Khuyên chân tình cụ,tránh xa cái Việt Nhật ra.Vợ e sinh 2 lần ở đấy.Lần 1 thì cũng đc,ko đến nỗi nào vì vợ em bị sự cố nên ưu tiên đc thuê phòng riêng,nhưng đến lần 2 thì xin phép cccm đuỵt mịa chúng nó,toàn SV,(còn trình độ các y tá,hộ lý em cảm thấy người mới yếu hơn xưa,trình độ kém hơn người trước rất nhiều,bsĩ e ko dám nhận xét).Tổ sư con bà chúng nó,lúc nào khoa cũng như cái chợ.Bọn ranh con ý đ.éo bít dùng bình sữa chống sặc mà e gửi.Chúng nó đ.éo cho cái van chống sặc vào làm con e bị sặc,nó sợ ko ăn đc.
Em đang ở phòng mổ thăm vợ chúng nó gọi khẩn xuống.Định Mệnh,chúng nó bảo con e ko có phản ứng ăn cần chuyển gấp xuống khoa cấp cứu ở T1.Nào ô xy nào máy thở....,em đẩy con mà chân *** vững nữa vì thằng đầu đã sự cố lớn(lúc nào e kể sau).Vợ e ở trên phòng mổ thấy e đột nhiên biến mất đoán là có sự,tí nữa thì...
Cả nhà em tưởng phọt hết chất thải ra bv
Xuống T1,bọn T1 chúng nó cười chỉ trỏ( cái này sau đó e nghe mọi người kể lại chứ lúc đó tâm trạng méo gì,chúng nó bảo sao nghe vậy).Đuỵt cả họ chúng nó.Sau đó chúng nó bảo con em bị : nhiễm khuẩn sơ sinh,phải nằm phòng đặc biệt tiêm kháng sinh cả tuần.Cả nhà e té đ.ái vãi ph.ân vì bọn mất dạy.Thêm ăn chực nằm chờ cả tuần,mà méo thuê đc phòng riêng khổ như con chó
Vì vậy bây giờ cứ nhắc đến bv Việt Nhật là e muốn lôi cả họ hàng hang hốc cả lũ ra chửi.
Đặc biệt là thằng cha bs Tuấn Anh ở T1(đeo kính cận ko biết bây giờ còn làm ko),e đưa con đến khám lại,con e khóc,nó khám rồi bẩu: bà bế cháu ra ngoài,đau cả đầu.Đuỵt mợ máu em dồn hết lên mặt nhưng vì con mà phải nhịn
Xin lỗi CCCM đã chịu khó nghe em nói rông dài