haiz cách đây mấy tháng em có nhờ mấy cụ,mợ tư vấn chuyện tình cảm được mấy cụ.mợ tư vấn nhiệt tình nhưng do chủ quan+ngu tin người không đáng tin nên em bị thất bại ngay trước khi bắt đầu đến giờ thì em lại vướng cái ngu thứ 2
Chuyện là mẹ em bị bệnh nằm viện từ tháng 6 thì ở trên khoa có 1 y tá khá xinh không chê điểm nào, từ mặt,dáng,da các thanh niên nuôi bệnh thay nhau tán tỉnh rồi kết luận là khó vì em nó mặt lạnh tanh,em thì không quan tâm vì em cũng quen cảnh fa với cũng nhát với đang toàn tâm nghĩ đến em kia(em mà em nhờ các cụ mợ tư vấn).mấy lần ẻm chủ động bắt chuyện nhưng em cũng trả lời kiểu hỏi gì đáp nấy vì em đang toàn tâm vào em kia, nhưng những lần em nhờ đều nhiệt tình giúp thậm chí có lúc làm phiền chuyện không đâu nhiều lần nhưng cũng chả nhăn nhó gì; dù những y tá khác cũng thấy bực mình dùm,lúc này em hơi có thiện cảm rồi(thiện cảm chứ không phải tình cảm).không biết có chuyện gì mà lần sau em lên lại bv thì thấy ẻm tránh em cũng mặt kệ do lúc này đúng ngay lúc em buồn chuyện em kia, do với em kia thì em giải thích hết nước bọt mà chả được gì nên em đâm ra bực , em nghĩ chả việc gì phải hạ mình trước ai nữa không có thì thôi em cũng quen cảnh FA rồi ,đúng lúc trong phòng có con bé nuôi bệnh nó hay nhờ đi mua đồ cùng nó,nói thật tính em bth ít nói ai nhìn cũng thấy khó gần nhưng chưa bao giờ từ chối ai nhờ vả gì bao giờ,có lần đi với con bé đó thì gặp em y tá đến giờ em vẫn chưa quên ánh mắt đó ánh mắt đó làm em có cảm giác như bản thân là tử tù chuẩn bị thi hành án và đó là mắt của đao phủ, lúc đó tuy thấy hơi lạ nhưng em vẫn phớt lờ cộng với lúc đó có con bé y tá thực tập ở khoa mẹ em thấy nó giống chị dâu em nên hay bắt chuyện với nó,tính nó cũng tốt mẹ em đau nhức nó còn tới bóp tay chân cho nữa mẹ em còn xin sđt của nó(xin vậy thôi chứ chả thấy gọi),cuối cùng là hôm ra viện theo lý thì người nhà bệnh nhân tự lên phòng hành chính lấy giấy ra viện nhưng hôm đó em nó đem xuống dù lúc đó em nó đã chuyển xuống phòng khám không làm trên khoa nữa,khi đưa tờ giấy ra viện vẫn ánh mắt vậy sau khi cầm tờ giấy ra viện thì em quay lưng đi luôn do đang vội mà quên cảm ơn và đỉnh điểm là lần nằm viện sau em nó tránh mặt em toàn diện thấy em ở thang máy a thì chờ thang máy b hoặc đi bộ,còn đang ở thang máy mà thấy em bước vào thì bước ra ngay,bước vào phòng hành chính mà thấy em đứng đó là quay lưng đi,em đoán lần trước chơi ngu cũng muốn xin lỗi nhưng chả biết lấy lí do gì xin lỗi nên em cũng hơi buồn thôi(lúc này em dần quên em cũ rồi),rồi lần nằm viện sau thì em thấy em nó thay đổi thái độ lại bắt chuyện cười nói như cũ,em cũng rút kinh nghiệm lần ngu trước nên cũng cảm ơn sau mỗi lần nhờ không quên cười với em nó,nhưng tính em vốn nhát nên cũng chả biết nói gì thêm ngoài hỏi thăm công việc,gia đình với đông người em cũng ngại và em nó làm dưới phòng khám nên coi như ít tiếp xúc;vẫn chưa dám xin sđt em sợ em nó hỏi ngược lại xin làm gì thì bí với em cũng nghĩ còn gặp lại nhiều lần.Sau khi được bạn bè,người quen dùng máy khoan thông não nên em quyết định lên hỏi sđt thì nghe tin em nó bị cho nghỉ việc,vậy là xong sđt không có cũng không hi vọng gặp lại, em xin sđt em nó ở khoa thì toàn bị cười đểu rồi viện lí do nói không có,em nó bỏ số hoặc làm mất đt nên mất số em cũng không ngờ em nó làm ở đó từ ngày mới thành lập BV,bệnh viện chuyển qua công lập cũng mấy tháng rồi mà em nó bị nghỉ việc thế vào bằng đứa mới mà cả khoa có mỗi em nó bị nghỉ việc mới đau .em có lùng fb thì ra fb cả khoa không thiếu 1 y tá nào nhưng lùng mỏi mắt hơn vài ngàn người cũng không thấy fb em nó
Giờ em không biết nói sao nữa 2 lần đều do em ngu mấy cụ mợ chửi cho em bớt ngu với
p/s: sẵn tiện mấy cụ cho em hỏi muốn xin sđt con gái thì xin ntn em xin trước đề phòng lần sau
Tóm tắt ạ
em A: em chủ quan,tin người+nhát nên bị đâm sau lưng
em B: em chủ quan còn gặp nhiều lần+nhát mà không ngờ em nó bị mất việc nên thất bại
Chuyện là mẹ em bị bệnh nằm viện từ tháng 6 thì ở trên khoa có 1 y tá khá xinh không chê điểm nào, từ mặt,dáng,da các thanh niên nuôi bệnh thay nhau tán tỉnh rồi kết luận là khó vì em nó mặt lạnh tanh,em thì không quan tâm vì em cũng quen cảnh fa với cũng nhát với đang toàn tâm nghĩ đến em kia(em mà em nhờ các cụ mợ tư vấn).mấy lần ẻm chủ động bắt chuyện nhưng em cũng trả lời kiểu hỏi gì đáp nấy vì em đang toàn tâm vào em kia, nhưng những lần em nhờ đều nhiệt tình giúp thậm chí có lúc làm phiền chuyện không đâu nhiều lần nhưng cũng chả nhăn nhó gì; dù những y tá khác cũng thấy bực mình dùm,lúc này em hơi có thiện cảm rồi(thiện cảm chứ không phải tình cảm).không biết có chuyện gì mà lần sau em lên lại bv thì thấy ẻm tránh em cũng mặt kệ do lúc này đúng ngay lúc em buồn chuyện em kia, do với em kia thì em giải thích hết nước bọt mà chả được gì nên em đâm ra bực , em nghĩ chả việc gì phải hạ mình trước ai nữa không có thì thôi em cũng quen cảnh FA rồi ,đúng lúc trong phòng có con bé nuôi bệnh nó hay nhờ đi mua đồ cùng nó,nói thật tính em bth ít nói ai nhìn cũng thấy khó gần nhưng chưa bao giờ từ chối ai nhờ vả gì bao giờ,có lần đi với con bé đó thì gặp em y tá đến giờ em vẫn chưa quên ánh mắt đó ánh mắt đó làm em có cảm giác như bản thân là tử tù chuẩn bị thi hành án và đó là mắt của đao phủ, lúc đó tuy thấy hơi lạ nhưng em vẫn phớt lờ cộng với lúc đó có con bé y tá thực tập ở khoa mẹ em thấy nó giống chị dâu em nên hay bắt chuyện với nó,tính nó cũng tốt mẹ em đau nhức nó còn tới bóp tay chân cho nữa mẹ em còn xin sđt của nó(xin vậy thôi chứ chả thấy gọi),cuối cùng là hôm ra viện theo lý thì người nhà bệnh nhân tự lên phòng hành chính lấy giấy ra viện nhưng hôm đó em nó đem xuống dù lúc đó em nó đã chuyển xuống phòng khám không làm trên khoa nữa,khi đưa tờ giấy ra viện vẫn ánh mắt vậy sau khi cầm tờ giấy ra viện thì em quay lưng đi luôn do đang vội mà quên cảm ơn và đỉnh điểm là lần nằm viện sau em nó tránh mặt em toàn diện thấy em ở thang máy a thì chờ thang máy b hoặc đi bộ,còn đang ở thang máy mà thấy em bước vào thì bước ra ngay,bước vào phòng hành chính mà thấy em đứng đó là quay lưng đi,em đoán lần trước chơi ngu cũng muốn xin lỗi nhưng chả biết lấy lí do gì xin lỗi nên em cũng hơi buồn thôi(lúc này em dần quên em cũ rồi),rồi lần nằm viện sau thì em thấy em nó thay đổi thái độ lại bắt chuyện cười nói như cũ,em cũng rút kinh nghiệm lần ngu trước nên cũng cảm ơn sau mỗi lần nhờ không quên cười với em nó,nhưng tính em vốn nhát nên cũng chả biết nói gì thêm ngoài hỏi thăm công việc,gia đình với đông người em cũng ngại và em nó làm dưới phòng khám nên coi như ít tiếp xúc;vẫn chưa dám xin sđt em sợ em nó hỏi ngược lại xin làm gì thì bí với em cũng nghĩ còn gặp lại nhiều lần.Sau khi được bạn bè,người quen dùng máy khoan thông não nên em quyết định lên hỏi sđt thì nghe tin em nó bị cho nghỉ việc,vậy là xong sđt không có cũng không hi vọng gặp lại, em xin sđt em nó ở khoa thì toàn bị cười đểu rồi viện lí do nói không có,em nó bỏ số hoặc làm mất đt nên mất số em cũng không ngờ em nó làm ở đó từ ngày mới thành lập BV,bệnh viện chuyển qua công lập cũng mấy tháng rồi mà em nó bị nghỉ việc thế vào bằng đứa mới mà cả khoa có mỗi em nó bị nghỉ việc mới đau .em có lùng fb thì ra fb cả khoa không thiếu 1 y tá nào nhưng lùng mỏi mắt hơn vài ngàn người cũng không thấy fb em nó
Giờ em không biết nói sao nữa 2 lần đều do em ngu mấy cụ mợ chửi cho em bớt ngu với
p/s: sẵn tiện mấy cụ cho em hỏi muốn xin sđt con gái thì xin ntn em xin trước đề phòng lần sau
Tóm tắt ạ
em A: em chủ quan,tin người+nhát nên bị đâm sau lưng
em B: em chủ quan còn gặp nhiều lần+nhát mà không ngờ em nó bị mất việc nên thất bại
Chỉnh sửa cuối: