh này. Cho dù tao chuẩn bị nằm xuống thì chắc chắn tao sẽ vứt bỏ hết giấy tờ tùy thân của mình, ừ thà là gia đình tao mất tin tức về tao thì họ vẫn hy vọng còn hơn là biết được tao đã ra đi mãi mãi.
Buổi tối đầu tiên ở Ninh Bình tao hơi phê vì đi xe cả 1 chặng đường dài thêm phần cơ thể cũng không còn như trước, chỉ uống cầm hơi 1 lon bia Hà Nội. Cảm thấy hơi đau ở vùng bụng, những cơn đau dai dẳng bắt đầu nhiều hơn trước, tao lấy lý do mệt nên vào căn phòng mà thằng em Ninh Bình đã chuẩn bị trước cho tao để nghỉ ngơi. Vừa bước vào trong phòng, tao với lấy cái ba lô của mình rồi lôi ra cái bao nylon nhỏ, đó là "đồ" mà thằng bạn thân của tao đã mua, chỉ có duy nhất mình nó biết căn bệnh trong người tao và nó buồn bã khi phải mua cái thứ này cho tao, là cần sa. Ừ chính lúc này, "cần" là cái thứ tao muốn, nó làm cho tao cảm thấy bớt đau hơn, ngủ ngon hơn. Bập vào mấy hơi, tao thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn, cái loại này không có "đi cảnh" nhiều nên độ bê cũng vừa phải, ĐM mà mấy lần đầu bập vô mám dố gặp sự cố nên cũng bị "dính" muốn quéo càng, giờ quen rồi nên cũng đủ giảm bớt những cơn đau...
Những ngày sau đó, tao loay hoay phụ thằng em Ninh Bình coi lại phòng ốc, thấy xuống cấp quá nhưng nó cũng *** có đủ điều kiện để tái đầu tư lại thêm ảnh hưởng của dịch bệnh nữa nên cũng vắng khách, ĐM vậy là 2 thằng lại vi vu đó đây.
Trong những ngày như vậy, tao lại thích lang thang 1 mình. Những buổi chiều ôm chiếc xe máy chạy men theo con sông Sào Khê hay ngồi trên những cánh đồng thơm mùi lúa chín mà ngắm hoàng hôn, đôi khi sự cô đơn nó còn gặm nhấm tâm trí của tao còn hơn những cơn đau thể xác, tự nhiên thấy quý từng ngày mình được sống, được hít thở cái không khí này...
Rồi bỗng dưng có 1 buổi chiều, ừ chắc buổi chiều đó nếu như tao không lang thang ở chỗ cái cổng chào có 2 con voi ở gần khu trung tâm Ninh Bình thì chắc là tao không về lại Sài Gòn. Lúc đó đang ngồi uống nước, bất chợt có tiếng còi hụ của 1 chiếc xe cứu thương nào đó chạy lướt qua. Tự nhiên trong tiềm thức của tao như sống lại cái thời ngang dọc trước đó, cứ tưởng hình ảnh chiếc xe cứu thương đã ngủ yên trong trí nhớ của tao nhưng giờ đây những kí ức cứ cuồn cuộn như những cơn sóng ầm ầm trong đầu của tao, ĐM sáng giờ chưa bập điếu cần nào mà, sao tự nhiên thấy ảo ảo quá vậy ta. Bắt đầu những ngày sau đó, tao lại nằm mơ, à mà phải gọi là đêm nào cũng mơ, tao lại thấy mình rong ruổi trên chiếc xe cứu thương băng qua những cung đường, những cái xác chờ tao tới lấy, những ca bệnh chờ tao đưa về quê để được ra đi trong vòng tay người thân, và rồi như có 1 mãnh lực vô hình nào đó cứ thôi thúc tao từng ngày, từng ngày cho đến vài ngày sau, tao lại đưa ra 1 quyết định, tao đã liên hệ có chỗ để chạy xe cứu thương, về lại Sài Gòn thôi Tứng ơiiiiii.
À mà cũng quên nói về sức khỏe của tao, người thứ 2 biết về căn bệnh ung thư mà tao đang mang trong người là em người yêu cũ của tao. Lúc xưa chia tay nhau cũng vì tiền, tao không lo được cho e, bây giờ em đang làm cái nghề mà xã hội gọi là má mì trong 1 khu ăn chơi có tiếng ở Thượng Hải, Trung Quốc. Và cũng vô tình em xin cho tao được 1 bài thuốc gia truyền từ 1 người khách quen, kể ra thì cũng dài dòng nên tao cũng không muốn kể chi cho lôi thôi, chỉ biết là qua 6 lần uống, cái cơ thể của tao tưởng chừng như chết đi sống lại vì bị vật vã do tác dụng của bài thuốc đông y này, và cuối cùng tao cảm thấy mình từ từ khỏe lại, không cần phải bập "cần" để giảm đau nữa, ĐM lại nghĩ cha nội Diêm vương chắc quên tên mình rồi.
Trước khi tao về Sài Gòn vài ngày, vô tình tao có ghé qua 1 chỗ, mà ngoài đây kêu là Cậu đồng gì đó, giống kiểu lên đồng xem bói, tao cũng muốn thử coi cái số mình như thế nào mà lận đận phong ba quá. Bước vào cũng thấy nhiều con nhang vào hầu, cũng chen vào ngồi coi, mấy đệ tử nghe tao nói giọng Sài Gòn cũng hỏi thăm các kiểu rồi kêu tao vào đặt lễ, ừ thì đặt.
Lúc Cậu đang lắc lư uốn éo, thấy Cậu cũng hút mấy điếu thuốc Thăng Long phì phèo, tao cũng móc ra gói Marlboro xanh để vào dĩa mời Cậu cho gọi là, mà ĐM tao cũng quên trong đó có luôn mấy điếu cần. Cái lùm mía, chắc là Cậu thấy thuốc ngon nên cũng lấy ra bập 1 điếu, má nó đúng ngay điếu cần tao hay bập. Mà Cậu thấy thuốc ngon hay sao mà rịt đỏ đầu, tao nghĩ chắc là không sao, thần thánh mà, nhằm *** gì vài ba điếu cần, tuổi gì với Cậu.
Nhưng mà không phải như tao nghĩ, chút xíu thôi, mắt Cậu bắt đầu trợn trừng, mặt mũi xanh lè như trúng gió, Cậu bật ngã người xuống đất, miệng bắt đầu méo mó. Tao nhìn mà không tin vào mắt mình, ủa triệu chứng của những thằng chơi đồ lần đầu nhưng mám dố, ĐM không lẽ Cậu gặp sự cố rồi, cái lùm mía... Lúc này mấy đệ tử chạy lại đỡ Cậu, tao nghe có khứa kia còn la lên
_ Mẫu về, Mẫu về...
Ờ nói sao thì tao nghe vậy nhưng chắc là chuyến này Cậu dính hơi lâu rồi, thôi tranh thủ rút về, Cậu như vầy thì làm ăn được gì nữa, ĐM chắc là lần đầu tiên của Cậu rồi, dính chắc.
Rồi cái ngày tao về lại Sài Gòn cũng tới, sáng sớm là thằng em Ninh Bình chở tao ra lại chỗ cũ để đón chiếc xe giường nằm Limousine 20 phòng vào Nam, không nghĩ là mình sẽ trở lại Sài Gòn, ừ chắc là cái nghiệp, và tao không ngờ chính cái quyết định về Sài Gòn chạy xe cứu thương lại đưa đẩy tao vào cuộc chiến chống dịch sau này...
 

Quakhoang

Xe buýt
Biển số
OF-799220
Ngày cấp bằng
3/12/21
Số km
845
Động cơ
30,639 Mã lực
Tuổi
32

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 2

Buổi trưa 1 ngày cuối tháng 5, cái nắng Sài Gòn oi ả làm cho tao cảm thấy khó chịu khi đang từ trong không gian của máy điều hòa trên chiếc xe giường nằm từ Ninh Bình bước xuống đường. Lại là Sài Gòn ồn ào náo nhiệt, tưởng chừng như tao sẽ rời xa cái thành phố này mãi mãi rồi chứ
Ba lô thì đeo trên vai, trên tay tao là cái túi quần áo cồng kềnh, book vội chuyến Grab về khách sạn nhưng khi cái ông anh chạy Grab trờ tới thì mấy khứa xe ôm tràn ra không cho đón tao, vậy là ông anh Grab chạy luôn nhưng vẫn kịp điện thoại năn nỉ tao chịu khó đi bộ lên khoảng hơn trăm mét rồi sẽ đón tao ở đó. ĐM vậy là giữa trưa nắng muốn đổ lửa với cái đống hành lý cồng kềnh, tao phải lết cái thân đi chầm chậm từng bước, kế bên là khứa xe ôm chạy chiếc xe máy rề rề theo hỏi kiểu như muốn ép tao phải đi, ừ đi cái cc chứ đi, cái lùm mía, đúng là mấy khứa này tự đập bể chén cơm của mấy khứa, quy luật tự nhiên tất yếu của cuộc sống này thôi
Cuối cùng tao cũng về tới được cái khách sạn đã đặt trước trên con đường Tân Sơn Nhì ở Tân Phú, lấy phòng xong là tao chui liền vào toilet tắm rửa cho sảng khoái, nằm trên xe đúng 1 ngày rưỡi làm cho tao muốn đừ người ra.
Tối đến là 1 chầu nhậu tới 5h sáng với mấy thằng em mà tao quen, tao biết tụi nó cũng qua câu chuyện "Kí ức 1 thời ngang dọc" của mình, ĐM đúng là điếc không sợ súng thì phải, tao mới bớt bớt bệnh mà cầm lon bia uống như chưa hề xảy ra chuyện gì... Mà thôi kệ mẹ đi, chắc là ông trời muốn cho tao sống tiếp vậy mà, sống để trả hết những cái nghiệp mà tao đã từng gây ra. Trong cơn say, tao lại nhớ về quá khứ của mình, nhớ về những lầm lỗi của 1 thời tuổi trẻ, biết đâu cũng đúng, bệnh của tao mà chết đi thì dễ dàng quá rồi, phải sống, phải trả hết tất cả nợ đời chứ.
Từng làn khói trắng mỏng manh quyện vào khoảng không từ điếu thuốc Marlboro trên tay của tao, tao chìm đắm trong cơn say, không biết rồi ngày mai, ngày kia, tao sẽ như thế nào. Bỗng dưng sao mà tao thấy cuộc đời của mình nó cứ lông bông như kiếp lục bình, cứ nổi trôi theo dòng đời như chẳng có điểm dừng, bất chợt tao lại nhớ đến mẹ của mình, nhớ đến 2 đứa con của tao, ừ tao cũng có 1 gia đình mà nhưng với cái bản tính của mình thì tao lại chọn cuộc sống như 1 thằng lãng tử...
Hơn 3 giờ chiều, tao mệt mỏi thức dậy sau 1 giấc ngủ say. Vệ sinh cá nhân xong xuôi thì tao trả phòng khách sạn rồi book chuyến Grab về 1 con đường gần Bình Hưng Hòa, nơi tao có hẹn với 1 thằng chủ xe cấp cứu mà tao từng quen biết trước đây. Vậy đó, tao trở lại cái nghề lái xe cứu thương như vậy đó, giống như cuộc đời này nó sắp xếp cho tao giờ đó, phút đó, giây đó là tao phải trở về, cái thời ngang dọc lại 1 lần nữa sống lại trong tao.
Vừa bước xuống chiếc xe máy của khứa chạy Grab, đang trả tiền thì tao đã thấy thằng chủ xe vừa lui chiếc xe cứu thương cá mập đầu búa đời 2009 ra ngoài. À mà đây không phải là thằng chủ xe lúc trước mà tao từng kể, thằng này là thằng khác nhưng tao vẫn gọi nó là thằng chủ xe.
Trả tiền cuốc Grab xong thì thằng chủ xe nói với tao

_ Anh T chạy liền ra bệnh viện Nhi đồng cổng Sư Vạn Hạnh rước 1 ca về Bình Phước giùm em. Đồ đạc anh cứ bỏ đỡ trên phòng tài xế rồi về tính sau nhe anh.

ĐM chưa kịp nói chuyện gì hết thì đã phải đi, tao nhanh chóng bỏ túi đồ lên căn phòng trên cái gác lửng rồi lật đật chạy xuống để lái xe đi. Chắc là do biết rành về tao rồi nên thằng chủ xe giao chiếc xe cứu thương cho tao chạy luôn.
Vậy là bước lên xe, hình như có cái cảm giác lạ lắm đang ngập tràn trong người của tao, những kí ức về cái thời ngang dọc trước đây lại ùa về, tao cứ tưởng đâu những kí ức đó đã nằm im trong tâm trí của mình, nhưng không, hôm nay tao lại được ngồi lại trên chiếc xe cứu thương đầu búa đời 2009, nó cùng đời với chiếc xe cứu thương mà tao từng chạy lúc xưa.
Vặn nhẹ chiếc chìa khóa để đề máy xe, tiếng động cơ chạy dầu của chiếc xe nổ nhẹ nhàng, chân trái tao đạp nhẹ côn, tay phải cầm nhẹ vào núm cần số để vào số, chiếc xe cứu thương từ từ lăn bánh, tay tao lại vuốt nhẹ cái vô lăng để đánh lái... Lâu lắm rồi, ừ lâu lắm mới được cầm lái lại nên cũng hơi bỡ ngỡ, ĐM phải vừa chạy vừa mò mẫm mới mở được cái đèn ưu tiên trên mui xe, rồi còi hú, mà phải chạy từ từ cho quen cái cảm giác xe nữa.
Cái lùm mía do căng thẳng hay sao mà tao chạy lộn mẹ qua trục đường Bình Long - Hòa Bình thay vì đi hướng Trương Vĩnh Ký ra Âu Cơ, mà thôi kệ mẹ, bỏ nghề lâu quá nên còn bỡ ngỡ mà.
Chiếc xe cứu thương len lỏi trong dòng xe cộ trên những con đường của Sài Gòn vào buổi chiều tan tầm, ngồi trên xe mà tao không nghĩ mình lại có ngày trở lại như thế này, ừ chắc là cái nghiệp hay cái duyên của tao với những chuyến xe nó chưa dứt được.
Lại cánh cổng quen thuộc của bệnh viện Nhi Đồng 1 từ từ mở ra để chiếc xe cứu thương của tao chạy vào, lại những hình ảnh của lần đầu tiên khi tao mới chập chững vào nghề tài xế xe cấp cứu, lần đầu tiên tao gặp Điều dưỡng cũng ở đây, lần đầu tiên tao được thấy những sinh linh bé nhỏ ra đi, tất cả như 1 cuốn phim đang quay chậm từ từ lại trong kí ức của mình, cứ tưởng như nó mới vừa xảy ra ngày hôm qua...
Chiếc băng ca của bệnh viện từ phía trong được em điều dưỡng nào đó đẩy ra cùng với người nhà của 1 em bé đang nằm trên đó, lại là chiếc bóng nhựa y tế được gắn vào phía miệng đứa bé, tao không biết đó là bé trai hay gái nữa nhưng tao biết chắc với tình trạng như thế này thì sự sống của đứa bé này không biết duy trì được bao nhiêu lâu nữa, ĐM hình như tao có duyên với những đứa nhỏ như thế này, thôi kệ mẹ cứ ráng chạy nhanh nhất có thể để đưa nó về tới nơi tới chốn, mọi chuyện còn lại cứ để số phận sắp đặt.
Chiếc xe cứu thương lại lầm lũi chạy ra khỏi cổng bệnh viện rồi cố gắng len lỏi thật nhanh trong tiếng còi hú ưu tiên giữa dòng xe cộ tấp nập, đường phố đã lên đèn, mọi người ai cũng tranh thủ về ăn bữa cơm tối cùng gia đình, tao cũng vậy, cũng phải tranh thủ chạy thật nhanh để đưa được đứa bé về với gia đình của nó, về để những người thân của đứa bé kịp nhìn mặt nó lần cuối cùng. Chiếc xe cứu thương lao nhanh ra Quốc lộ 13, băng vun vút qua những con đường đêm giữa rừng cao su tối om, ánh đèn chớp ưu tiên trên mui xe hắt vào cảnh vật ven đường khi nó lướt qua càng làm cho những người trên chuyến xe này thêm phần ưu buồn...
Lại phải chạy thêm 1 đoạn xa nữa trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi nhà của đứa bé, mọi thứ xung quanh tối om và lạnh lẽo của vùng đất Bù Đốp thêm phần hoang vắng. Mọi người túa ra khi chiếc xe cứu thương dừng lại, tao bước xuống xe đi về phía cửa sau, cái đèn led phía trong xe cũng đủ để tao nhìn rõ mặt những người xung quanh, tao hỏi 1 người gần đó

_ Ai là ba mẹ đứa nhỏ?

Đáp lại tao là 1 người đàn ông đã đứng cạnh tao nãy giờ và người phụ nữ ngồi trên xe của tao trên quãng đường vừa rồi. Tao lại hỏi tiếp

_ Anh chị có chuẩn bị sẵn bình oxy sẵn ở nhà chưa?

Và câu trả lời của họ là những cái lắc đầu buồn bã, vậy là tao cũng hiểu ý của họ rồi. Mọi người xin tao cho đứa bé nằm trên xe thêm chút xíu nữa để họ chuẩn bị mọi thứ trong nhà, tất nhiên tao đâu có lý do gì để từ chối, coi như đó là những gì tao làm được lần cuối cho đứa nhỏ. Nhìn lên chiếc băng ca trên xe, tao thấy đôi mắt đứa bé nhắm nghiền, cái bóng y tế được bóp đều đều nhưng theo tao thấy đứa nhỏ đã yếu lắm rồi...
Vẫn là điếu thuốc Marlboro quen thuộc, tao mồi lửa rồi rít 1 hơi dài, thả làn khói trắng rồi hướng ánh mắt lên bầu trời đêm đầy sao, ừ lại sắp có 1 ngôi sao sắp xuất hiện trên đó rồi, lúc trước còn nhỏ, ba tao hay nói khi ai đó mất đi, họ sẽ biến thành 1 ngôi sao giữa hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao trên bầu trời về đêm.
Cuối cùng đứa bé cũng được 1 người phụ nữ lớn tuổi ẵm trên tay đi vào nhà, xung quanh là những người thân của nó, lại những tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn vang lên trong đêm vắng... Ừ ra đi thanh thản nhe con, coi như nó không có duyên với ba mẹ nó, với cuộc đời này, ra đi để kết thúc những chuỗi ngày nằm bệnh viện, những ngày vật lộn với cơn đau nha con.
Loay hoay kiếm chỗ quay đầu chiếc xe cứu thương xong rồi tao lại bon bon chạy về hướng Sài Gòn, bầu trời đêm nay đẹp thật, nó trong và nhiều sao quá. Không ngờ tao lại ngồi cầm lái trên 1 chiếc xe cứu thương lần nữa, không nghĩ tao đã sống lại với những cảm xúc sau mỗi chuyến xe như thế này, giờ tao mới tin đúng là cái nghiệp, ừ đúng thật.
Những cơn gió vùng cao táp vào mặt tao, chiếc xe cứu thương uốn lượn theo những cung đường ngoằn ngoèo ở Bình Phước, điếu thuốc trên tay đã tàn, tao búng nhẹ xuống đường, những đốm lửa li ti bung ra rồi tắt lịm dưới mặt đường tối đen, chiếc xe vẫn lướt đi, vòng bánh xe vẫn đều đặn quay như chính vòng quay của cuộc sống này, vòng quay của sinh lão bệnh tử...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 3

Vậy đó, tao đã quay trở lại với cái nghề lái xe cứu thương như 1 sự sắp đặt ngẫu nhiên. Sài Gòn trong thời gian này đã bắt đầu có những ca nhiễm Covid nhưng hình chưa ai có thể hình dung được 1 viễn cảnh khủng khiếp sắp xảy ra kể cả tao, mọi người vẫn sinh hoạt bình thường mặc dù có 1 số lệnh cấm tụ tập đông người, không ăn uống tại chỗ... Đâu có ai ngờ rằng Sài Gòn sắp phải hứng chịu 1 trận dịch bệnh kinh khủng, và trước cơn bão lớn, Sài Gòn vẫn như nàng công chúa kiêu sa lộng lẫy, vẫn là cái thành phố hoa lệ vốn có của nó.
Lúc này tao có giới thiệu 1 thằng em vào chạy chung, nó ở Bình Chánh nên thôi tao gọi nó là thằng em Bình Chánh. Thằng em này cũng là dân xã hội giống như tao trước đây nên anh em cũng hợp nhau nhiều thứ, coi như tao chính là thằng dẫn dắt nó vào cái nghề này, ừ chắc là anh em có duyên với nhau và nó cũng có duyên với cái nghề tài xế xe cứu thương

Chuyến đi xa đầu tiên của tao với nó là chuyến đi Hà Tĩnh, là ca tai nạn giao thông đã được 1 trại hòm bao thầu hết tất cả, tụi tao chỉ việc vận chuyển cái quan tài cùng với người nhà về quê.

Tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên trong nhà xác bệnh viện Nhân Dân Gia Định, là 1 người thanh niên còn trẻ đã không qua khỏi sau vụ tai nạn giao thông, cái quan tài được đóng nắp và khiêng lên chiếc xe cứu thương, người nhà đi theo là ba ruột và người mẹ kế của anh thanh niên xấu số này. Tao để ý thấy có 1 người đàn bà khác cũng hay chạy tới chạy lui bên cái quan tài, cũng rớt những giọt nước mắt lúc quan tài được đưa lên xe, hỏi ra thì mới biết là mẹ ruột của người thanh niên xấu số, bà này không được cho đi cùng trên chuyến xe của tụi tao, thấy bả cũng tội nghiệp nhưng biết sao được, mỗi cây mỗi trái, mỗi nhà mỗi cảnh mà.

Chiếc xe cứu thương mở đèn ưu tiên nhấp nháy lặng lẽ rời khỏi Sài Gòn, chở theo trên đó 1 kiếp người tha phương vừa nằm xuống về lại quê hương của mình. Lúc này đã gần 23h đêm rồi, đường phố cũng thưa thớt xe qua lại, kêu thằng em Bình Chánh đốt giùm 1 điếu thuốc cho tao, bật nắp lon Bò cụng làm vài ngụm cho tỉnh táo, rít 1 hơi thuốc thật dài rồi thả làn khói trắng ra ngoài cửa sổ, trời về đêm mát mẻ thật, chiếc xe cứu thương với ánh đèn ưu tiên chớp nhấp nháy lao nhanh vun vút trên con đường cao tốc Long Thành - Dầu Giây...

Hơn 6h sáng, chiếc xe cứu thương ghé lại 1 cây xăng ven đường ở Đông Hòa, Phú Yên để rước thêm 1 người đàn ông cũng hơn 60 tuổi, nghe nói trước đó đây là ba của người gây tai nạn. Và bắt đầu từ đây, tao và thằng em Bình Chánh được có dịp xem 1 vở diễn từ người mẹ kế của anh thanh niên đang nằm trong cái quan tài phía sau xe

Số là hành trình từ Sài Gòn ra tới Phú Yên trước đó tao không hề thấy có gì là sự đau đớn hay kích động tâm lý gì từ bà mẹ kế này, vẫn cảm xúc bình thường nhưng khi tới Phú Yên, cái cửa lùa vừa mới được thằng em Bình Chánh kéo ra để người đàn ông kia bước lên thì bà mẹ kế bắt đầu gào khóc, tru tréo, tay đập mạnh vào cái quan tài như là rất đau lòng vì sự ra đi của con mình. Lúc này số trong đầu của tao bắt đầu nhảy nhẹ, ĐM vậy là sắp có 1 bộ phim để coi rồi và tất nhiên diễn viên chính không ai khác là bà mẹ kế...

Tao tấp chiếc xe cứu thương vào 1 quán ăn ven đường ở Bình Định để mọi người ăn uống và cho tao nghỉ ngơi chút xíu sau chặng đường dài suốt đêm qua. Húp vội tô bún là tao tranh thủ ra cái võng gần đó nằm ngã lưng vài phút với thằng em Bình Chánh, nhìn vào trong quán thì thấy ông ba ruột cùng với bà mẹ kế đang ngồi với người đàn ông mà tụi tao rước ở Phú Yên sáng nay, trên bàn ngoài mấy tô bún ra còn có thêm chai rượu để ông ba ruột nhâm nhi, cái lùm mía giờ này mà khứa già này còn có thể ngồi uống rượu được nữa hả trời, con trai của ổng còn đang nằm trong quan tài đang đợi đưa về quê mà.

Gần 23h đêm tao mới kết thúc cuộc hành trình về tới đường tránh Kỳ Anh - Hà Tĩnh, quá trễ so với thời gian tao dự kiến vì còn phải dừng lại cho khứa ba ruột và bà mẹ kế ăn uống vài lần nữa, tất nhiên người trả tiền không phải là họ. Lúc trên xe, bà mẹ kế có vẻ siêng khóc lóc thảm thiết hơn, nhìn cặp mắt của bà ta lúc khóc, tao không có gì gọi là đồng cảm, cặp mắt như liếc qua liếc lại như muốn tất cả mọi người thấy là bả đang đau khổ lắm vậy, ĐM đúng là diễn viên chính...

Rồi cái quan tài được những người thanh niên khiêng xuống xe để đưa thẳng ra nghĩa địa làng vì chiếc xe cứu thương về từ vùng đang bùng dịch là Sài Gòn. Người đàn ông mà tụi tao rước ở Phú Yên bị gia đình họ giữ lại vài ngày, thực ra thì mục đích cũng muốn bào tiền thôi chứ mẹ gì, đúng là con dại thì cái mang, nhìn người đàn ông đó đi theo gia đình họ ra nghĩa địa làng mà tao cứ tưởng tượng xung quanh ông ta là những con sói ranh ma chỉ canh me là lụm ổng thôi, ĐM không biết sau cái chết của anh thanh niên kia thì bà mẹ kế bào được bao nhiêu tiền nữa đây... Mà thôi kệ mẹ đi, xã hội nó luôn vốn dĩ là vậy mà.

Quá mệt mỏi sau chuyến đi dài từ Sài Gòn ra tới đây nên tụi tao kiếm nhanh 1 cây xăng để tắm rửa cho mát mẻ thoải mái. Xong xuôi thì tao giao vô lăng cho thằng em Bình Chánh cầm lái, lúc chuyến ra thì tao ôm vô lăng suốt vì phải chạy tốc độ cao sợ thằng em không quen, giờ chạy từ từ về nên thoải mái hơn.

Bật cái ghế phụ ngã ra phía sau, tao nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, chiếc xe cứu thương vẫn chạy đều đều do thằng em Bình Chánh cầm lái. Tao nhớ mình ngủ cũng hơi lâu lâu thì bỗng dưng nghe 1 tiếng... "Đùng", móa lúc đó còn mê mang nên tao tưởng tượng chắc là chiếc xe cứu thương của tụi tao đang đấu đầu với 1 chiếc xe nào khác, tự nhiên những hình ảnh của vụ tai nạn giao thông năm xưa cũng trên chiếc xe cứu thương làm cho tao bị gãy chân thoáng hiện ra trong đầu ngay lúc đó.
Lúc lấy lại bình tĩnh và cũng đã tỉnh táo lại thì tao mới biết thằng em Bình Chánh nó vừa quẹt cái đầu xe bên phụ vào những cái cọc bên đường, cái lùm mía do cái tội ngáo ngơ hay thò đầu ra nhìn phía sau vì nó nghe có tiếng động lạ gì đó, gặp ngay khúc đường cong vậy là táng vô mấy cái cọc, hên là đụng vô mấy cái cọc, chứ tao thấy phía đằng trước có mấy chiếc xe máy đậu ven đường có người trên đó nữa, trễ 1 chút xíu nữa là ăn cho hết cái mâm đó.

Chiếc xe cứu thương bị bể cái cản bên phụ, coi như phải thay cái mới mẹ nó rồi, bị móp vài chỗ chắc là làm đồng rồi sơn lại được. Thôi chuyện cũng đã lỡ, tao chửi nó vài câu rồi để mọi chuyện về tới Sài Gòn tính tiếp. Cái nghề này là nó như vậy đó, bình thường thì không có gì nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng bị xử như xe ô tô bình thường thôi, bởi vậy áp lực cao nhưng mà tiền lương đâu có xứng đáng với những gì công sức tụi tao phải bỏ ra, thôi kệ mẹ, tới đâu thì tới, còn duyên thì còn chạy thôi.

Tao nhảy lên ghế tài nổ máy chạy tiếp, để cho thằng em Bình Chánh nó nghỉ ngơi bình tĩnh và quan trọng là cho nó thoải mái đầu óc kiếm đường binh tiền để khắc phục hậu quả khi về tới Sài Gòn, ĐM đúng là mọi sai lầm đều trả giá bằng tiền mặt

#tứnggấu
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 4

Giữa cái nắng nóng oi ả của Sài Gòn vào những ngày mùa hè, chiếc xe cứu thương của Tuấn đá xi nhan tấp vào trước khu nhà Vĩnh biệt của Bệnh viện Nhi đồng 1 nằm trên đường 3/2 gần chỗ cái cầu vượt Lý Thái Tổ.

Đã được báo trước, có 1 cặp nam nữ chắc cũng còn trẻ, trên tay người phụ nữ đang ẵm 1 đứa bé, đứa nhỏ đó đã mất rồi vì được quấn khăn kín mít đang cùng với người thanh niên cầm theo đồ đạc lỉnh kỉnh bước ra. Tuấn hỏi vài câu để xác nhận đúng là người mà nó cần đón, đứa bé được để nằm trên cái băng ca, Tuấn không biết nó là trai hay gái nữa vì có nhìn thấy được mặt mày đứa nhỏ ra sao, mà có thấy cũng không biết chính xác vì Tuấn nghĩ nó còn nhỏ quá, chắc chừng vài tháng tuổi.

Kéo cái cửa lùa bên hông chiếc xe cứu thương đóng lại, trong thoáng chốc, cặp mắt của nó bắt gặp hình bóng mập mờ của 1 đứa bé đang ngồi trên cái băng ca trong xe, cái bóng đó ngồi cạnh bên xác đứa bé vừa mất. Tuấn chỉ thấy thoáng qua trong tích tắc nhưng nó vẫn kịp nhìn thấy cái hình bóng mập mờ đó như đang hướng gương mặt nhìn về phía cặp nam nữ đang ngồi trên xe. Tuấn nghĩ thầm, lại gặp nữa rồi, mà thôi kệ mẹ, sống chết có số, biết sao bây giờ, nó bước lên ghế tài xế rồi nổ máy chiếc xe cứu thương, phía sau lâu lâu lại nghe tiếng khóc thút thít của người phụ nữ, không nói cũng biết chắc đây là ba mẹ của đứa bé xấu số kia rồi.

Cầu Mỹ Thuận từ từ hiện ra phía trước mặt sau hơn 1 tiếng Tuấn cầm lái chiếc xe cứu thương, gió từ con sông Tiền thổi xộc vào mặt nó, xuống dốc cầu Mỹ Thuận là tới địa phận tỉnh Vĩnh Long rồi. Tự nhiên Tuấn lại nhớ về Vĩnh Long, về những kỉ niệm của nó với em, và rồi Tuấn lại nở 1 nụ cười chua chát, đúng thật, tất cả giờ chỉ còn là những kỉ niệm, nó thầm nghĩ như vậy.

Chiếc xe cứu thương tiếp tục chạy bon bon hướng về phía Đồng Tháp, khi vừa ra khỏi đường tránh Sa Đéc thì chiếc xe cũng giảm tốc độ để rẽ vào 1 con đường nhỏ được trải nhựa, phía ngoài đầu đường Tuấn thấy có tấm bảng ghi "Lò thiêu từ thiện". Chạy theo con đường ngoằn ngoèo chút xíu thì Tuấn cho chiếc xe cứu thương dừng lại phía trước cái lò thiêu, dọc theo con đường vào đây toàn là mồ mả san sát nhau như 1 cái nghĩa địa. Trong lúc đậu xe lại để chờ thêm vài người nhà của đứa bé kia tới thì Tuấn đi vòng vòng vào trong cái lò thiêu cho biết.

Lò thiêu này cũng nhỏ, mà là lò thiêu bằng cũi chứ không như lò thiêu bằng điện Bình Hưng Hòa ở Sài Gòn. Vì thiêu bằng cũi nên Tuấn thấy hình như chỉ có 2 cái hộc để thiêu, lò thiêu từ thiện mà. Lúc Tuấn vào thì thấy có 1 ông chú đang dùng 1 thanh kim loại dài để bươi cái đống tro trên cái vỉ sắt lớn, nó nghĩ chắc là mới thiêu xong, ông chú đó đang tìm xương cốt để cho vào hủ.

Lúc trở lại ra ngoài thì Tuấn thấy có vài người nhà của đứa bé chạy xe máy tới, nó mở cửa xe cho người phụ nữ ẵm đứa bé xuống, đứa bé sau đó được đặt trên 1 cái bàn phía dưới bàn thờ Địa tạng Bồ tát. Phía bên ngoài, có 1 cái quách nhỏ cũng được người nhà chuẩn bị để lo việc khâm liệm cho đứa bé kia. Tuấn đã xong nhiệm vụ nhưng nó vẫn muốn đứng lại nhìn đứa bé kia 1 lúc, không phải để làm gì hết, Tuấn chỉ muốn đứng đó vài phút coi như để đưa tiễn đứa bé kia, dù gì nó cũng là cái duyên với Tuấn mà

Chiếc xe cứu thương quay đầu hướng về lại Sài Gòn, lúc này ngoài trời cũng đã tắt những giọt nắng cuối ngày. Thấy đói bụng, Tuấn ghé 1 quán cơm tấm đêm cho dân tài xế gần cầu Mỹ Thuận, mà hôm nay nó thấy hơi lạ, lượng xe đậu ở quán cơm này nhiều hơn mọi khi nó ghé, chắc gấp 2- 3 lần hàng ngày. Nó thấy có tới mấy chiếc xe giường nằm thả khách xuống để ăn uống, đi vệ sinh, mà thường là những chiếc xe giường nằm chở khách như vầy đâu có ghé mấy cái quán như thế này, thường là sẽ ghé những trạm dừng chân bên kia cầu Mỹ Thuận, thuộc địa phận của tỉnh Tiền Giang.

Nó cũng không quan tâm chi cho mệt, Tuấn kêu 1 phần cơm sườn cọng nướng với tô canh khổ qua nhồi thịt, món mà nó hay ăn khi ghé đây. Đang ngồi gặm cọng sườn nướng thơm phức, nó nghe loáng thoáng mấy khứa tài xế xe khách giường nằm nói chuyện với nhau, thì ra là những trạm dừng chân bên Tiền Giang đã đóng cửa mấy ngày nay rồi, nghe mấy khứa nói đã có F0 ở đó, thì ra là vậy, chứ đời nào xe khách giường nằm ghé những quán cơm như vầy, không có tiền bạc gì cho tài xế đâu.

Vừa đổ dốc cầu Mỹ Thuận về hướng Sài Gòn, điếu thuốc vẫn còn phì phà trên môi, Tuấn hơi bất ngờ vì dọc 2 bên đường vắng hoe, đèn đường thì tắt tối thui, càng chạy sâu vào địa phận tỉnh Tiền Giang hướng về Mỹ Tho thì đường càng vắng, hàng quán đồng loạt đóng cửa hết, lâu lâu lại thấy bên đường có kéo 1 dãy dây giăng để cách ly khu vực phía trong. Trên đoạn đường về tới cao tốc Trung Lương- TPHCM, Tuấn chỉ thấy có xe tải là nhiều, xe khách giường nằm cũng ít, và đặc biệt không thấy nhiều xe máy nữa, hèn gì buổi trưa hôm nay lúc từ Sài Gòn chạy xuống, nó thấy vắng xe hẳn ra. Nó đốt thêm điếu thuốc nữa, thầm nghĩ không biết sắp tới đây sẽ ra sao nữa, cái con virus Covid 19 gì đó như 1 cái gì đáng sợ và ghê gớm lắm trong suy nghĩ của Tuấn lúc bấy giờ.

Nó vẫn ngược xuôi với những chuyến xe cứu thương, với những cái xác ở hiện trường nhưng Tuấn vẫn cảm nhận được có 1 cái gì đó rất nguy hiểm đang sắp sửa ập đến. Những tỉnh thành nó đi qua, hàng quán ăn uống cũng đã dẹp bớt theo những chỉ thị cách ly xã hội, những tin tức nó được thấy, được nghe về con Covid 19 này hàng ngày, hàng giờ, và Sài Gòn đã có những bệnh viện dã chiến đầu tiên được thành lập...

Rồi vào cái ngày định mệnh đó, Tuấn trở về Sài Gòn sau chuyến đi miền Trung. Tối đó, thằng khứa chủ xe hỏi nó có muốn qua Hóc Môn chạy xe cứu thương chống dịch hay không, khứa nói tình hình Sài Gòn bây giờ căng thẳng lắm rồi, dịch bệnh lây lan tùm lum hết, mà Hóc Môn đang là điểm nóng bên đó. Cũng nói thêm, trước đó 1 chiếc xe cứu thương kiểu Huyndai Target chuyên dụng của công ty đã hợp đồng qua đó chạy chống dịch trước rồi, giờ tới thêm xe của Tuấn tăng cường thêm.

Cuối cùng sau vài giây suy nghĩ, Tuấn gật đầu cái rụp. Vậy là qua ngày hôm sau, nó với mấy người nữa cùng làm cái vách ngăn kiểu dã chiến trên chiếc xe cứu thương của Tuấn, vách ngăn đơn giản bằng Aluminium giữa khoang lái và khoang chở bệnh nhân phía sau, đúng là làm đơn giản với mấy con vít để giữ lại kèm theo Silicon xịt vào mấy kẽ hở, vậy đó hành trang đi chống dịch của nó cùng với chiếc xe cứu thương chỉ đơn giản như vậy đó, kèm theo khoản tiền lương hỗ trợ hàng tháng là 12 triệu. Tự nhiên nó nghĩ không biết mình có được xài tới khoản tiền đó hay không nữa đây, mà thôi, cứ xung phong đi thôi, sợ mẹ gì.

Buổi tối trước ngày Tuấn xuất phát qua Hóc Môn chống dịch, lúc nửa đêm khoảng 2h sáng, chuông điện thoại nó vang lên, lại phải đi hiện trường cùng với 1 thằng cũng làm chung với Tuấn. Nó làu bàu khi ngồi bên ghế phụ vì ngủ đang phê, thằng kia thì cầm lái chiếc xe cứu thương. Tuấn theo cái địa chỉ đã được cho, là 1 cái khách sạn trong con hẻm mà xe ô tô vào được, nó mệt mỏi ngáp mấy cái rồi kéo cái băng ca vào bên trong khách sạn...

Có 2 khứa công an đang đứng ghi ghi chép chép ở khu vực bàn lễ tân, thấy tụi nó vào thì 1 khứa chỉ lên lầu 2, Tuấn thở dài 1 cái vì ở trên đó thì chỉ có nước khiêng xác xuống chứ sao đem băng ca lên được, thang máy cũng để băng ca vào đâu có vừa, thôi thì cứ đeo bao tay y tế với khẩu trang vào rồi lên đó coi sao.

Lên tới lầu 2, tụi nó đi theo người của khách sạn tới 1 căn phòng đang mở cửa, Tuấn thấy cũng có thêm 2 khứa công an đang trong đó. Bước vào trong là 1 cái xác nữ nằm trên giường, nhìn cũng còn trẻ, nghe khứa công an nói nghi ngờ là tự tử vì chuyện tình cảm, Tuấn thấy có lá thư tuyệt mệnh để trên cái bàn gần giường, liếc thấy thì cũng anh anh em em gì đó, còn có thêm thẻ căn cước công dân, Tuấn lắc đầu, mới sinh năm 1998, còn quá trẻ.

Nó với thằng kia kéo cái xác nữ nằm xuôi theo chiếc giường ngủ, lấy cái mền có sẵn quấn lại rồi lấy tiếp tấm ga nệm cột 2 đầu trên và dưới, vậy là có thế để khiêng cái xác dễ dàng, mỗi thằng xách 1 đầu bước vào thang máy. Chắc là mấy tay công an hơi ngán nên không đi xuống chung với tụi nó bằng thang máy mà đi thang bộ.

Vừa bấm thang máy xuống sảnh khách sạn, Tuấn nghe cái bụp, nó giật mình nhìn lại thì ra vì thang máy chật quá, không đủ cho cái xác nằm thẳng ra nên cái phần đầu nghiêng rồi ngả vào vách thang máy, kiểu như đụng đầu vậy đó, làm nó giật mình tưởng cái xác không chịu đi thang máy chứ. Bỗng nhiên, Tuấn cảm nhận có 1 cái gì lướt qua sau lưng của mình thật nhanh, nhanh kiểu như 1 cơn gió, mà trong thang máy làm gì mà có gió chứ. Lại nữa rồi đó, nó nghĩ thầm như vậy...

Cuối cùng cũng bàn giao cái xác ở Bình Hưng Hòa cùng với đồ đạc tư trang, tụi nó ra rửa tay, rửa mặt rồi lái xe về ngủ tiếp. Vậy ngủ 1 giấc nữa là ngày mai Tuấn phải bước ra nơi tuyến đầu chống dịch rồi, và cái tên Hóc Môn sẽ gắn bó với nó suốt những ngày tháng không thể nào quên, những kí ức buồn vui xen lẫn kinh hoàng mà Tuấn không thể nào ngờ tới...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 5

Ngày hôm sau, lo thu xếp đồ đạc nên tới trưa Tuấn mới lái chiếc xe cứu thương của nó chạy qua Hóc Môn, Tuấn chỉ biết nó sẽ ở trung tâm y tế huyện Hóc Môn, còn chi tiết công việc như thế nào thì Tuấn cũng không biết rõ, nghe thằng khứa chủ xe nói nó chỉ chở thiết bị vật tư y tế, mà thôi kệ mẹ, chỉ đâu thì đánh đó thôi, đúng là điếc không sợ súng, trong người nó vẫn còn căn bệnh nền và cũng chưa có mũi vacxin nào hết.

Chiếc xe cứu thương lướt trên Quốc lộ 22, qua ngã tư Trung Chánh, chợ đầu mối Hóc Môn... Đó giờ Tuấn cũng ít qua Hóc Môn, chỉ đi ngang qua vài lần nên cái tên Hóc Môn cũng còn xa lạ với nó. Rẽ vào con đường Bà Triệu rồi dừng lại trước cổng trung tâm y tế huyện Hóc Môn, nó móc điện thoại ra gọi cho thằng em tài xế chạy chung công ty đã qua đây trước hồi tuần rồi. Đợi chút xíu thì thằng em cũng chạy ra dắt nó vào trung tâm, chỉ chỗ cho nó đậu chiếc xe cứu thương trong khoảng sân phía trước của trung tâm rồi dắt Tuấn lên lầu 2, nơi có cái hội trường nhỏ, thằng em nói đây là chỗ ở của anh em tài xế chống dịch.

Tuấn nhìn quanh căn phòng hội trường, cũng có hơn chục cái giường dã chiến bằng các- tông, nó chọn 1 cái giường còn trống chưa có người nằm rồi để đồ đạc lên đó. Xung quanh có vài người đang nằm ngủ, vài người đang hút thuốc hoặc đang nói chuyện điện thoại, Tuấn tranh thủ bắt chuyện với vài người ở đó, thì ra họ là tài xế xe buýt, được công ty tăng cường về đây để chuyên chở F0 ra các bệnh viện dã chiến, đa số lớn tuổi hơn Tuấn, à có thằng em nằm đối diện giường của Tuấn, nó là dân quân tự vệ, cũng được tăng cường qua chở vật tư y tế bằng xe tải biển số đỏ của quân đội. Với cái bản tính của mình thì chỉ hơn chừng 1 tiếng sau là Tuấn đã làm quen hết mọi người ở cái phòng đó. Ở trên lầu hoài cũng chán, nó bước xuống dưới sân cho khuây khỏa, xuống tầng 1 là dãy văn phòng cho cán bộ nhân viên ở đây thì phải, còn dưới sảnh nó thấy mọi người cũng đang tất bật, mỗi người mỗi việc nhưng tất cả cũng đều vì trận chiến chống dịch này hết. Nói thêm về cái trung tâm y tế này, là 1 khối nhà 2 tầng được tận dụng làm tổng hành dinh trong cuộc chiến chống Covid ở huyện Hóc Môn này, những tình nguyện viên, tài xế vận chuyển, bác sĩ, y tá, điều dưỡng...đều tụ hợp về sinh hoạt chung ở đây.

Ngồi ở cái ghế đá dưới sân hút thuốc chán chê thì có thằng em tài xế kêu nó lên lầu ăn cơm, trung tâm sẽ lo cơm nước đầy đủ 3 buổi mỗi ngày cho anh em tài xế ở đây. Ăn xong thì lại ngồi hút thuốc nhìn trời nhìn mây cho tới lúc có người kêu nó chuẩn bị xe chạy xuống cộng đồng rước F0 ra bệnh viện dã chiến ở ngoài Đại học Quốc gia, là 1 khứa nhân viên y tế mà sau này Tuấn biết được khứa chỉ là nhân viên vi tính của cái trung tâm y tế này, khứa này lớn tuổi hơn nó, nói đớt nhưng được cái hay nói văn nói nho nên nó sẽ kêu là khứa Đớt. Và từ chính giây phút này đây, Tuấn bắt đầu cái công việc vận chuyển F0 trong những ngày tháng Sài Gòn bị phong tỏa...

Khứa Đớt cầm mấy cái bao đựng đồ bảo hộ xuống sân gặp Tuấn, cũng vài câu chuyện làm quen trong lúc khứa chỉ Tuấn mặc đồ bảo hộ, thấy giọng cười với điệu bộ thì Tuấn cũng biết khứa Đớt thuộc dạng cô gái Đài Loan mà có cây son ở giữa, má lắc cái đít là nó biết khứa nhảy điệu gì rồi. Mà đó giờ đây là lần đầu tiên Tuấn mới được mặc bộ đồ bảo hộ như thế này, cảm giác nó nóng nực giữa cái thời tiết của Sài Gòn lúc này, mà đây chỉ là bộ bảo hộ màu xanh cấp 1 thôi, Tuấn nghe khứa Đớt nói còn mấy bộ cấp 2, cấp 1 còn kinh khủng hơn nữa. Tuấn nhanh chân nhảy lên chiếc xe cứu thương của nó rồi nổ máy và máy lạnh trên xe, cảm giác ngứa ngáy cũng thấy đỡ hơn, khứa Đớt cũng đã ngồi bên ghế phụ lúc nào, chiếc xe cứu thương mở đèn ưu tiên nhấp nháy từ từ lăn bánh ra khỏi cổng trung tâm y tế huyện Hóc Môn, phía sau là mấy chiếc xe buýt nối đuôi chạy theo rồi chia ra nhiều ngã đường để đi, Tuấn hồi hộp không biết sắp tới nó sẽ đối mặt với những điều gì xảy ra nữa đây...

Trời chiều đã tắt nắng, xe cộ vẫn còn đông đúc vì Sài Gòn chưa có những chỉ thị nghiêm cấm mọi người ra đường. Ngồi trên xe, khứa Đớt nói sơ qua nhiệm vụ tối nay nó với khứa sẽ làm, đó là xuống địa bàn những xã có trong danh sách trên tay của khứa Đớt, ở đó sẽ có nhân viên y tế xã dắt xe cứu thương của Tuấn tới từng nhà để rước F0 được lên danh sách trước đó ra điều trị ở các bệnh viện dã chiến.

Chiếc xe cứu thương đầu búa nhỏ gọn nên lòn lách được vào những con đường nhỏ mà xe buýt không thể vào được, hôm nay Tuấn sẽ rước F0 ở xã Xuân Thới Sơn, đã có nhân viên y tế xã đậu xe máy đứng đợi sẵn trên con đường Nguyễn Văn Bứa. Tuấn lái xe chạy theo chiếc xe máy phía trước, nó hồi hộp không biết F0 như thế nào...

Rẽ vào 1 con đường nhỏ theo chiếc xe máy phía trước, Tuấn cho xe chạy chậm lại vì nhân viên y tế xã ra hiệu sắp tới nơi, Tuấn thấy căn nhà trước mặt nó đang giăng dây, nhà có người là F0 sẽ bị phong tỏa như vậy. Thấy xe cứu thương đậu lại trước căn nhà giăng dây, những người dân xung quanh ùa ra xem, Tuấn thấy trên nét mà của những người đó đang lộ ra 1 nỗi sợ hãi rõ ràng, ừ nó còn sợ huống hồ chi là những người kia, và rồi tiếng đọc tên vang lên của khứa nhân viên y tế xã làm cho Tuấn trở về với thực tại... Đợi chừng khoảng 10', từ trong căn nhà đó có 2 người bước ra, họ cũng mặc đồ bảo hộ màu xanh như Tuấn, trên tay khệ nệ xách theo giỏ xách, đồ đạc các kiểu, vậy là lần đầu tiên Tuấn được nhìn thấy F0 là như thế nào, họ chẳng qua cũng chỉ là những con người bình thường thôi mà, khác chăng vì vô tình mà họ đang mang trong người con virus ác nhân mang tên Covid đó thôi, Tuấn nhanh miệng kêu họ đứng tại chỗ trước khi bước tới quá gần chiếc xe cứu thương, nó vội vàng chạy lại kéo cái cửa lùa bên hông xe rồi bước lùi cách xa ra hơn 2 mét theo những gì khứa Đớt dặn nó trước đó. Được sự cho phép của Tuấn, cả 2 người F0 lầm lũi bước lên chiếc xe cứu thương đã mở cửa sẵn, Tuấn thấy họ quay lại vẫy tay chào những người còn lại của gia đình đang đứng phía trong căn nhà được giăng dây, Tuấn nhanh chóng bước tới kéo cái cửa xe đóng lại, khứa Đớt cũng vừa ký bàn giao với nhân viên y tế xã, khứa cầm chai cồn xịt lấy xịt để vô đôi tay đang đeo găng tay y tế của Tuấn, rồi xịt xung quanh người nó, vừa xịt khứa Đớt vừa nói với nó

_ Ịt o ỹ, o an âm ( xịt cho kỹ, cho an tâm )

ĐM ai mà không biết cha ơi, cần gì phải nói, Tuấn còn sợ hơn khứa nữa vì trong người nó có mũi vacxin nào đâu, còn khứa thì được 1 mũi Astra rồi. Chiếc xe cứu thương lại lăn bánh tiếp tục qua những điểm khác, rước thêm mấy F0 nữa, cuối cùng cũng đã đủ danh sách, trên xe lúc này tổng cộng 8 F0 phía sau, nói nghe đơn giản nhưng cũng phải hơn 1 tiếng đồng hồ để rước tất cả họ, phải đợi họ mặc đồ bảo hộ, có người không chịu đi điều trị, y tế xã phải nói ngon nói ngọt họ mới chịu đi.

Tuấn bắt đầu mở còi hú ưu tiên, chiếc xe cứu thương lao vun vút trên con đường Quốc lộ 22 hướng ra ngã 4 An Sương rồi hòa vào dòng xe cộ trên Quốc lộ 1A về khu bệnh viện dã chiến Đại học Quốc Gia ngoài Suối Tiên. Dọc đường đi, thỉnh thoảng xe của Tuấn chạy qua mặt những chiếc xe buýt, xe cứu thương cũng đang vận chuyển F0 như nó, tất cả hình như cũng đang chung 1 con đường với chiếc xe của nó để kết thúc ở điểm cuối cùng là bệnh viện dã chiến, những tiếng còi hú vang trên con đường Quốc lộ...

Vì là lần đầu tiên nên khi vừa qua khu du lịch Suối Tiên rồi rẽ phải vào con đường dẫn vô khu làng Đại học, nó không biết bệnh viện dã chiến nằm ở đâu, khứa Đớt cũng không hơn gì nó, vậy là phải hỏi chị Google rồi, khứa Đớt móc cái điện thoại ra rồi mở Map lên nói

_ Ại ọc ốc a u B ( Đại học Quốc Gia khu B )

Thấy khứa loay hoay đọc đi đọc lại mà vẫn không tìm thấy địa điểm cần tới, Tuấn hơi bực bội, cái lùm mía nói như khứa thì dòng họ chị Google kiếm còn không ra nữa chứ nói gì 1 mình chị Google. Cũng hên là từ phía sau có mấy chiếc xe cứu thương chạy lên, nhìn thoáng qua thì Tuấn cũng đoán là họ cũng như mình, vậy là nó nhóng ga đu theo, hên xui thôi vì trong này có 2 khu chính A và B được trưng dụng làm bệnh viện dã chiến. Vậy mà cũng hên, chạy theo mấy chiếc xe cứu thương phía trước vừa qua khỏi cái hồ nước rộng mênh mông mà sau này Tuấn mới biết đó là Hồ đá là tới cái cổng có mấy em trai dân quân tự vệ đang đứng gác, nó nhảy xuống hỏi, vậy là đúng chỗ Tuấn cần tới.

Chiếc xe cứu thương sau khi được xịt khử khuẩn bằng Cloramin B thì cũng từ từ chạy vào trong theo hướng chỉ của mấy em dân quân, đây là khu ký túc xá cho sinh viên ở, rất rộng và được chia thành nhiều khu nhỏ như B1, B2, B3... Khu Tuấn cần đến là B1, chiếc xe cứu thương dừng lại tại khoảng sân rộng mà ở đó đã có 1 chiếc Unilever 45 chỗ đang đậu với mấy chiếc xe cứu thương nữa, những F0 mặc đồ bảo hộ màu xanh đang loay hoay bước xuống từ những chiếc xe đó, nhìn mặt họ ai nấy cũng mệt mỏi. Nhân viên y tế bên đó đang bàn giao danh sách F0 cho mấy tay bác sỹ mặc đồ bảo hộ cấp 3 màu trắng chỉ còn hở được cặp mắt qua tấm chắn trước mặt, lần lượt những F0 được hướng dẫn lên phòng cách ly để điều trị, người già có, trẻ có, nam có, nữ có, con nít cũng có, tất cả họ đang lủi thủi bước đi trong màn đêm y hệt như những bóng ma ở chốn xa xôi nào đó, những gì Tuấn chứng kiến tại đây sao mà khác xa cái không khí nhộn nhịp ngoài kia quá, như 2 thế giới khác biệt, Tuấn lơ mơ nhận ra như đang có 1 cơn sóng ngầm đang ập xuống Sài Gòn, và không biết khi nào cái thành phố hoa lệ của nó sẽ chìm trong cơn dịch bệnh này đây.

Rồi cũng tới lượt chiếc xe cứu thương của Tuấn chạy vào để cho mọi người phía khoang sau bước xuống, khứa Đớt thì lo bàn giao F0 cho tay bác sỹ nhận bệnh, nghe nói là bác sỹ từ ngoài Bắc được chi viện cho Sài Gòn. Bàn giao xong xuôi đâu đó thì khứa Đớt chỉ Tuấn xịt khử khuẩn chiếc xe cứu thương, khoang lái và cả khoang sau, rồi khứa với nó bước tới chỗ mấy thùng rác để cởi bỏ bộ đồ bảo hộ trên người ra, trước khi cởi đồ cũng phải xịt khử khuẩn, vậy là thay phiên người này xịt cho người kia,xịt như tắm, Tuấn cảm nhận được cái dung dịch Cloramin B đang thấm từ bộ đồ bảo hộ vào trong da thịt của mình. Khứa Đớt chỉ cách cho Tuấn cởi đồ bảo hộ phải như thế nào, cái nào cởi trước, cái nào cởi sau, cởi xong thì xịt thêm 1 lần cồn 70 độ nữa cho chắc ăn, coi như những bài học xương máu đầu tiên khi nó bước ra tuyến đầu chống dịch.

Trên đường về lại Hóc Môn, nó không mở máy lạnh nữa mà hạ cả 2 kiếng cửa sổ cho gió lùa vào, từng làn gió mát rượi táp vào mặt nó, Tuấn mở cái khẩu trang y tế trên mặt ra rồi với lấy chai nước lọc uống ừng ực, khát quá, chợt nhớ từ chiều tới giờ mặc bộ đồ bảo hộ bít bùng, nó có uống miếng nước nào đâu, Tuấn lại châm 1 điếu thuốc, rít 1 hơi thật sảng khoái, vậy là nó đã hiểu được cái nhiệm vụ ban đầu của mình là như thế nào, tự nhiên Tuấn lại sợ, sợ không biết khi nào nó sẽ giống như những người bị nhiễm kia, nhưng thôi kệ mẹ, tới đâu thì tới.

Nhìn qua khứa Đớt thì thấy khứa đã quẹo đầu ngủ há họng ngủ từ khi nào, dòng xe trên Quốc lộ vẫn nối đuôi nhau hướng vào Sài Gòn, mọi chuyện vẫn bình thường, ừ thì trước mọi cơn bão lớn là mọi thứ vẫn yên lặng bình yên như vậy mà...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 6

Về tới trung tâm y tế Hóc Môn cũng đã hơn 10h khuya, tao đậu chiếc xe cứu thương dưới sân rồi bước lên khu sinh hoạt của anh em tài xế ở lầu 2. Thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, mỗi người 1 giường, tao bước lại giường của mình rồi soạn quần áo đi ra phòng vệ sinh để tắm rửa, xối từng ca nước mát lạnh lên người, kỳ cọ xà bông trên từng ngóc ngách cơ thể mình như tao sợ còn xót con virus nào xót lại trên người vậy, mà da đầu nó hơi ngứa, tao thấy hơi lạ, và rồi sau này tao mới biết được là do cái chất Cloramin B gây ra, chiếc xe cứu thương bằng sắt thép còn bị ăn mòn huống chi là da thịt con người.

Tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong thì phải đi kiếm cái gì bỏ vô bụng mới được, từ chiều tới giờ chỉ có hộp cơm lót dạ, lấy 1 ly mỳ ăn liền trong cái thùng gần cái giường của tao ngủ, đây là những phần ăn đã được trung tâm chuẩn bị cho anh em tài xế ăn lót bụng thêm ngoài khẩu phần ăn chính, rót nước sôi từ cái máy nóng lạnh rồi cầm ly mỳ ăn liền nóng hổi ra hành lang ngồi ăn ngấu nghiến, đói quá mà. Có 1 vài người cũng ra ngồi ăn mỳ như tao, anh em tài xế lại có dịp tâm sự với nhau nghe về cuộc sống của mỗi người, về cái nghề mình đang theo, người thì chạy xe buýt, thằng thì chạy xe cứu thương để rồi cùng gặp nhau trong 1 dịp như thế này, cùng chung 1 chiến tuyến và rồi đây sắp tới sẽ như thế nào nữa...

Đêm đầu tiên tại trung tâm y tế trôi qua thật nhẹ nhàng bình yên, tao được ngủ thẳng giấc chứ không phải như ở công ty, phải chập chờn trong giấc ngủ vì không biết lúc nào bị gọi dậy để đi hiện trường. Giật mình thức giấc vì tiếng gọi của ông chú tài xế của trung tâm, chú này lái xe biển số xanh của trung tâm y tế, nghe ông chú kể trước khi xe của tao qua tăng cường thì những công việc vận chuyển F0 là ông chú với 1 người nữa sẽ làm nhưng giờ công việc đó được chuyển qua cho chiếc xe cứu thương của tao. Ông chú tài xế kêu tao dậy ăn sáng, ông chú mới đem cả đống đồ ăn sáng cho anh em tài xế ở phòng, vậy là thức dậy thôi, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì ra ăn sáng, cà phê thì có sẵn để tự pha, có điều là loại cà phê hòa tan, uống không có phê nhưng thôi kệ mẹ, có uống là mừng rồi.

Lúc này thấy cái hội trường lớn bên cạnh phòng tài xế bắt đầu có người nhộn nhịp ra vào, hỏi ra thì mới biết là mấy em sinh viên tình nguyện của 1 trường Đại học y dược, mỗi người ngồi trước 1 cái laptop để nhập liệu, nghe nói là nhập thông tin cho đội lấy mẫu test ngoài cộng đồng, má nhìn toàn là mấy em gái xinh tươi, à mà có nhìn thấy được mặt mày của ai đâu, tất cả đều đeo khẩu trang y tế hết nhưng thôi cứ nhìn như vậy là auto dễ thương.

Tao để ý thấy có 1 em hay đi tới đi lui để hướng dẫn cho những em gái khác, chắc em gái này là trưởng nhóm rồi. Hình như tao bị hút hồn bởi cặp mắt của em gái này, thôi kêu là em Nhập liệu đi. Tao bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của em Nhập liệu, đúng là thời buổi dịch bệnh, chỉ được nhìn gái qua mỗi cặp mắt thôi. Đang say sưa ngồi hút thuốc nhìn cả đám con gái xinh tươi làm việc thì tao giật mình khi có người kêu tên mình, là 1 thằng em nhân viên y tế cũng giống như khứa Đớt, hôm nay tao sẽ đi với nó, vậy là rít cho xong điếu thuốc rồi tranh thủ lên đường, à mà cũng không quên quay lại nhìn em Nhập liệu rồi mới đi được và bất chợt trong 1 khoảnh khắc tích tắc, em Nhập liệu cũng vô tình quay mặt về phía tao, cả 2 ánh mắt chạm nhau và dừng lại vài giây ngắn ngủi... Tao bỗng giật mình rồi quay đi, em Nhập liệu cũng vậy, ngại ngùng tiếp tục công việc của mình, tao cảm thấy có gì đó hơi bồi hồi sau ánh nhìn vô tình lúc nãy, tự nghĩ với 1 thằng trải đời nhiều như mình mà cũng ngại ngùng trước cái tình huống vừa rồi sao trời, tao tự mỉm cười vu vơ rồi tranh thủ bước xuống sân trung tâm để bắt đầu nhiệm vụ của mình...

Hôm nay cũng nhiệm vụ như hôm qua thôi, chiếc xe cứu thương của tao cùng với nhân viên y tế sẽ xuống các xã để rước F0 ngoài cộng đồng rồi đưa ra bệnh viện dã chiến. Chiếc xe cứu thương lao vun vút về hướng An Sương rồi rẽ vào con đường Nguyễn Ảnh Thủ, ở đó đã có người của y tế xã đứng đón, lại tiếp tục lòn lách vào những căn nhà có giăng dây để rước F0, giữa trưa trời nắng như đổ lửa mà còn mặc trên người bộ đồ bảo hộ, cũng hên là ngồi trên xe có mở máy lạnh.

Ghé xe vào 1 căn nhà cuối cùng để rước những F0 cuối cùng để đưa ra bệnh viện dã chiến, phải đợi hơi lâu, thằng em nhân viên y tế có vẻ bực bội khi đã gọi điện thoại thông báo từ trước cho gia đình này. Sau hơn 15' đợi chờ giữa cái nắng mùa hè, bước ra khỏi căn nhà là 1 người phụ nữ, trên tay chị này đang ẵm 1 đứa bé chắc tầm hơn 1 tuổi, tay kia đang khệ nệ kéo theo cái va li 1 cách nặng nề, theo sau cũng là 1 đứa bé nhưng lớn hơn, chắc nó cũng 5-6 tuổi gì đó, tao thấy nó cũng đang xách mấy món đồ lặt vặt phụ với người phụ nữ kia, chắc là 3 mẹ con rồi. Tất cả đều mặc đồ bảo hộ màu xanh nhưng đứa nhỏ đang được ẵm trên tay người phụ nữ, bộ đồ quá lớn so với nó, nó đang khóc, chắc là nóng quá hoặc là nó không chịu mặc bộ đồ bảo hộ kia, tội nghiệp, còn nhỏ xíu mà phải theo mẹ đi cách ly rồi.

Chiếc xe cứu thương lại hú còi phóng đi về hướng Suối Tiên để ra khu Đại học Quốc Gia như hôm qua, tao vẫn nghe lâu lâu đứa bé đó lại khóc ré lên, chắc là nó nóng lắm vì khoang phía sau không có mở máy lạnh được, chỉ kéo kiếng hé chút cho gió lùa vào trong thôi.

Hôm nay cũng là khu Đại học Quốc Gia nhưng tụi tao sẽ bàn giao F0 ở khu A, vừa chạy vào gặp cái vòng xoay thì tao đã thấy có rất nhiều xe đậu nối đuôi nhau từ cổng vào bệnh viện dã chiến ra tới vòng xoay, chắc là cũng tầm vài trăm mét, xe cứu thương có, xe 16 chỗ có, xe buýt có, xe khách 45-50 chỗ cũng có, F0 ngồi lố nhố trên đó. Đánh lái cho chiếc xe cứu thương đậu xếp hàng theo thứ tự, tao nghĩ chắc là phải đợi lâu lắm đây, cũng hên là trời cũng bớt nắng rồi nhưng cũng chưa làm dịu được cái không khí nóng bức phía khoang sau. Lâu lâu thì chiếc xe được nhích lên chút xíu, đã hơn 30' trôi qua mà chiếc xe cứu thương chỉ lết được khoảng hơn 30 mét, tiếng đứa bé phía sau lại khóc ré lên, tao bước xuống xe rồi đứng nhìn từ xa vào phía khoang sau, mọi người trong bộ đồ bảo hộ đã quá mệt mỏi, tao nghĩ họ không chết vì Covid mà sẽ chết vì mệt với đói khát quá.

Ở phía trên, mấy tay dân quân và quân đội chỉ cho từng đợt vài chiếc xe chạy vào, những xe đó vào trong bàn giao F0 xong rồi quay trở ra thì mới tới đợt xe khác vào, phía sau chiếc xe cứu thương của tao bây giờ cũng đã thành 1 hàng dài thêm khoảng hơn 100 mét nữa, đây là lần đầu tiên tao thấy F0 nhiều như thế này, nhiều hơn những gì mà tao đã tưởng tượng, không lẽ Sài Gòn đã vỡ trận rồi sao, chắc là như vậy rồi...

Cuối cùng hơn 2 tiếng đồng hồ đồng hồ thì chiếc cứu thương của tao cũng đã chạy được vào khuôn viên phía trong khu bệnh viện dã chiến, lọ mọ kiếm tòa nhà mà thằng em dân quân gác cổng chỉ lúc nãy, tao cho xe tấp vào nơi cần đến, là 1 tòa nhà ký túc xá 3 tầng của sinh viên, và bây giờ nó là nơi dành để cách ly F0. Phía dưới sảnh lúc này cũng đang có mấy tay bác sĩ, y tá mặc đồ bảo hộ cấp 3 kín mít, họ kiểm tra chỉ số từng F0 như đo SP02, huyết áp, nhịp tim... Hèn gì từng đợt xe ra vào lâu như vậy, chỉ tội nghiệp cho những người lớn tuổi, con nít, tao chỉ hy vọng là họ sẽ không sao nhưng thực sự tao đâu có biết, đây chỉ mới là giai đoạn bùng dịch, còn rất nhiều điều kinh hoàng đang chờ đợi mình phía trước.

Cảm giác mệt rã người, đói và khát, tao cùng với thằng em nhân viên y tế xịt khử cho nhau rồi cởi bỏ bộ đồ bảo hộ. Chiếc xe cứu thương lại quay trở ra phía ngoài cổng, ở đó hàng dài những chiếc xe khác vẫn đang nối đuôi nhau chờ đợi đến lượt mình vào bàn giao F0, tất cả như đang quá tải, tất cả như đang phải gồng mình chống chọi với trận dịch quái quỉ này đây...

Lại là từng cái tu nước ừng ực sau khi trút bỏ được bộ đồ bảo hộ, tao đâu có dám uống nước nhiều khi còn đang mặc bảo hộ, sợ lỡ có mắc vệ sinh thì không biết sao mà đi giải quyết nữa nên lâu lâu khát quá chỉ dám nhấp môi. Trên đường về Hóc Môn, muốn kiếm cái quán ăn cũng khó vì hàng quán đã dẹp theo chỉ thị giãn cách xã hội từ hôm nay, thôi thì nhịn đói về trung tâm rồi kiếm gì ăn vậy, giờ chỉ uống nước cho đỡ khát với đói.

Nhìn cái hộp cơm chiều đã nguội lạnh từ khi nào, giờ này cũng đã tối rồi mà, thôi thì ráng nuốt để có sức mà chống dịch nữa chứ, tự nhiên lúc này tao lại thèm tô hủ tiếu gõ quá. Sài Gòn đã bắt đầu siết chặt lại việc giãn cách, có vẻ như tình hình dịch bệnh đang bắt đầu xấu đi, cơn bão đã bắt đầu xuất hiện rồi, nó đang càn quét vào cái thành phố hoa lệ này. Ngoài kia bất chợt có những ánh chớp lóe lên trên bầu trời đã chuyển sang xám xịt, nó báo hiệu sắp có 1 cơn giông đầu mùa, Sài Gòn lại chuẩn bị bước vào 1 mùa mưa...

P/S: đúng là khi quay lại với danh xưng "TAO" thì có vẻ như cách viết của tao nó thoát khỏi sự khuôn khổ, tao cảm giác như 2 chap vừa rồi với cách viết dùng tên Tuấn nó cứng nhắc quá, kiểu như 1 thằng tiền vệ kiến thiết bóng bị cho lui về đá phòng ngự chuyên đi thu hồi bóng vậy đó. Cảm ơn những ý kiến đóng góp của anh em, thực sự khi tao viết bộ này để bán cho 1 kênh Youtube, mà ai đã nghe qua bộ "Người vận chuyển" thì cũng biết, đâu có dùng từ ngữ "mày tao" được đâu nhưng thôi kệ mẹ đi, biết là kiếm tiền thiệt đó, quan trọng thiệt đó nhưng cứ dùng từ TAO đi, vì như vậy tao mới phiêu được với câu chuyện đời thực của mình, khi nào gửi file cho bên kia thì tao chịu khó chỉnh sửa câu từ lại cho nó hợp với yêu cầu của người ta.

Sẵn đây tao cũng xin cảm ơn những người anh, người chị...đã ủng hộ riêng cho tao về vật chất, có thể nó không nhiều nhưng cũng làm cho tao trang trải được chút ít trong cuộc sống cơm áo gạo tiền này, cuộc sống mà, có thực mới vực được đạo, huống gì tao đã dành hết toàn bộ thời gian và chất xám của mình để viết về cái thời điểm Sài Gòn buồn nhất, đau lòng nhất...

Thôi thì tao cũng xin công khai số tài khoản của mình, ai thương thì cứ ủng hộ cho tao trang trải cuộc sống, ai ghét nói tao này nọ thì tao cũng chịu, đời mà, đâu thể nào làm vừa lòng hết tất cả mọi người, chỉ những ai từng biết tới tao, theo dõi tao qua từng câu chuyện thì người đó sẽ hiểu tao như thế nào thôi, cảm ơn mọi người đã hiểu cho tao, mà không hiểu cũng không sao, ĐỜI mà...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 7

Tối hôm nay tưởng cũng sẽ được ngon giấc thẳng cẳng cho tới sáng sau khi đã ăn ngon lành hết 1 ly mỳ ăn liền nhưng ai ngờ gần 12h khuya thì tiếng chuông điện thoại của tao lại vang lên, bực bội vì không biết ai gọi cho tao giờ này nữa, nhìn số điện thoại thì ra là của bác giám đốc sở y tế, hồi chiều tao có gặp bác dưới sảnh, có đưa số điện thoại của mình và lưu số của bác giám đốc. Tao bắt máy, bác nhờ tao chạy xe cứu thương xuống xã Đông Thạnh để rước 1 ca F0 đang trong khu vực phong tỏa về bệnh viện Hóc Môn vì em này có triệu chứng đau ruột thừa, vậy là bật dậy chạy xuống dưới sảnh lấy đồ bảo hộ rồi mặc vào, mà lúc này chỉ có duy nhất 1 mình tao đi thôi vì giờ này nhân viên y tế của đội vận chuyển F0 về nhà mẹ nó hết rồi, tao chỉ nhận được vỏn vẹn 1 tin nhắn điện thoại có ghi số liên lạc của nhân viên y tế xã, chỉ biết xuống đó rồi điện thoại cho người ta để được hướng dẫn theo lời bác giám đốc nói qua điện thoại.

Bước ra xe nổ máy rồi bật còi hú phóng đi, mà có biết đường xá mẹ gì đâu, mở điện thoại lên rồi nhờ chị Google chỉ đường xuống trạm y tế xã Đông Thạnh thôi. Lúc này con đường Đặng Thúc Vịnh đang làm nên còn lởm chởm lắm, chạy phải từ từ chứ có được phóng ào ào đâu, đoạn đường khoảng gần 5km mà tao mất khoảng hơn 15' mới tới nơi. Vừa tới trạm y tế là tao đã móc điện thoại ra gọi cho cái số mà bác giám đốc trung tâm đã cho, là 1 khứa có cái bụng phệ cũng như tao, khứa là nhân viên y tế của xã ra đón tao rồi dắt chiếc xe cứu thương chạy theo khứa.

Thì ra cũng không xa lắm, là 1 cái chợ gần đó, chắc là chợ xã, tao cho chiếc xe cứu thương chạy thẳng vào con đường nhỏ bên hông chợ, trước mặt tao là 1 đoạn dây giăng ngang, ĐM vậy là phải vào khu vực đang phong tỏa rồi, chắc là F0 đang đợi đưa đi bệnh viện dã chiến nhưng phát bệnh bất ngờ, giờ tao phải xuống đưa đi cấp cứu. Tao đánh lái rồi lùi chiếc xe của mình vào sâu bên trong khu phong tỏa, dây giăng cũng được 1 khứa nào đó tháo xuống để cho xe cứu thương lùi vào.

Không biết phải lùi tới đâu, tao thắng xe lại, kéo thắng tay rồi nhảy xuống nhìn phía sau cho kỹ vì tối quá, sẵn kiếm cái khứa nhân viên y tế lúc nãy, tưởng khứa đang mặc đồ bảo hộ để vào với tao, ai dè thấy khứa đang đứng nghe điện thoại ở tuốt bên ngoài, thấy vậy tao hỏi lớn với khứa coi nhà F0 ở đâu, ĐM khứa chỉ tay rồi nói cái nhà đang mở cửa có đèn sáng cách sau chiếc xe cứu thương khoảng 20 mét, khứa nhờ tao mở cửa cho F0 lên xe vì họ còn đi đứng được. Cái lùm mía, vậy là đem con bỏ chợ rồi, à mà không, bỏ cho tao xử lý hết, má nó, đây đâu phải nhiệm vụ của tao.

Chửi lầm bầm vậy thôi nhưng tao vẫn phải lên xe cố lùi thêm chút xíu nữa cho gần tới sát căn nhà đó, lúc này người ta đang nguy cấp mà, chuyện gì thì tính sau, lo cứu người ta trước đã. Thấy ánh đèn chớp nhấp nháy của xe cứu thương tới, có 2 người trong nhà bước ra, họ cũng mặc đồ bảo hộ như tao, có 1 người phụ nữ lớn tuổi và 1 đứa bé gái chừng 12-13 tuổi, bé gái đó với vẻ mặt hơi đau đớn, tay còn ôm bụng nữa, tao đoán chắc người tao cần chở đi cấp cứu là em này. Mặc dù vậy, tao vẫn đứng xa và xác minh lại với người phụ nữ lớn tuổi kia coi có đúng trường hợp tao cần chở đi hay không, xong xuôi tao đứng ở khoảng cách vừa đủ an toàn rồi hướng dẫn họ lên xe, đứa bé gái cũng không đến nỗi nào nên còn ngồi được, không cần nằm băng ca.

Đóng cửa xe lại, chiếc xe cứu thương từ từ lăn bánh ra khỏi khu vực phong tỏa, bất ngờ như chợt nhớ ra việc quan trọng, tao lại mở cửa nhảy xuống xe đi về hướng khứa nhân viên y tế, tao muốn hỏi khứa có con đường nào khác về bệnh viện Hóc Môn hay không vì con đường lúc nãy tao vừa đi rất xấu, tao chỉ sợ đứa bé gái trên xe đang đau ruột thừa mà đi lại đường cũ rất nguy hiểm. Vậy là khứa nhân viên y tế xã dắt chiếc xe cứu thương lòn lách vào những con đường khác dễ đi hơn, cuối cùng ra được ngã 3 Chùa, tới đây thì tao biết đường rồi, khứa vẫy tay chào và cảm ơn tao rối rít, tao đạp ga phóng nhanh về hướng bệnh viện Hóc Môn, giữa đêm khuya, tiếng còi hú như xé tan màn đêm yên tĩnh...

Về tới bệnh viện Hóc Môn, chiếc xe cứu thương chạy thẳng vào đậu trước khoảng sân của phòng cấp cứu, vì có liên hệ trước từ trung tâm y tế nên đứa bé gái nhanh chóng được đưa vào trong để điều trị. Vậy là xong nhiệm vụ, tao lấy cái bình xịt khuẩn để trước phòng cấp cứu ra xịt khử khuẩn khắp xe, sau đó nhờ tay bác sĩ trực ở đó xịt giùm lên người tao rồi cởi bộ đồ bảo hộ trên người mình ra, ĐM về trung tâm phải tắm rửa lại nữa rồi, nhìn cái đồng hồ ở phòng cấp cứu thì đã hơn 1h đêm rồi... Cũng tiện là trung tâm y tế nằm sát vách với bệnh viện Hóc Môn nên cũng gần, tao đậu xe ở sân rồi bước lên lầu 2, giờ này mọi người cũng đã ngủ hết rồi, soạn đồ đi tắm xong thì vào làm 1 giấc cho đã, ban ngày chở F0 đi cách ly, ban đêm chở F0 đi cấp cứu như vầy phê à, thôi ngủ cho khỏe, chuyện ngày mai để ngày mai tính...

Sáng hôm sau, tao thức hơi trễ, mọi người đã ngồi ngoài hành lang uống cà phê hết rồi. Vệ sinh cá nhân xong xuôi thì vào ăn sáng, cũng hên là mọi người có chừa phần cho tao, ngồi gặm ổ bánh mì nhìn mấy em xinh tươi đi qua đi lại cũng vui. Hôm nay nghe nói có thêm 1 đoàn sinh viên của 1 trường y nào đó về tăng cường, hình như là thuộc đội truy vết F0, F1, mà thôi kệ mẹ, tao cũng không quan tâm, có thêm gái để ngắm là được rồi, còn truy vết hay truy sát gì đó thì đã có mấy ba ở trên lo rồi, quan tâm chi cho mệt.

Ăn sáng xong thì uống cà phê hút thuốc, nói chuyện trên trời dưới đất chán chê thì lại tiếp tục vô giường nằm ngủ tiếp. Tới giờ cơm trưa thì lại thức dậy ăn, vừa ăn xong thì khứa Đớt lại lên kiếm tao, lại phải đi rồi. Vậy là tranh thủ hút cho xong điếu thuốc rồi xuống sân với khứa, mà bữa nay không rước ở ngoài cộng đồng nữa, tụi tao sẽ chạy thẳng lên khu cách ly có tên là Vị Tân, đây là khu cách ly của huyện Hóc Môn. Có thể hiểu khu này dùng để cách ly tạm thời những F0 nào chưa đủ điều kiện để ở nhà, họ được đưa vào đây cách ly đỡ 1- 2 ngày rồi sau đó sẽ được lên danh sách đưa ra bệnh viện dã chiến.

Ngoài 2 chiếc xe cứu thương của tao với thằng em chạy chung thì còn có thêm 3 chiếc xe buýt của trung tâm nữa, coi như bữa nay xe ở trung tâm tận dụng hết. Rước F0 ở khu cách ly Vị Tân sẽ khỏe hơn rước ngoài cộng đồng vì danh sách đã có sẵn, chỉ đọc tên và lên xe thôi, khi tất cả đã lên xe theo danh sách thì xuất phát, lại ra khu Đại học Quốc Gia. Chiếc xe cứu thương của tao dẫn đầu, tiếp theo là chiếc xe cứu thương của thằng em, nối đuôi theo là 3 chiếc xe buýt, mà đi dẫn đầu mệt bỏ mẹ, phải phát loa để cho các xe khác nhường đường cho đoàn xe của tao, la muốn khan cái cổ họng.

Cuối cùng đoàn xe cũng ra tới nơi, hôm nay cũng không khác gì hôm qua, là 1 hàng xe nối dài chờ tới lượt mình, ừ vậy là đợi tiếp tục, cả đám tài xế bu lại ngồi tán dóc chuyện trên trời dưới đất. Tao ngồi nhìn hàng dài các xe xếp hàng mà thấy rùng mình, chở F0 đi cách ly mà tao cứ tưởng đang cao điểm chở khách đi du lịch không chứ, ĐM đúng là cái con Covid này nó ác thiệt, tao nghe nói Sài Gòn sắp phải thêm các bệnh viện dã chiến nữa, tình hình đang rất quá tải rồi. Riêng về xe cứu thương tư nhân, tất cả được tăng cường về các quận huyện mà còn không đủ nữa, phải tăng cường thêm xe buýt, xe 16 chỗ, xe khách 50 chỗ mới đủ để vận chuyển số lượng F0 ngày càng tăng. Đúng là từ nhỏ tới lớn tao mới thấy Sài Gòn rơi vào cảnh như thế này đây, đường phố thì vắng hoe do lệnh giãn cách, nhà nhà cửa đóng then gài, ngoài đường chỉ có tiếng hú của những chiếc xe cứu thương đang hối hả chuyển F0 đi cách ly... Rồi tao không biết rồi Sài Gòn sẽ như thế nào nữa đây, bắt đầu tao được nghe thông tin từ những nhân viên y tế là đã có nhiều F0 nằm lại mãi mãi ở những khu cách ly, bệnh viện dã chiến, tao thì chưa tận mắt chứng kiến nhưng tao nghĩ là có, chắc là trước sau gì tao cũng sẽ thấy tận mắt thôi, dịch bệnh mà, nó đâu chừa 1 ai đâu, nhìn những F0 đang ngồi chờ đợi trên dòng xe nối dài, tao không biết rồi họ sẽ như thế nào đây, thật sự tao không dám nghĩ tới những điều tồi tệ sắp xảy ra.

Bất chợt tao bị cắt ngang dòng suy nghĩ của mình khi 1 chiếc xe cứu thương mang biển số xanh chen vào đậu trước đầu xe của tao khi những xe phía trước vừa di chuyển chừa lại khoảng trống trước mặt, do ngồi bên đường nên tao chạy qua không kịp, vậy là nó chen vô ngon lành, ừ vậy là mày cũng ngon với tao rồi. Nhìn sơ qua thì tao biết đây là chiếc xe của 1 quận nội thành Sài Gòn do có dòng chữ ghi rõ ràng, ĐM thời điểm này thì xe biển số xanh cũng ngang hàng với biển số trắng thôi, tao thấy có nhiều xe cứu thương biển số xanh vẫn xếp hàng 1 cách lịch sự mà.

Tao bước tới cửa tài xế, ra hiệu cho thằng khứa tài xế hạ kiếng xuống nói chuyện, là 1 khứa cũng tầm trên 40 tuổi, tao giải thích rõ ràng là tất cả xe đều phải xếp hàng, đâu chen ngang vậy được. Nhưng cái mà tao nhận được là những câu nói không có lọt lỗ tai chút xíu nào hết, khứa khuyến mãi thêm cho tao câu cuối cùng là 1 tràng dài tiếng Đan Mạch, vậy là không thể giải quyết được vấn đề bằng lời nói, nếu như khứa nói chuyện nhỏ nhẹ thì có thể tao sẽ nhường, chậm thêm 1 chut cũng không sao với tao, huống chi là khứa cũng lớn tuổi, còn đằng này khứa lại thảy cho tao nguyên combo như những thằng thất học.

Tao nhanh chóng dùng tay kéo cái cửa tài xế bung ra trước sự ngỡ ngàng của khứa già mất dạy, tay kia tao chụp cổ áo khứa lôi ra ngoài, chắc có lẽ động tác của tao làm hơi nhanh và quá bất ngờ nên khứa theo đà chúi nhủi xuống đường, đâu có để khứa kịp ngồi dậy, tao bắt đầu tay đấm chân đá, ĐM cuộc đời tao ghét nhất những thằng dám chửi cha chửi mẹ của tao, bữa nay coi như khứa già này xui rồi, đâu phải lớn rồi muốn nói gì nói, chắc khứa nghĩ chạy chiếc xe cứu thương biển số xanh thì khứa là ông trời, mà với tao, khi tao đã nổi máu chó điên của mình lên thì ông trời tao cũng lụm, trên chiếc xe cứu thương của khứa cũng chở F0 thì trên chiếc xe cứu thương của tao cũng vậy, họ cũng đều bình đẳng như nhau mà.

Không biết tao lên gối xuống chỏ bao nhiêu cái, chỉ biết khi có mấy tay bộ đội và những khứa tài xế khác chạy tới kéo tao ra thì khứa già đó mới ngồi dậy được, cái khẩu trang và tấm chắn trên mặt khứa đã rớt ra từ lúc nào, đồ bảo hộ thì rách tùm lum, tao thì vẫn còn y nguyên đồ đạc trên người nhưng bị rách mẹ cái đáy quần bảo hộ, chắc là nãy đá hơi cao nên nó tét. Thấy không có gì nghiêm trọng nên tay bộ đội nói mọi người giải tán, khứa già thì không dám nói gì thêm nên chỉ biết lên xe ngồi, tao thì cho xe lách qua xe của khứa rồi tiếp tục chạy từ từ vào trong, dẫn theo đoàn xe của trung tâm nối đuôi theo sau. ĐM coi như hôm nay khứa ra đường gặp tao là khứa không coi ngày rồi, hổ báo như vậy không gặp tao thì cũng có ngày gặp thằng khác, nó cũng đem khứa đi nấu cao thôi. Cuộc đời mà, nó sẽ luôn dạy cho những ai không đi theo quy luật tự nhiên những bài học thật bất ngờ...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 8

Tao đã quen dần với những công việc ở nơi tuyến đầu của cuộc chiến này, quen với cách sinh hoạt và giờ giấc bất thường khi ban ngày thì vận chuyển F0 ra các khu cách ly, bệnh viện dã chiến, còn ban đêm thỉnh thoảng cũng không được ngon giấc vì phải chạy cấp cứu F0 trong những khu vực phong tỏa, coi như lúc nào cũng sẵn sàng 24/24, có lệnh là ôm xe đi thôi, tranh thủ lúc nào rảnh thì vùi đầu ngủ.

Cũng vì do tắm Cloramin B nhiều quá nên mái tóc của tao bắt đầu ngứa nhiều, da thịt cũng vậy, mỗi khi đi về là phải tắm rửa sạch sẽ mới thấy đỡ. Hôm nay sẵn tiện có mấy tay vào trung tâm hớt tóc miễn phí cho anh em tình nguyện tuyến đầu nên tao quyết định đẩy trọc luôn cái đầu của mình cho nó mát mẻ thoải mái, thời buổi dịch bệnh mà, đâu cần đẹp đẽ gì.

Qua ngày hôm sau thì tao được đi tiêm vacxin theo diện ưu tiên cho những tình nguyện viên tuyến đầu, vậy là sáng thức dậy tranh thủ ăn sáng cho no rồi xách đít qua bệnh viện Hóc Môn kế bên trung tâm để tiêm vacxin, nghe nói là loại Astra. Tiêm xong thì ngồi chờ theo dõi coi có gì bất thường hay không rồi mới được về trung tâm, cũng nghe theo mấy khứa đã tiêm trước đây nên tao ra mua mấy viên Efferalgan loại 500mg về uống để tránh bị vật vã do tác dụng của vacxin, cứ cách 4 tiếng đồng hồ là uống 1 viên, vậy mà nó hiệu nghiệm chứ, vẫn bình thường ôm chiếc cứu thương chuyển F0 như không có gì, chỉ ê ê cái tay trái ngay chỗ bị chích thôi. Vậy mà tối đó, do ngủ quên mà tao quên uống thuốc và cũng do chủ quan nghĩ không sao, và sáng hôm sau thức dậy, mình mẩy của tao nó ê ẩm, nhức hết cả người, chỉ muốn bỏ chiếc xe cứu thương mà nằm cả ngày nhưng đâu thể bỏ nhiệm vụ của mình được, tao không chạy thì ai sẽ chạy đây, phải cắn răng mà ôm cái vô lăng chứ sao bây giờ.

Do hôm nay chỉ chuyển F0 về khu cách ly của huyện vì bệnh viện dã chiến đang quá tải nên tao về trung tâm sớm, vừa bước lên cầu thang để lên tầng 2 thì chạm mặt với em Nhập liệu, vậy là cùng bước đi chung, tao chủ động hỏi em vài câu xã giao, em cũng trả lời và hỏi lại tao về công việc này kia, má lúc đó phải chi trung tâm có thêm chừng 10 tầng lầu nữa để cho tụi tao nói chuyện được lâu hơn, lâu lâu mới có cơ hội bắt chuyện với người đẹp mà. Hỏi ra thì mới biết em Nhập liệu cũng ở lại trung tâm như tao, phòng của em cũng chung tầng 2 với tao, chỉ cách phòng tài xế tao ở vài phòng thôi. Mà sao bữa nay lên tới lầu 2 nhanh quá, em Nhập liệu lại ngồi vô chỗ làm việc của em, tao thì trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi sau mấy chuyến xe chuyển F0.

Sài Gòn đã chuyển sang lệnh giới nghiêm, hạn chế mọi người ra đường, tao cảm giác như Sài Gòn lúc này đang mệt mỏi lắm rồi, đâu rồi cái thành phố nhộn nhịp như xưa nữa, những lúc chạy chiếc xe cứu thương trên đường, nhìn mọi thứ yên ắng đến lạ thường, tự nhiên tao lại thèm cái mùi khói bụi khi kẹt xe, thèm nghe tiếng kèn inh ỏi, thèm được nghe câu chửi thề mỗi khi mình chạy ngu...những thứ mà trước đây tao rất ghét.

Khu bệnh viện dã chiến ngoài Đại học Quốc Gia đã quá tải, trung tâm y tế phải liên hệ với các bệnh viện dã chiến khác vừa mới thành lập, mới đầu là bệnh viện dã chiến ở cầu Tham Lương bên Trường Chinh, rồi Đại học Huflit ở Tân Xuân- Hóc Môn, sư đoàn bộ binh 317- Hóc Môn, các khu bệnh viện thu dung ngoài An Khánh- Thủ Đức, kể cả bệnh viện Hóc Môn cũng được trưng dụng để chuyên điều trị bệnh nhân nhiễm Covid... Tất cả mọi thứ như đang cố gắng gồng mình chống chọi với căn bệnh quái ác này. Và chẳng còn những cái bắt tay thân thiện khi anh em gặp nhau mà đó chỉ là những ánh mắt dè chừng nhau, cũng đúng thôi, kẻ thù luôn tồn tại 1 cách vô hình mà, không thể nào biết được chỉ cần vô tình chút xíu là tao bị đưa đi cách ly liền, những người tài xế như tụi tao luôn chuẩn bị sẵn tâm lý hết rồi, chở F0 suốt thì cũng có ngày người ta chở lại mình thôi, trung tâm 115 bây giờ đang "khát" tài xế xe cứu thương lắm vì hầu hết đã bị nhiễm rồi.

Trưa hôm nay, tao tấp xe vào 1 cây xăng trên Quốc lộ 22 gần Ngã Tư Giếng nước để đổ đầy bình dầu trước chuyến đi vận chuyển F0 như thường lệ, phải đảm bảo dầu lúc nào cũng phải đầy đủ vì lỡ mà hết dọc đường thì chỉ có nước khóc tiếng Mán, tiền dầu tao sẽ chụp hình lại và gửi về công ty để thanh toán lại vì đây là hợp đồng giữa công ty và chính quyền ở đây.

Như thường lệ, chiếc xe cứu thương của tao sẽ đi rước F0 ở cộng đồng theo danh sách đã có sẵn, điểm đón đầu tiên không phải là 1 căn nhà như thường lệ mà là ở vỉa hè trên đoạn Quốc lộ 22 gần chợ đầu mối Hóc Môn, tao nhìn thấy 1 bé gái tầm khoảng 3-4 tuổi đang đứng cạnh 1 cái bao, chắc cái bao này dùng để đựng quần áo và đồ đạc cá nhân của em, cách đó không xa là 1 người phụ nữ đang đứng nói chuyện gì đó với bà chị nhân viên y tế của xã mà tao đã biết trước đó trong những lần đi rước F0, tao thấy lạ sao bữa nay nhân viên y tế xã dám đứng gần nói chuyện với F0 vậy ta.

Tao bước xuống cùng với nhân viên y tế trên xe, hỏi ra thì mới biết người phụ nữ kia không phải F0 mà là cô ruột của đứa bé gái kia, và đứa bé đó chính là F0 mà tụi tao cần rước, tao lại thắc mắc với nhân viên y tế xã vì đứa bé kia còn nhỏ quá sao mà đi cách ly 1 mình được, bà chị y tế xã nói với tao chỉ cần đưa nó vô khu cách ly là có ba mẹ đứa bé sẽ đón trong đó, ba mẹ nó cũng nhiễm hết rồi, lúc ba mẹ nó đi cách ly thì đứa bé này chưa bị gì, hôm qua mới test lại thì nó lên 2 vạch. Tao còn nghe bà chị y tế kể thêm là người phụ nữ kia là cô ruột đứa bé gái, bả không cho đứa nhỏ ở nhà của bả, phải kêu chồng mình đưa nó ra đây liền để xe cứu thương rước đi gấp, nhìn cách bả đối xử với đứa nhỏ mà tao tưởng như người dưng, chỉ muốn đẩy nó đi như cùi hủi, càng sớm càng tốt, ĐM con người ta sẽ bộc lộ bản chất thật của mình trong những lúc như thế này đây.

Nhìn đứa bé đứng bơ vơ 1 mình, chắc nó cũng chưa hiểu hết những gì đang xảy ra, nó chỉ đứng đó, im lặng nhìn ra phía ngoài đường, thỉnh thoảng lại quay vào nhìn người cô ruột của nó đang nói chuyện rồi lại len lén nhìn qua tao, ừ chắc nó thấy tao lạ lẫm trong bộ đồ bảo hộ kín mít, không biết nó có nghĩ tao là ông phù thủy trong những câu chuyện cổ tích mà ba mẹ nó từng kể cho nó nghe hay không nữa. Nhưng tao không thể rước đứa bé lên xe bây giờ được, nếu là người lớn thì không sao, còn đứa bé gái còn nhỏ quá, đâu thể cho nó ngồi 1 mình phía sau khoang được.

Tao nói với người phụ nữ kia cố gắng đứng với đứa nhỏ thêm chút nữa để đợi tao đi rước hết danh sách F0 của chuyến xe này rồi sẽ quay lại rước đứa bé sau cùng, dù gì có những người khác trên xe có thể giúp nó đỡ sợ hơn. Người phụ nữ lúc đầu hơi ngần ngại nhưng thấy tao từ chối chở đứa nhỏ nếu không có những người khác trên xe thì cũng miễn cưỡng đồng ý, ĐM nếu như tao mà không đi chung với nhân viên y tế chắc là tao đá bà này mấy đá rồi.

Tao tranh thủ lên xe rồi phóng đi rước những F0 khác, lúc này tao chạy hơi nhanh và hay hối thúc những F0 khác lẹ lẹ lên xe để di chuyển vì tao sợ đứa bé sẽ đứng chờ tao tới. Cuối cùng cũng rước xong hết danh sách, tao quay xe lại điểm rước ban đầu, xa xa tao đã thấy thấp thoáng bóng dáng nhỏ xíu của nó, nắng chiều trải xuống làm cho cái bóng của đứa bé dài ngoằng...

Mở cửa xe bên hông, tao nói với những F0 đang ngồi trên xe là có đứa nhỏ phải đi 1 mình để vô với ba mẹ nó, tao nhờ ai đó giữ nó giùm, tất nhiên là đâu ai từ chối, họ vui vẻ dắt tay đứa bé lên xe, tao cầm cái bao đồ có hình chú chim hoạt hình đưa cho 1 người trên xe nhờ cầm giùm cho nó. Chắc là đứa nhỏ nó biết thân biết phận của mình, nó không khóc nhưng ngơ ngác nhìn mọi người rồi quay ra nhìn người cô ruột của nó đứng gần chiếc xe cứu thương, chắc là đứa bé tưởng cô nó sẽ đi chung với nó, nhưng không, cô ruột của nó lạnh lùng quay đi về hướng chiếc xe máy của mình, không 1 lời an ủi, bỏ lại cái nhìn ngơ ngác như chú chim non lạc tổ của đứa bé gái kia.

Chiếc xe cứu thương hú còi phóng đi hướng về bệnh viện dã chiến sư đoàn bộ binh 317, trên xe, tao không nghe 1 tiếng khóc nào của đứa bé, chắc là lúc nãy nó nghe tao nói sẽ chở nó đi gặp ba mẹ của nó nên nó vui, không khóc.

Tao cho xe chạy chầm chậm qua cái cổng gác của doanh trại bộ đội, đây là nơi đóng quân của sư đoàn bộ binh 317, cũng là nơi được tăng cường làm bệnh viện dã chiến được quân đội quản lý. Chiếc xe cứu thương chạy từ từ vào nơi quy định, tất cả mọi người khoang phía sau xuống xe theo sự hướng dẫn của bác sĩ quân y với đồ bảo hộ kín mít, tao nhờ 1 người dẫn đứa bé vào khoảng sân rộng, nơi bác sĩ sẽ đọc tên tuổi từng người để xếp phòng. Vừa mới nói với mấy tay bác sĩ về trường hợp của đứa bé gái thì họ nói họ đã biết rồi, bên trung tâm đã liên hệ trước, vậy là đâu chỉ có tao quan tâm tới đứa nhỏ đâu, còn nhiều người nữa mà, tao cố tình đứng lại thêm 1 chút nữa để coi đứa bé như thế nào, cuối cùng nó đã được gặp ba mẹ của nó rồi, vậy là tao đã xong cái nhiệm vụ của mình, nhìn nó cười đùa vui vẻ bên gia đình của mình cái tự nhiên tao cũng cười theo, ừ tao là vậy đó, luôn đa cảm với những tình huống như thế này, chỉ mong gia đình của nó sớm hết bệnh để còn trở về...

Tao nghĩ không biết lúc này, ở Sài Gòn sẽ có bao đứa trẻ con giống như đứa bé gái vừa rồi, tụi nó còn quá nhỏ để biết được sự kinh hoàng của trận dịch này. Tao bước lên chiếc xe cứu thương, quay xe tiếp tục những nhiệm vụ khác của mình, bỏ lại sau lưng những tiếng cười của đứa bé gái kia, chỗ của nó là trường mẫu giáo chứ đâu phải là những khu cách ly như thế này đâu, Sài Gòn ơi sao buồn quá...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 9

Tình hình dịch bệnh đang bắt đầu vào giai đoạn căng thẳng nhất, lúc này là gần cuối tháng 7. Mùa mưa đã bắt đầu, những cơn mưa trắng xóa cả 1 góc trời càng làm cho Sài Gòn thêm phần tang tóc, quá nhiều người đã nằm xuống mãi mãi trong những khu cách ly, bệnh viện dã chiến hoặc thậm chí là trên những chuyến xe cứu thương trên đường tới bệnh viện... Tao tưởng như cả cái thành phố này đang chìm trong nỗi sợ hãi và chết chóc, có lẽ tao và tất cả người dân của Sài Gòn chưa hề tưởng tượng được có những ngày Sài Gòn sẽ như thế này, cho dù tao có dùng hết tất cả khả năng văn chương của mình thì cũng không thể nào diễn tả được hết những gì mà Sài Gòn phải trải qua, phải gánh chịu... Lúc này hình như cả nước đang hướng về về Sài Gòn thì phải, nhiều đoàn bác sĩ được tăng cường vào đây để giảm bớt gánh nặng cho những người ở tuyến đầu, những thùng mỳ ăn liền, những hộp sữa, những lon bò húc được gửi tới tận tay anh em tài xế tụi tao, vậy là mình đâu có đơn độc đâu, vẫn còn có nhiều người phía sau luôn ủng hộ anh em tuyến đầu tụi tao mà...

Nghĩ lại nhiều lúc cũng thấy mắc cười, do mệt mỏi quá nên nhiều khi tụi tao muốn mình thành F0 mẹ nó cho rồi, được cơm bưng nước rót, có xe đưa đón tận nơi cả đi và về nhưng mệt quá thì nói vậy thôi chứ còn sức thì còn chiến đấu với mấy con Covid này thôi.

Tao nhớ cái cảm giác phải chở những đồng đội của mình đi cách ly, ĐM nó buồn thiệt nhưng biết sao bây giờ giờ. Rồi những lúc chở F0 vào bệnh viện dã chiến, anh em tài xế tụi tao cũng lén xin vài hộp cơm trong đó để ăn cho đỡ ngán, tao cảm thấy cơm cho F0 ở khu cách ly còn ngon hơn cơm cho những người tuyến đầu như tụi tao nữa, vậy mà nhiều khi vẫn nghe mấy ba mấy má chê cơm nước trong đó không vừa miệng, ĐM vậy ra nhà hàng mà ăn hoặc thử ăn phần cơm hàng ngày của tụi tao đi rồi mới thấy họ còn hạnh phúc lắm.

Hôm nay cũng là 1 ngày mưa trắng trời trắng đất, chiếc xe cứu thương của tao đậu trong khoảng sân của bệnh viện Hóc Môn, trước phòng cấp cứu, nơi này bây giờ chỉ chuyên là chỗ tiếp nhận những ca F0 vào điều trị. Khứa nhân viên y tế đang vào trong làm thủ tục bàn giao, tao ngồi trên ghế tài xế ôm cái vô lăng mà nhìn những hạt mưa rơi lộp độp trên kiếng xe, dì tao vừa mất ở Tiền Giang sau thời gian đau đớn chống chọi với căn bệnh ung thư, tao không về được để nhìn mặt dì của mình lần cuối...

Lúc nhỏ, sau khi mẹ tao đi Thụy Sĩ, ba tao thì lâu lâu mới về thăm, dì là người nuôi dạy tao từ đó, có thể nói đây là người mẹ thứ 2 của tao. Những kỉ niệm cứ ùa về trong tâm thức của tao, tất cả dường như bị nhòe đi bởi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt của tao, tự nhiên cảm thấy chưa bao giờ mình bất lực như lúc này, chỉ có hơn 60km từ Sài Gòn về Tiền Giang nhưng sao cứ như rất xa, rất rất xa. ĐM sao tao căm thù cái con Covid này quá, vì nó mà phải ngăn sông cách chợ, vì nó mà chỉ hơn 60km thôi nhưng tao chỉ biết bất lực ngồi đây. Và ngoài kia, cơn mưa day dẳn vẫn thôi không dứt, buổi chiều mưa Hóc Môn buồn quá, buồn cũng giống như nỗi buồn sinh tử biệt ly đang cuồn cuộn trong lòng của tao...

Quân đội tiếp tục được tăng cường vào Sài Gòn, lệnh giới nghiêm tiếp tục được siết chặt khắp thành phố, tập đoàn xe khách Phương Trang cũng chi viện thêm xe cho thành phố, các hợp tác xã xe buýt cũng vậy. Và quy trình vận chuyển F0 cũng có nhiều thay đổi so với lúc trước vì tình hình dịch bệnh như đang ở khúc cao trào, không có bệnh viện dã chiến hay khu cách ly mà không có người chết, lúc này lò thiêu Bình Hưng Hòa cũng quằn mình vì quá tải, hàng dài những xe cứu thương, xe tải, xe 16 chỗ gỡ hết băng ghế, thậm chí có cả xe 3 gác máy... tất cả đều chở những cỗ quan tài lạnh lẽo của những nạn nhân chết vì Covid, lúc đầu thì mỗi xe chở 1 cái nhưng vì quá tải có xe phải chở 4-5 cái quan tài chất chồng lên nhau, người giàu cũng như người nghèo, chết trong cô đơn lạnh lẽo, không có người thân bên cạnh, người sống cũng chẳng được nhìn mặt người nhà của mình lần cuối, và tất cả những người nằm xuống đều được đưa về Bình Hưng Hòa hỏa thiêu.

Chỉ có tụi trại hòm và những chiếc xe cứu thương không tham gia chống dịch là được cơ hội kiếm tiền, tụi nó dùng đủ chiêu trò để móc tiền những gia đình có người nhà mất vì Covid, giá quan tài tăng chóng mặt, số tiền dịch vụ trọn gói từ nhà xác ra tới Bình Hưng Hòa rồi bảo đảm được thiêu nhanh, lấy tro cốt sớm được hét giá có khi lên tới 70-80 triệu. Nghĩa tử là nghĩa tận mà, vẫn có nhiều gia đình phải cắn răng bỏ những số tiền lớn ra để lo trọn vẹn cho người thân của mình, mà tao thấy tiền bạc vào thời điểm này giống như những tờ giấy lộn không hơn không kém, có tiền chưa chắc đổi được mạng sống của những người thân yêu nhất của mình, có tiền chưa chắc mua được những thứ mình cần, có tiền cũng chưa chắc đổi được sự bình yên hàng ngày vì con Covid khốn nạn này...

Cuộc sống trong những ngày tháng dịch bệnh này sao mà nó thật là vô thường, chỉ có những ai từng trải qua cùng Sài Gòn những ngày đó mới thấy được sinh mạng con người sao mà nó mong manh quá, khỏe mạnh đó, cười nói đó nhưng chỉ trong chốc lát lại ra đi mãi mãi, chỉ còn lại những giọt nước mắt thương tiếc của người ở lại.

Xe buýt, xe 16 chỗ của tập đoàn Phương Trang được cải tiến lại thành xe cứu thương dã chiến tăng cường xuống từng xã ở Hóc Môn. Chiếc xe cứu thương của tao không còn đi rước F0 ở ngoài cộng đồng nữa vì ở mỗi xã đã có xe tăng cường chuyên vận chuyển F0 từ cộng đồng về các khu cách ly ở mỗi xã, sau đó thì có xe buýt ở trung tâm xuống khu cách ly rước F0 ra các bệnh viện dã chiến, thu dung.

Đừng tưởng tao sẽ khỏe, không có chuyện đó đâu, tất cả 2 chiếc cứu thương được dùng chuyên vận chuyển cấp cứu F0 có dấu hiệu trở nặng khắp 12 xã, thị trấn về bệnh viện Hóc Môn. Có 2 tổ y tế được điều từ bệnh viện Hóc Môn qua trung tâm y tế trực cấp cứu 24/24 với tụi tao và được gọi là đội phản ứng nhanh của huyện. Mà đã là phản ứng nhanh thì cái gì cũng phải nhanh hết, mặc đồ bảo hộ nhanh, lái xe cũng phải nhanh, xuống sơ cứu F0 cũng phải nhanh...đang ăn cơm hay tắm rửa cũng phải bỏ ngang mà chạy xịt khói. Tao thì chưa quen lắm vì từ lúc qua Hóc Môn tới giờ đa số là vận chuyển F0 còn khỏe mạnh, chứ cấp cứu thì cũng thỉnh thoảng, còn bây giờ toàn là cấp cứu những ca trở nặng, vậy là bắt đầu những trải nghiệm mới, nó kinh khủng hơn, đau thương hơn khi phải thường xuyên chứng kiến những cái chết bất ngờ...

Trong 2 tổ y tế từ bệnh viện Hóc Môn tăng cường qua hỗ trợ trung tâm thì có 1 em gái còn trẻ, mới 21 tuổi thôi, em này làm bên Phục Hồi Chức Năng, thôi thì tao tạm gọi là em Điều dưỡng đi, Điều dưỡng version 2, khác với em Điều dưỡng ở Người vận chuyển. Em này cũng mới vào làm ở bệnh viện Hóc Môn nên độ máu lửa xông pha còn hừng hực, tuổi trẻ mà, ai mà từng không có nhiệt huyết, huống chi là trong cuộc chiến này chứ.

Em hay theo tao trên những chuyến xe cấp cứu F0, có khi là từ khu cách ly Tây Bắc Lân của huyện, có khi là các khu cách ly ở xã hoặc cũng có khi là ngoài cộng đồng. Tao ít khi hay để cho em vào xử lý những ca cấp cứu vì chuyên môn của em đâu phải là hồi sức cấp cứu, tao chỉ để em vào làm giấy tờ cho F0 nhập viện cấp cứu thôi, tao không muốn phải chở em đi cách ly như từng chở những đồng đội của mình vì vậy tao gánh được gì tao sẽ gánh cho em. Mà thiệt tình là lúc này tao cũng không có ý gì với em Điều dưỡng, chỉ coi em như đồng đội với mình thôi, cái bản tính của tao từ trước tới giờ vẫn vậy, vẫn lạnh lùng với gái mặc dù nhiều lúc cũng khoái lắm nhưng thôi, vẫn phải giữ cái nét cho riêng mình chứ mặc dù em Điều dưỡng cũng xinh đẹp, dễ thương, dễ gần và tụi tao cũng có chút cảm tình với nhau.

Tổ y tế của bệnh viện Hóc Môn cũng gắn bó không lâu với tao, phải rút trở về bệnh viện Hóc Môn theo lệnh ở trên vì ở các xã lúc này đã có quân y, sinh viên các trường Đại học y tăng được cường thêm, có các tổ cấp cứu lưu động tại chỗ nên xe cứu thương của tao chỉ chạy xuống rước và chuyển về bệnh viện Hóc Môn, như vậy sẽ giảm rủi ro tử vong cho các ca cấp cứu F0.

Cũng vì vậy mà tao và Điều dưỡng ít gặp nhau, không còn cùng với nhau trên những chuyến xe cứu thương nữa nhưng thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, em vẫn hay đem trái cây hay đồ ăn lặt vặt qua trung tâm cho tao bồi dưỡng sức khỏe. Mà đâu phải lúc nào em qua cũng đều gặp được tao đâu, chiếc xe cứu thương của tao phải chạy liên tục mà, Điều dưỡng vẫn ngồi ở cái ghế đá dưới sân trung tâm đợi tao đi cấp cứu về, cùng ngồi ăn uống, nói chuyện với tao chỉ vài chục phút ngắn ngủi rồi tao lại tiếp tục ôm xe lên đường.

Hôm nay trời tối nhanh hơn do ảnh hưởng của cơn mưa rả rích từ chiều, tao vừa chuyển 1 ca cấp cứu F0 từ xã về bệnh viện Hóc Môn, người phụ nữ trước khi chuyển qua băng ca còn dặn dò chồng của mình nhớ cho mấy đứa con uống sữa đầy đủ, nhớ lo cơm nước cho tụi nhỏ... Thấy chị cũng mệt lắm rồi nên tao gắn dây oxy cho chị ta thở, vậy mà khi tới bệnh viện, tụi tao còn chưa kịp làm xong hồ sơ nhập viện thì chị đã ra đi mãi mãi, nhanh tới không ngờ. Đứng nhìn cái thi thể phủ vải trắng đang chờ xử lý mà tao chỉ biết im lặng, không biết người chồng lúc nãy và mấy đứa con của chị sẽ ra sao khi hay tin dữ này.

Nhìn xung quanh, những dãy giường bệnh không còn trống cái nào, tiếng xì xì của oxy mà bệnh nhân đang thở, tiếng bíp bíp theo từng nhịp của những cái máy đo điện tim, ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi trên gương mặt của những F0, tao không biết họ sẽ ra đi lúc nào nữa đây. Tự nhiên tao như muốn trốn khỏi cái nơi quái quỉ này quá, tao ám ảnh những cái chết, những cái băng ca với tử thi được phủ vải trắng, những cái quan tài cô đơn lạnh lẽo. Tao như muốn ngộp thở trong 2 lớp khẩu trang y tế, trong bộ đồ bảo hộ đang mặc trên người, ước gì mình được hít thở không khí trong lành của ngày xưa quá...

Tao thất thểu bước xuống chiếc xe cứu thương sau khi đậu nó ở 1 góc sân của trung tâm, Điều dưỡng đang đợi tao ở sảnh, hôm nay em có đem mấy chai nước chanh cùng với mấy món ăn mà tao thích. Dắt em lên lầu 2 để ngồi ăn cùng với tao vì ngoài kia trời vẫn đang mưa, tao ngồi ăn rồi nghe em kể chuyện này kia nhưng sao hôm nay tao cảm giác mình ăn không ngon, những câu chuyện mà Điều dưỡng kể nãy giờ, tao cũng không nhớ em nói cái gì nữa.

Lúc em ra về, tao vẫn ngồi đó, rít từng hơi thuốc lá. Bỗng lát sau, điện thoại của tao có tin nhắn, là Điều dưỡng, em trách tao sao không đưa em xuống sảnh, em trách tao vô tình với em. Bước ra sát lan can, gió lạnh kèm nước mưa hắt vào người, tao bỏ điện thoại vào túi quần, không thèm trả lời tin nhắn của Điều dưỡng, ngoài kia ánh đèn đường hắt thứ ánh sáng vàng vọt vào những hạt mưa đang lất phất rơi, tao ước gì mình được vùi đầu vào chăn ấm nệm êm ngay lúc này, ước gì Sài Gòn của tao mau mau hết bệnh, ước gì tao được ngồi ăn dĩa cơm tấm đêm lề đường, ước nhiều lắm. Tiếc là tao vẫn đứng đây và đối diện với thực tại, cơn mưa đêm Sài Gòn vẫn không thôi rả rích...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 10

Chiếc xe cứu thương hú còi lao nhanh trên con đường đang đầy cát bụi, rồi nó lòn lách qua những con đường ngoằn ngoèo để vào chuyển cấp cứu cho 1 ca F0 trở nặng. Tao kéo chiếc băng ca đi sâu vào con hẻm nhỏ, tới trước 1 căn nhà có vài người mặc đồ bảo hộ đang đứng, bước tới nhìn vào trong thì tao thấy có 2 người mặc đồ bảo hộ đang thay phiên nhau dùng tay ấn lên ngực 1 người phụ nữ đang hôn mê, ĐM lại ca nặng nữa rồi, không biết có sơ cứu được không nữa đây.

Đợi khoảng gần 10', có 1 người mặc đồ bảo hộ bước ra nhìn tao lắc đầu, vậy là thêm 1 nạn nhân nữa của Covid. Tao lại lầm lũi kéo chiếc băng ca trống không ra lại xe cứu thương, đóng cốp sau rồi lên xe phóng đi, bình minh mới ló dạng với những tia nắng sớm đầu ngày nhưng vừa mới đây thôi, đã có 1 sinh mạng vừa kết thúc nơi trần gian tạm bợ này.

Chạy về trung tâm, tao tranh thủ ăn sáng rồi nhâm nhi ly cà phê hòa tan. Hôm nay bầu trời thật trong xanh, khác hẳn với những ngày mưa u ám trước đó, tháng 9 rồi, đáng lẽ ra đã tới ngày tựu trường rồi nhưng năm nay khác với mọi năm, chẳng có ngày khai giảng cùng với tiếng trống tựu trường, bây giờ ngoài đường chỉ toàn là tiếng còi hú của những chiếc xe cứu thương mà thôi.

Trưa nay, tao vừa chuyển 1 ca F0 cấp cứu từ cộng đồng vào bệnh viện Hóc Môn, khử khuẩn xe và cởi bỏ đồ bảo hộ xong thì tao lái xe ra cổng. Hôm nay hình như có nhiều bệnh nhân đã khỏi bệnh được xuất viện thì phải, họ xếp hàng dài ở cổng bệnh viện để trình giấy xuất viện cho bảo vệ và kiếm xe taxi đưa về, bỗng nhiên tao thấy có 1 người phụ nữ khoảng ngoài 30 tuổi đang đứng rồi tự nhiên bật khóc ngon lành gần đầu chiếc xe cứu thương của tao, thấy lạ mà không biết có chuyện gì xảy ra, tao bước xuống xe cũng vừa lúc mấy khứa bảo vệ cũng đi tới...

Hỏi tới hỏi lui rồi an ủi các kiểu thì tao mới hiểu được cái gì cũng đều có nguyên nhân hết, người phụ nữ trước mặt tao là F0 mới khỏi bệnh được xuất viện, ra tới cổng bệnh viện thì có khứa tài xế taxi hỏi muốn về đâu, vậy là chị này bật khóc nức nở, mà tại sao chị lại khóc thì khi biết được tất cả sự việc là mọi người ở đây đều chỉ biết im lặng, còn với tao, hình như có 1 cái gì đó đau nhói ở trong lòng... Tuần trước, cả gia đình của người phụ nữ nhập viện khi phát hiện ra cả nhà đều là F0, ba mẹ ruột, vợ chồng của chị này. Vậy mà cứ vài ngày là chị được tin lần lượt từng người thân của mình mãi mãi rời xa chị, đi 4 mà khi xuất viện về chỉ còn duy nhất 1 mình chị. Khi nghe khứa tài xế taxi hỏi chị về đâu thì chị không kiềm nén được cảm xúc của mình mà khóc nức nở, và đâu đó tao nhìn thấy được những giọt nước mắt của vài người cũng đang làm thủ tục xuất viện, ừ tao cũng từng nghe kể nhiều về những gia đình như vậy, đi 2 về 1, đi 3 về 1 hay thậm chí đi 5 về còn có 1 nhưng đây là lần đầu tiên tao được chứng kiến cái cảnh như vầy, rồi không biết cho đến bao giờ nỗi đau của những người ở lại mới được nguôi ngoai.

Có lần tao từng chứng kiến 1 vụ nhảy lầu tự tử từ tầng 7 của 1 bệnh viện dã chiến, là 1 người đàn ông đang là F0 điều trị ở đây nhưng cũng lần lượt thấy những người thân bên cạnh mình lần lượt ra đi, anh này không chịu nổi nên quyết định nhảy lầu. Rất nhiều vụ nhảy lầu tự tử ở các khu bệnh viện dã chiến, thậm chí có nơi người ta phải rào luôn cả lan can ngoài hành lang lại để tránh có thêm những trường hợp như vậy

Tao không trách những người đó vì quyết định thiếu suy nghĩ của họ vì tao hiểu cái cảm giác mất đi những người thân yêu nhất của mình là như thế nào, nó bất ngờ, nó suy sụp và nó khiến cho tinh thần mình bế tắc, bế tắc trong tất cả những suy nghĩ, và lúc đó chỉ cần 1 cú nhảy từ tầng cao để kết thúc mọi chuyện.

Sau này, khi bị nhiễm Covid chỉ là căn bệnh nhẹ như cảm ho, sổ mũi, tao không biết những người từng may mắn sống sót qua trận dịch vừa rồi có còn nhớ lại thời điểm kinh hoàng này hay không nữa. Rồi không biết những mất mát người thân của những người ở lại, những nỗi đau tinh thần như vậy thì bao giờ sẽ hết, tao nghĩ nó sẽ còn lại mãi mãi như 1 di chứng sau cái trận dịch khốn nạn này, đúng là 1 cuộc chiến kinh khủng nhưng chẳng có 1 tiếng súng nào hết.

Tối nay mệt mỏi quá, đói với khát nữa, chiếc xe cứu thương của tao được tăng cường phụ với mấy chiếc xe buýt của trung tâm chuyển F0 từ khu cách ly của xã ra bệnh viện dã chiến ngoài Bình Khánh- Quận 2. Vừa giao xong những ca F0 cho bệnh viện dã chiến thì tụi tao như muốn xỉu, nhìn lại đồng hồ đã hơn 11h đêm. Cởi bỏ bộ đồ bảo hộ trên người cho thoải mái, tao tu luôn 1 chai nước lọc, đốt thêm điếu thuốc cho nó sướng cái người.

Đang ngồi nghỉ mệt, thổi những làn khói thuốc vào khoảng trời đêm Sài Gòn thì bất chợt có 2 người mặc đồ bảo hộ của bệnh viện dã chiến bước về hướng chiếc cứu thương của tao, hỏi ra thì họ nhờ tao giúp đưa 1 bé gái mới 2 tuổi bị lạc qua khu khác để giao cho người thân của bé, cũng mệt thiệt và tao có quyền từ chối nhưng tao đâu thể làm ngơ mặc dù cả đoàn xe đang chờ đợi chiếc xe cứu thương của tao quay trở về.

Thôi kệ mẹ, tao mở cửa lùa phía sau cho 2 người kia ẳm đứa bé lên xe rồi chạy đi. Là cái tòa nhà gần đó, dừng lại cho 2 người kia ẵm đứa bé lên trên giao cho người thân, chắc là người nhà của nó lo lắm, tao không hiểu sao đứa bé mới có 2 tuổi mà để bị lạc như vậy, nó không khóc, chắc là nó biết tụi tao đang giúp nó tìm về với gia đình của mình, tội nghiệp nó quá. Tự nhiên thấy trong người tao nó hết mệt mỏi, không thấy đói luôn, thay vào đó là cái cảm giác vui vui, lâng lâng khó diễn tả. Chỉ những ánh mắt nhìn nhau, chẳng biết rõ mặt nhau nhưng tao biết 2 người kia chắc cũng có cùng cảm xúc như tao lúc này.

Lại hăng hái tiếp tục những chuyến xe cấp cứu đêm, kệ mẹ những khó khăn vất vả đi, kệ mẹ nguy hiểm luôn rình rập đi, kệ mẹ những áp lực đi, kệ mẹ căn bệnh trong người tao đi, cứ chiến và tiếp tục chiến thôi. Sài Gòn về đêm hôm nay sao tao thấy nó đẹp quá, chạy trên cầu Sài Gòn, nhìn cảnh sông nước, cảnh thành phố hoa lệ này, cảnh Landmark 81 hùng vĩ gì đâu, ước gì Sài Gòn sẽ sớm khỏe trở lại để Sài Gòn như những ngày xưa, của ồn ào, của khói bụi, của những tiếng rao đêm...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 11

Những ngày cuối tháng 9, những ngày cuối cùng của đợt giãn cách xã hội sau gần 4 tháng căng thẳng và kinh hoàng của những người dân Sài Gòn, của những anh em tuyến đầu chống dịch. Mọi người đều có chung tâm lý hồi hộp lo lắng vì không biết có gia hạn thêm giãn cách nữa hay không, rồi những thủ tục để được ra đường sau lệnh giãn cách...

Trước đó thì hơn 1 tháng thì Sài Gòn đã bắt đầu phủ vacxin trên khắp thành phố, có thể nói đây là cách tạo miễn dịch cộng đồng cho tất cả người dân, phải gọi là cuộc chạy đua của những tổ tiêm vacxin lưu động, họ phải làm từ sáng cho tới tối để kịp tiến độ. Bây giờ Sài Gòn đang quyết định ván bài sống chung với dịch bệnh, sự sống còn của thành phố nằm hết ở đây, nhưng đâu phải ai cũng chịu tiêm vacxin đâu, họ đòi phải tiêm vacxin nước này, nước kia chứ không chịu tiêm vacxin của Trung Quốc, vậy là lại có tiêu cực này kia. Tao nhớ có 1 bài báo từng phanh phui vụ những nhân viên y tế của 1 quận ra giá thẳng từng loại vacxin của những nước phát triển, kiếm tiền dễ quá mà, nếu như muốn kiếm tiền chắc tao cũng kiếm được bộn tiền trong mùa dịch này rồi nhưng nhân quả mà, nó không chừa 1 ai đâu.

Tối nay tao lại có 1 ca cấp cứu ở khu cách ly của xã, xuống tới nơi thì mới biết là 1 người phụ nữ đang mang bầu, em còn nhỏ tuổi, nhìn hồ sơ dịch tễ tao thấy em mới 22 tuổi thôi. Vì những tổ y tế cấp cứu lưu động đã rút từ từ nên ở các khu cách ly xã đang thiếu nhân viên y tế rất nhiều, tao thì cũng có kinh nghiệm xử lý những tình huống sơ cứu nên giúp gì được cho những anh em ở xã thì tao sẽ giúp. Tao xuống xe thì đã thấy em đứng đó đợi cùng với 1 người quản lí khu cách ly, cầm cái máy đo SP02 của trung tâm cấp, tao đo các chỉ số sức khỏe của em, vẫn ổn, mạch hơi nhanh chút xíu và SP02 vẫn ở mức 95-96, tao cho em ngồi trong khoang sau, không cần thở oxy.

Tới bệnh viện, trong lúc chờ làm thủ tục nhập viện điều trị COVID, thấy em ngồi trên xe với vẻ mặt lo lắng, tao bước tới nói vài câu an ủi và động viên để em bớt phần nào lo lắng, nghe em kể chồng của mình cũng là F0 nhưng được cách ly tại nhà, còn em vì đang mang bầu nên phải vào khu cách ly, tối nay em thấy trong người mệt với khó thở nên báo với nhân viên y tế xã thì được đưa vô bệnh viện luôn.

Lúc xuống xe để vào trong khu điều trị, em có nói để tiền trên xe gửi tao uống cà phê, ĐM vậy là phải nhảy tót lên khoang sau, tao thấy trên băng ghế chỗ em ngồi lúc nãy có 1 tờ tiền 500k, vội vàng chụp lẹ tờ tiền rồi nhảy xuống xe chạy theo em gái đó, cũng hên là chạy theo kịp, tao trả lại em tờ tiền đó, ĐM tao đi chống dịch đâu phải vì mấy tờ tiền lẻ này đâu, cũng quên hỏi thông tin về em gái này, tao hy vọng mẹ con em sẽ bình an để chồng em còn có thể nhìn thấy vợ con của mình, dịch bệnh như vầy đâu nói trước được điều gì đâu.

Tao xịt khử khuẩn chiếc xe cứu thương và bộ đồ bảo hộ trên người rồi mới cởi nó ra, những công việc quen thuộc sau khi kết thúc 1 chuyến xe cấp cứu F0. Vừa chạy ra khỏi cổng bệnh viện, tao thấy có 1 chiếc xe bán tải phục vụ chống dịch cũng vừa tấp vào lề đường gần cổng bệnh viện, tay lái xe vội vàng mở cửa xe rồi chạy vòng qua mở cửa cánh cửa phụ, bước ra khỏi chiếc xe là 1 người con gái mà tao cũng quen, là Điều dưỡng. Qua những thái độ và cử chỉ thì tao biết chắc là họ đang yêu nhau, lúc này tao thấy hơi nóng trong người nhưng chợt nghĩ lại tao và Điều dưỡng có là gì của nhau đâu, chỉ là những người đồng đội cùng chung chiến tuyến, chỉ là có cảm tình với nhau hơn mức bình thường thôi mà, ừ có là gì đâu mà phải nóng, phải ghen. Tao lái chiếc xe cứu thương lướt qua họ, chắc là Điều dưỡng nhìn thấy chiếc xe cứu thương của tao chạy qua, dù gì em cũng từng có những lúc chờ đợi bóng dáng của nó trước đây mà, điện thoại của tao có tin nhắn, là của Điều dưỡng, em nói nhiều thứ lắm nhưng tao cũng chẳng thèm đọc hết, tao bấm xóa tất cả những cuộc trò chuyện với em trước đây, thì ra tất cả những tin nhắn trò chuyện trên trời dưới đất, thức thâu đêm để nhắn tin với nhau, để giờ đây chỉ cần 1 cái bấm là xóa hết tất cả. Mà cũng có phải là yêu nhau hay là gì đâu, cũng đâu phải là 1 cuộc tình gì đâu, chỉ là có chút tình cảm với nhau mà thôi.

Bắt đầu những ngày đầu tiên của tháng 10, lệnh phong tỏa được gỡ bỏ từ từ, mọi người bắt đầu đi lại cũng dễ dàng hơn. Và tao cứ tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhưng không, những dòng xe máy với số lượng lớn người nhập cư bắt đầu rời khỏi Sài Gòn, họ bất chấp những tấm rào chắn mà cứ thế vượt qua để về với quê hương của mình. Cũng không thể trách họ, những người lao động tha hương, họ đã quá mòn mỏi và cạn kiệt tất cả sau những tháng ngày giãn cách, cuối cùng họ quyết định rời bỏ Sài Gòn, miền đất hứa trước đây mà họ từng nghĩ.

Những đoàn bác sĩ, y tá, tình nguyện viên cũng bắt đầu từ từ rút khỏi Sài Gòn, người dân Sài Gòn còn nợ họ 1 lời cảm ơn chân thành. Tiếp theo là các bệnh viện dã chiến cũng được trả về như chức năng ban đầu, quân đội, sinh viên các trường y dược cũng rút dần. Ở trung tâm y tế, 3 chiếc xe buýt cũng được rút về vì đâu còn vận chuyển F0 như trước nữa, 1 chiếc xe cứu thương cũng được trả về công ty, chỉ còn lại duy nhất 1 chiếc xe cứu thương của tao thôi vì tất cả F0 bây giờ chỉ cách ly tại nhà, nếu như không đủ tiêu chuẩn thì được đưa vào khu cách ly của xã hoặc huyện, nếu trường hợp chuyển nặng nữa thì xe cứu thương của tao sẽ xuống cấp cứu đưa về bệnh viện Hóc Môn.

Nói là vậy nhưng các ca nhiễm vẫn chưa giảm nhiều cho lắm nhưng số người tử vong đã giảm bớt vì đa số ai cũng đã tiêm vacxin, và tao cũng phải chạy liên tục vì chỉ còn có duy nhất 1 chiếc xe cứu thương của mình, vừa phải chuyển những ca F0 chưa đủ tiêu chuẩn cách ly tại nhà về các khu cách ly của xã hoặc huyện, vừa phải cấp cứu những ca F0 trở nặng, chạy tất bật như vậy đó nhưng khi về tới trung tâm thì tao chỉ lủi thủi có 1 mình trên lầu 2 của trung tâm. Ban ngày thì còn đỡ vì có người làm việc, có người tới lui để nói chuyện, còn đêm xuống chỉ có duy nhất 1 mình tao ở tầng 2, nhiều lúc cũng sợ ma bỏ mẹ.

Và vì quân đội, bác sĩ, tình nguyện viên rút hết nên đôi khi ở xã bị quá tải, vậy là tao vừa là tài xế lái xe, vừa kiêm luôn sơ cứu cho F0, vừa làm luôn vụ giấy tờ dịch tễ cho F0 khi nhập viện cấp cứu. Những lúc không có nhân viên y tế đi theo, tao phải kéo băng ca vào nhà F0, cõng họ từ trên gác xuống rồi mới để người ta nằm xuống băng ca để chuyển ra xe, rồi có những lúc chuyển cấp cứu F0 vào bệnh viện, thấy mấy tay bác sỹ, y tá làm không kịp, vậy là nhảy vô gắn oxy cho bệnh nhân thở, đo mạch, huyết áp...thậm chí phải phụ đi kéo bình oxy về phòng cấp cứu, vậy mà nó vui, rồi tao được đặt cái biệt danh "bác sĩ" lúc nào cũng không biết nữa, mà ai gặp tao vào cấp cứu F0 cũng đều nghĩ tao là bác sĩ chứ không phải tài xế xe cứu thương.

Cũng trong thời gian chống dịch, tao có quen được 1 người con gái ở Quận 3, tao sẽ gọi là em Quận 3. Tao quen em trong 1 dịp tình cờ, tụi tao vẫn giữ mối quan hệ bình thường, chỉ là những dòng tin nhắn động viên, những câu hỏi mà em thắc mắc về dịch bệnh và tao trả lời, chỉ dừng lại ở đó. Rồi 1 lần vô tình, tao và em đã đi quá giới hạn của mối quan hệ bạn bè sau 1 bữa nhậu say, có lẽ lúc đó chỉ là những ham muốn xác thịt của 1 thằng lãng tử đa tình như tao, vậy là từ lúc đó tụi tao lại bắt đầu sang 1 trang mới, nghĩ cũng lạ, thường thì người ta yêu nhau rồi mới lên giường với nhau, còn tao và em thì ngược lại, ừ chắc là lúc đó em cũng đang chơi vơi sau 1 cuộc tình đổ vỡ nên tụi tao dễ đồng cảm với nhau.

Tình yêu của tụi tao cũng như những cặp đôi khác mà thôi, chỉ có điều vì trong mùa dịch nên rảnh lúc nào là tao tranh thủ gặp em lúc đó, chiếc xe cứu thương là phương tiện duy nhất mà tao hay chở em đi vòng vòng Sài Gòn, lỡ mà có ca cấp cứu F0 đột xuất thì em cũng đi cùng với tao luôn. Những buổi tối chở em trên chiếc xe cứu thương, lúc dừng đèn đỏ, trao cho em những nụ hôn ngọt ngào, cùng ngắm Sài Gòn về đêm, tình yêu của tụi tao lúc ban đầu là như vậy đó, nó thật sự đơn giản và bình yên trong thời buổi dịch bệnh, cứ xác định là yêu thôi, không cần nghĩ nhiều đến chuyện ngày mai sẽ ra sao.

Chiếc xe cứu thương của tao vẫn ngược xuôi khắp Hóc Môn để cấp cứu những ca F0 trở nặng nhưng có khác là đường phố không còn vắng lặng như trước nữa, xe cộ đã bắt đầu náo nhiệt đông đúc hơn nhiều rồi, mặc dù vậy tao vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, những cái quán ăn quen thuộc trước đây mà tao từng ăn sao bây giờ không thấy còn bán nữa, không biết họ có vượt qua được trận dịch vừa rồi hay không nữa hay là họ cũng hòa vào dòng người rời khỏi Sài Gòn rồi, cũng giống như bà chị bán bánh mì xíu mại gần nhà tao, chị đã không qua khỏi được căn bệnh quái ác này, cái góc quán quen thuộc của chị từ trước đến giờ vẫn vậy nhưng có điều tao không còn cơ hội được ăn lại món ăn yêu thích của mình.

Sài Gòn đã bắt đầu khỏe lại nhưng trận dịch này đã lấy đi của thành phố này sao nhiều thứ quá, nó lấy đi những thứ tưởng chừng như quá đỗi quen thuộc với mọi người, nó lấy đi cô bán bánh mì, lấy đi chú bán hủ tiếu, lấy đi chị bán bún bò, lấy đi anh bán phở, lấy đi tiếng rao đêm, lấy đi tiếng dọn hàng cà phê buổi sáng, nó lấy đi những gì từng gắn bó rất lâu với cái đất Sài Gòn này...
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
#hồiứcchốngdịch

Chap 12

Tưởng là tao sẽ phải ở lại Hóc Môn chống dịch cho tới Tết luôn chứ, ngày nào cũng phải ôm xe để chạy, không ngày thì đêm, còn quá nhiều F0 có bệnh nền phải cấp cứu... Nghe nói sắp tới lại có xe của tập đoàn Phương Trang về tăng cường tiếp tục nhưng thôi tới đâu thì tính tới đó vậy.

Những ngày giữa tháng 11, tình hình Sài Gòn có vẻ như bình thường trở lại, đường phố tấp nập, hàng quán cũng nhộn nhịp trở lại như vẻ ngoài vốn có của Sài Gòn. Sáng hôm nay, sau khi chuyển 1 ca cấp cứu vào bệnh viện, lúc trở ra xe để chạy về trung tâm, điện thoại của tao reo lên, là số của thằng vợ thằng bạn thân, thấy lạ vì rất hiếm khi vợ nó điện thoại cho tao, thôi để bắt máy coi có chuyện gì không nữa đây. Vừa lên tiếng khi bắt máy thì tao đã nghe tiếng khóc của vợ thằng bạn thân

_ Chồng em nhập viện vì trở nặng rồi anh ơi...

Tao giật mình hỏi vợ của thằng bạn, thì ra nó bị nhiễm COVID mấy ngày nay mà có thèm nói gì tao đâu, cho tới khuya hôm qua thấy mệt rồi khó thở thì mới được đưa vô bệnh viện bên quận 8, sáng nay chắc là nặng quá nên nó được chuyển tiếp qua bệnh viện Thu dung số 14. Thực sự khi nghe tới Thu dung số 14 là tao lo cho thằng bạn thân của mình lắm vì tao cũng nhiều lần chở cấp cứu F0 xuống đây, nơi này đối với tao gọi là nơi đi dễ mà khó về nhưng tao cũng ráng an ủi vợ của nó, vợ nó đang mang thai tháng thứ 4, cũng hên là vợ nó không bị nhiễm.

Sau khi cúp máy, trong người tao có 1 cảm giác ngộ lắm, như có 1 linh cảm không tốt, nó báo hiệu chuyện gì đó đang sắp sửa xảy ra. Thật sự tao rất sợ cái tên Thu dung 14, nơi đó có lần tao chở xác bệnh nhân chết vì COVID xuống để gửi vào container lạnh chờ quân đội xử lý, hàng dãy container được xếp ngay hàng thẳng lối, được chạy lạnh nhưng không phải để giữ thực phẩm tươi sống mà là xác của những bệnh nhân chết vì COVID, trước mỗi cái container là vài ba cây nhang cắm vội còn đỏ rực, những xác chết lạnh lẽo, cô đơn nằm trong đó đang chờ đợi cái ngày được đem đi hỏa táng, để rồi ngày về với gia đình của họ là bên trong những chiếc hủ đựng chính tro cốt của mình... Và tao cũng không muốn thấy cảnh tượng thằng bạn thân của mình phải như vậy nhưng trong lòng tao cứ nôn nao khó chịu quá, tao chỉ biết chắp tay ngước lên trời mà cầu nguyện cho nó bình an, chỉ mong là nó đừng bỏ tao mà đi như lời anh em tao từng hứa khi xưa.

Rồi cái gì tới nó cũng đã tới, những gì mà tao sợ nhất đã xảy ra, tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt vào buổi chiều, thằng bạn thân của tao đã ra đi mãi mãi. Tao như ngã gục nhưng cố gắng móc điếu thuốc rồi mồi lửa, tao rít liên tục để lấy lại bình tĩnh cho mình. Vậy là thằng bạn thân của tao đã bỏ tao đi thật rồi, thằng chó, sao mày nói anh em mình mãi mãi là anh em 1 nhà, sao mày nói đợi Sài Gòn khỏe lại, đợi tao về để nhậu với mày 1 bữa cho đã đời mà, rồi bây giờ nó lại bỏ tao lại 1 mình như vậy đó... Tao cứ ngồi ở dãy hành lang trong vô thức, tao không nhớ mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa, tao chỉ biết trong đầu mình lúc này là hình ảnh về những kỉ niệm của tụi tao từ nhỏ cho tới lúc lớn lên, tất cả giờ đây chỉ còn lại tao và bóng đêm ngoài kia.

Nhờ 1 người quen nên gia đình của thằng bạn thân và tao được nhìn mặt nó lần cuối cùng thông qua cái màn hình điện thoại, rồi đây nó cũng như bao nhiêu nạn nhân khác của COVID, cũng sẽ trở về với gia đình nhưng chỉ là nắm tro được đựng trong hủ cốt. Ừ coi như mày khỏe rồi đó, không còn vướng bận chuyện vui buồn của trần thế nữa, tao hy vọng mày sẽ thanh thản ra đi, cảm ơn mày vì tình nghĩa anh em của tụi mình. Đốt 1 điếu thuốc rồi tao để trên ban công, tiếp tục đốt thêm điếu nữa cho tao, coi như anh em mình hút thuốc với nhau lần cuối cùng vậy, để rồi từ đây Sài Gòn mãi mãi vắng bóng mày rồi, thằng bạn thân của tao...

Cuộc chiến lại vẫn tiếp tục, tưởng chừng như nó dài 1 cách vô hạn đối với tao, và cứ cách vài bữa thì em Quận 3 lại qua thăm tao, sau giờ làm thì đã 10h đêm, em book 1 chiếc Grab ô tô từ quận 3 qua tới Hóc Môn vì tao không thể qua với em được thường xuyên được, phải ở trung tâm để trực cấp cứu. Tao hay đợi em Quận 3 ở cái trạm xe buýt nằm giữa trung tâm y tế và bệnh viện Hóc Môn, ở chỗ này tụi tao có nhiều kỉ niệm từ lúc bắt đầu yêu nhau, ngồi cùng nhau gặm ổ bánh mì rồi ngắm Hóc Môn về đêm, những lần cãi nhau, giận nhau cũng ở đó, tao hay gọi đó là trạm xe buýt tình yêu của tao và em. Tụi tao hay ở 1 khách sạn gần trung tâm y tế, thực sự những phút giây bên nhau như vậy thật là bình yên với tao sau những ngày tháng chống dịch mệt mỏi, tao trân trọng những giây phút này và trân trọng luôn người con gái đang nằm vùi đầu vào ngực mình ngủ ngon lành, tao hay lén hôn lên trán của em những lúc em ngủ say như thế này. Và những đêm tụi tao được bên nhau như vậy, tao cảm giác như nó ngắn ngủi quá, sáng hôm sau em lại book Grab về sớm để kịp vào ca sáng 8h ở 1 shop thời trang bên Tân Bình, vậy đó, tình yêu mùa dịch của tao và em Quận 3 nó như vậy, nó nhẹ nhàng, không suy tính thiệt hơn và không cần biết ngày mai sẽ ra sao.

Gần những ngày cuối tháng 11, ngày chủ nhật hôm nay hơi yên bình với tao, sáng giờ không có ca cấp cứu nào hết, định xuống lấy xe đi kiếm cơm ăn ở ngoài vì tất cả tình nguyện viên đã rút hết nên trung tâm không còn lo cơm nước cho tao nữa, phải tự túc ăn uống. Vừa bước xuống sân, tao thấy 6-7 chiếc xe loại 16 chỗ chuyên dùng để trung chuyển khách của tập đoàn Phương Trang, có từng đó người cũng đang tụ tập ở băng ghế đá, rồi ông chú tài xế trung tâm cũng vừa chạy xe máy vào tới, thì ra đây là những xe được tăng cường về trung tâm, về các xã ở Hóc Môn. Nghe ông chú nói ngày mai chắc chiếc xe cứu thương của tao sẽ được điều qua bên Huyện đội để hỗ trợ vận chuyển tử thi chết vì COVID, vậy là tưởng chừng như có nhiệm vụ mới cho tao nữa rồi.

Nhưng qua hôm sau, không biết vì lý do gì, tao có lệnh từ công ty là rút xe về, tao hơi bất ngờ khi hay tin là mình đã xong nhiệm vụ sau 5 tháng trời chống dịch ở đây. Ngày trở về cũng bất ngờ như ngày đi chống dịch, cứ tưởng ngày trở về sẽ vui lắm nhưng không, trở về để sống chung với dịch mà. Tao lủi thủi thu dọn đồ đạc rồi đứng nhìn lại căn phòng hội trường, dãy hành lang, nơi đã gắn bó với tao những ngày tháng không thể nào quên, ghé qua gặp bác giám đốc trung tâm để nhận mấy cái bằng khen và thư cảm ơn của huyện, kèm theo là 1 phong bì với số tiền hỗ trợ tượng trưng.

Vậy là nhường lại chiến tuyến cho những người khác, tao lầm lũi xách đồ đạc xuống chiếc xe cứu thương, chào tạm biệt mọi người, chào tạm biệt Hóc Môn, chắc là tao sẽ luôn nhớ mãi những cái tên như Bà Điểm, Trung Chánh, Xuân Thới Đông, Xuân Thới Sơn, Đông Thạnh, Tân Thới Nhì... Cũng đã đến lúc phải về rồi, tao đã quá mệt mỏi sau những ngày tháng kinh khủng rồi, chiếc xe cứu thương từ từ lăn bánh ra khỏi trung tâm y tế, ngoáy đầu nhìn cái trạm xe buýt tình yêu lần nữa, kỉ niệm của tao và em quận 3, tao đạp chân ga phóng đi, chiếc xe cứu thương hòa vào dòng xe cộ trên Quốc lộ 22...

Về tới công ty là tao đem chiếc xe cứu thương đi tẩy rửa cho sạch sẽ ngon lành rồi đem về đậu ở bãi, xin nghỉ 1 tuần lễ để xả hơi sau những ngày tháng căng thẳng. Đặt 1 căn phòng khách sạn, tao nhảy vào phòng tắm, chỉnh cho nước nóng, tao xịt nước toàn thân như để gội rửa tất cả sau những ngày căng mình chống dịch, tao tắm thật lâu như để thư giãn, để thấy mình vẫn còn bình an mà trở về.

Việc đầu tiên sau khi tắm xong là quay về quận 8, tao muốn đốt cho thằng bạn của mình 1 cây nhang. Chiếc xe máy của tao từ từ lướt qua cây cầu Chánh Hưng, lướt qua những con đường quen thuộc, từng kỉ niệm của tao và thằng bạn thân hiện ra rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, tao lại cay cay nơi khóe mắt của mình, nó không đợi tao về để nhậu say cho đã 1 bữa được nữa rồi... Đốt cho thằng bạn thân nén nhang, tao chỉ biết ngậm ngùi nhìn tấm di ảnh của nó, vậy là tao và mày mãi mãi không còn được nhìn thấy nhau nữa rồi, thôi yên nghỉ đi mày, thằng bạn thân, ngày về của tao không trọn vẹn vì thiếu mày đó.

Tối đó tao nhậu thật nhiều, không biết tao đã uống bao nhiêu lon bia nữa, ừ chắc là tao uống để bù cho những ngày tháng vừa qua, uống để cho quên đi những mất mát mà mình vừa trải qua nhưng sao càng uống thì tao lại càng nhớ người dì của mình, nhớ thằng bạn thân, những người đã rời xa tao mãi mãi. Trong cơn say nửa mê nửa tỉnh, tao thấy thấp thoáng bóng dáng của họ đang vẫy tay chào tao rồi từ từ tan biến trong màn sương hư ảo, tao chỉ biết ú ớ cố gắng níu giữ họ ở lại nhưng đổi lại chỉ là cảm giác bất lực trong khoảng không tuyệt vọng.

Cứ tưởng sau những mất mát như vậy là cũng quá đủ cho tao nhưng tất cả như chưa dừng lại ở đây, tối nay khi đang ngồi ở quán cà phê 1 mình gần chỗ khách sạn tao ở, có tiếng chuông điện thoại, là số điện thoại của người dì khác đang ở Thụy Sĩ. Tao bắt máy, chỉ nghe tiếng khóc thút thít của bà dì, hơi lo vì đó giờ dì tao có như vậy đâu, và rồi 1 cái tin như ngọn sét đánh thẳng vào người tao, mẹ và 2 đứa nhóc con tao đã mất trong 1 vụ tai nạn giao thông ở Áo trong chuyến du lịch nghỉ đông...

Cứ tưởng như những gì tao đang nghe bên tai chỉ là 1 sự nhầm lẫn nhưng tất cả là sự thật, là hiện thực trớ trêu mà tao phải chấp nhận, ĐM tại sao cuộc đời này nó cứ phải giáng xuống tao những cái tát nổ đom đốm như vậy, sau những ngày tháng mệt mỏi chống dịch thì đáng lẽ ra tao phải được vui vẻ bên bạn bè, người thân nhưng sao bây giờ tao lại mất hết tất cả, tao cứ ngồi đó, chẳng cần biết không gian và thời gian ra sao.

Lê những bước chân nặng nề về tới căn phòng khách sạn, tao thả mình xuống giường rồi nấc lên những tiếng nấc nghẹn ngào, hiện tại tao không thể bay qua bên đó, châu Âu đang bùng dịch, không có đường bay quốc tế nào để tao đi được, ở bên đó từ Thụy Sĩ qua Áo mà dì và dượng của tao còn vất vả giấy tờ thủ tục huống chi là tao ở Việt Nam. Tự nhiên tao thấy mình đã bỏ phí những khoảng thời gian được bên cạnh mẹ tao, con tao để rồi giờ đây có hối hận thì cũng đã muộn, thật sự ngay lúc này ngoài khóc ra thì tao chỉ biết bất lực với tất cả mọi thứ...

Em Quận 3 hay tin nên cũng chạy qua với tao, chắc em hiểu những lời an ủi có lẽ sẽ là vô nghĩa trong lúc này, em chỉ biết im lặng để tao gục đầu khóc, có lẽ đây là lần đầu tiên tao ngồi khóc 1 cách ngon lành trước mặt 1 người phụ nữ như vậy, hình ảnh thằng đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ của tao giờ không còn nữa, ừ ngay lúc này đây tao chỉ muốn bộc lộ những cảm xúc thật nhất của mình mà thôi. Và rồi tao chỉ muốn 1 mình, tao kêu em Quận 3 về mặc dù em hết lời xin được ở lại cùng với tao nhưng tao chỉ biết đẩy em ra ngoài rồi đóng chặt cửa phòng mình, lúc đó tao cũng không biết kẻ ngồi bên trong, người ngồi bên ngoài như vậy bao lâu nữa...

Sau khi dì tao hoàn tất hết tất cả thủ tục bên đó, cái đêm mà tao nhìn thấy 2 cái quan tài được đưa vào hỏa táng qua màn hình điện thoại là tao biết kể từ giây phút đó tao đã mất đi mãi mãi những người thân yêu nhất của mình. Vậy đó, mới chỉ hơn 5 tháng mà tao đã trải qua biết bao nhiêu là cung bậc cảm xúc, những gì tao chứng kiến, những gì tao nếm trải, những nỗi đau của tận cùng nhưng sau tất cả thì tao vẫn phải sống tiếp, vẫn phải sòng phẳng đánh cho hết ván bài của cuộc đời mình, dù đó là những lá bài xấu hay đẹp, dù sao thì trong những lúc khó khăn nhất, bế tắc nhất tao vẫn còn có em Quận 3 bên cạnh, dù sao cũng phải cảm ơn cuộc đời này đã đem em đến với tao, đường khó vẫn có em đi cùng tao...

Và tao của hiện tại đã không còn chạy xe cứu thương nữa, có lẽ tao vẫn còn bị ám ảnh về sự ra đi của những người thân yêu nên bây giờ tao lại sợ phải ra hiện trường, sợ chứng kiến những cái chết bất ngờ, sợ nhìn thấy những giọt nước mắt sinh ly tử biệt của người ở lại, sợ phải nhìn những cái quan tài lạnh lẽo... Sau tất cả, tao chỉ muốn có 1 cuộc sống bình thường, trân trọng người mà tao thương, cùng em bước qua những ngày tháng thật là bình yên để cho dù sau này ra sao, tao vẫn sẽ không phải nuối tiếc với những năm tháng hiện tại, mà để hiểu được những điều đơn giản như vậy, có lẽ con người ta phải nếm qua tất cả những dư vị của cuộc đời này thì mới có thể tìm về được chính bản ngã của mình trong cái cuộc sống vô thường này...

P/S: vậy coi như đây là Chap cuối cùng tao viết về những ngày tháng đi chống dịch của mình, có thể với khả năng viết của tao nó chưa lột tả hết được những gì mà anh em mong muốn nhưng thôi, có những chuyện, những góc khuất liên quan tới nhiều người mà tao không tiện kể ở đây. Nếu muốn biết 1 cách chân thực nhất thì có dịp làm vài ve với tao đi, tao sẽ không ngại trực tiếp kể cho anh em nghe. Sắp tới đây tao sẽ viết về 1 bộ truyện, đang định đặt tên là "Lệnh truy nã", là 1 câu chuyện được tao góp nhặt từ những va chạm trong cuộc sống, không biết viết có hay không nữa nhưng thôi kệ mẹ, viết để anh em cảm nhận thêm về những góc khuất của cái xã hội này.

………………………………
HẾT
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
Ồ, hết dịch rồi bác ạ.
Đừng cố kiếm thêm nữa kẻo lộ.


Tôi xin điểm báo tiếng Việt như vậy, hiện thì Âu Mỹ người ta đã bắt đầu xem xét đến hậu quả của mRNA, các bác có thể tin hay không thì tùy dù thực tế là vậy.
Em ko hiểu ý của cụ.cụ bảo e đừng cố kiếm là kiếm gì ạ ? Cụ nói rõ hơn đc ko ?
 
Biển số
OF-763030
Ngày cấp bằng
10/3/21
Số km
1,223
Động cơ
55,875 Mã lực
Đọc phần đầu thấy giọng văn có mùi phông bạt, có vẻ không ổn. Đề nghị bác không post nữa, tránh khả năng lặp lại những trường hợp như thằng Phục.
 

TÔN

Xe container
Biển số
OF-43046
Ngày cấp bằng
12/8/09
Số km
7,807
Động cơ
356,892 Mã lực
Đọc phần đầu thấy giọng văn có mùi phông bạt, có vẻ không ổn. Đề nghị bác không post nữa, tránh khả năng lặp lại những trường hợp như thằng Phục.
Như thế nào là phông bạt.cụ nói xem nào
Post là việc của e,đọc hay ko là quyền của cụ
Đừng có đánh đồng ai cũng như ai.e éo quen hay biết thằng nào tên là phục nên đừng quy chụp e ko thích đâu
 

Mợ toét 2710

Xe lừa
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-163316
Ngày cấp bằng
25/10/12
Số km
36,159
Động cơ
311,860 Mã lực
Nơi ở
Alo e 24/7 nhé các cụ 0946.538.556
Website
www.gach3ddep.net
Ồ, hết dịch rồi bác ạ.
Đừng cố kiếm thêm nữa kẻo lộ.


Tôi xin điểm báo tiếng Việt như vậy, hiện thì Âu Mỹ người ta đã bắt đầu xem xét đến hậu quả của mRNA, các bác có thể tin hay không thì tùy dù thực tế là vậy.
Hậu quả như nào Cụ ơi
 
Biển số
OF-763030
Ngày cấp bằng
10/3/21
Số km
1,223
Động cơ
55,875 Mã lực
Như thế nào là phông bạt.cụ nói xem nào
Post là việc của e,đọc hay ko là quyền của cụ
Đừng có đánh đồng ai cũng như ai.e éo quen hay biết thằng nào tên là phục nên đừng quy chụp e ko thích đâu
Lôi việc hút cần ra là em thấy hơi nghi ngại đồng chí đấy bác ạ.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top