Người An Nam chấp nhận phút khổ hình cuối cùng với một thái độ giản dị, trầm tĩnh, đáng kính nể: không một cử chỉ nào, không một lời nói nào cho thấy sự thất vọng, sợ hãi, hay hèn nhát. Trong một số khá lớn các trường hợp ta chỉ thấy có một người An Nam duy nhất đã khóc, đó là một thanh niên còn nhỏ chưa đến tuổi trưởng thành (tác giả mô tả rõ ràng thái độ của những người bị tử hình, tác giả hẳn là một nhân chứng, hoặc trong đội hành quyết?) Trong vòng tháng 6 năm 1861, khi đầu quân sĩ viễn chinh được treo giá thêm một lần nữa, và khi bản tuyên cáo của triều đình Huế sớm lọt vào tay ta thì ta bắt được hai người liên lạc trẻ mang các bảng tuyên cáo này của triều đình gần Trảng Bàng; hai liên lạc giống trẻ con hơn là vị thành niên. Ta giải 2 đứa nhỏ này về Sài Gòn để đưa về tổng hành dinh trên mẫu hạm của đề đốc là chiếc Impératrice-Eugénie. Khi còn đang trên sông Đồng Nai chúng xin ta ban cho chúng một ân huệ; chúng xin với một vẻ giản dị và hồn nhiên đến nỗi lúc đầu ta cũng không nghĩ đến mục đích của những lời van xin đó: hai đứa xin phép ta được nhảy xuống sông để tự tử. Tất cả người An Nam đều biết lội: nhưng ta không nghĩ rằng hai đứa bé tìm cách trốn, thật sự là chúng xin được tự tử, có thể vì sợ bị tra tấn; theo chúng thì khi bị bắt tức là phải chịu tử hình. Cái tuổi cực kỳ trẻ thơ của hai tội phạm thật là đáng chú ý, và trong trường hợp này sự thương hại lớn hơn những lý do chính trị.