Nam Kỳ, 1866, một ông nhà giàu An Nam với ngựa và các người hầu của mình, ông này chắc phục vụ cho quân Pháp mới ăn mặc kiểu này
Đã có sách giấy hay e book chưa cụ ơi. Em thích đọc nhưng thường hay đanh dấu và đối chiếu.Nhân thấy các nhà xuất bản cho ra mắt cuốn: Nam Kỳ Viễn Chinh Ký- 1861, em có đọc qua và thấy, bản dịch này dựa trên bản in năm 1888, là ấn bản tác giả có hiệu chỉnh ba năm trước khi qua đời.
Thấy không hay, em bèn dịch bản gốc, tức là bản in năm 1864, sát với những cảm xúc tác giả viết khi còn trẻ ( 25 tuổi, cấp bậc Trung úy) hơn là lúc ông đã 60 tuổi, với cấp bậc Chuẩn Đô Đốc.
Em cố gắng dịch thật sát nguyên văn, định dịch và hiệu đính xong toàn bộ sẽ post hầu các cụ, nhưng e đợi hơi lâu, bèn post trước vài chương, rồi dịch đến đâu em post đến đấy.
Dịch sách và hiệu đính, chú thích mất khá nhiều công sức, tự thấy trình độ tiếng Pháp cực- kỳ ngu -dốt, kiến thức quê- mùa về Lịch Sử, cũng mong các cụ coi như xem tham khảo.
Em nghĩ đoạn này tác giả có ý ngạc nhiên vì nhiều trận đánh trước đó, quân An Nam rút lui/ bỏ chạy khi đánh giáp lá cà, nhưng trận ngày 25/02, thì mặc dù liên quân xung phong vào tường thành nhưng quân mình không rút lui,mà chống cự lại. Bằng chứng là gần chục ông Tây lên đường. .Thái độ của người An Nam trong ngày 25 thật là lạ, ta nhìn thấy được sự yếu kém về nghị lực của họ qua nét mặt không tỏ lộ của người Á Châu. Cứ chỗ nào phải đánh nhau mặt giáp mặt thì họ sợ hãi cho đến nỗi chỉ nghĩ đến chịu chết mà không chịu tiếp tục chống trả (đây là lính người Nam Kỳ) Làm sao giải thích được việc này, nếu không công nhận đó là bản chất yếu kém về nghị lực của những giống dân phương Ðông. Chỉ có vài trăm người Âu mà cứ mỗi lần tiến đánh đều thắng hàng ngàn quân địch mặc dù rất dũng cảm, lần nào cũng vậy. Sự thua thiệt về khí giới không đủ để giải thích điều này : vì rõ ràng là họ đã chấp nhận đánh cận chiến, mà đánh cận chiến thì ưu thế của khí giới tối tân bị giảm đi ; giết nhau sát ngay trước mặt thì một khẩu súng cổ xưa loại loe nòng hay một khẩu súng trường loại cac-bin cũng không khác xa bao nhiêu. Ngày 25 tháng 2, chuyện quân An Nam không rút lui và hầu hết bị giết ngay trên thềm bắn là một chuyện gần như ngoại lệ. Chỉ vì họ nghĩ rằng, thứ nhất là quân Pháp và quân Tây Ban Nha không sao tràn qua được các hầm chông, kế tiếp là quân ta phải lui vì bị mâu và kích của họ đâm, hoặc bị bắn, hoặc bị pháo lửa và nồi lửa của họ ném ra (tác giả cho thấy sự yếu kém về chiến thuật của quân Nguyễn, không phải vì họ thiếu dũng cảm, mà là do trình độ tác chiến chỉ huy, rõ ràng cụ Nguyễn Tri Phương không phải là tướng giỏi)
Cái này do chính sách " chia rẽ để trị" của nhà Nguyễn, bắt đầu từ Minh Mạng, cụ có thấy là những người lính dũng cảm ở lại chiến đấu và chết ở thành Kỳ Hòa đa số là người miền Bắc không?Em nghĩ đoạn này tác giả có ý ngạc nhiên vì nhiều trận đánh trước đó, quân An Nam rút lui/ bỏ chạy khi đánh giáp lá cà, nhưng trận ngày 25/02, thì mặc dù liên quân xung phong vào tường thành nhưng quân mình không rút lui,mà chống cự lại. Bằng chứng là gần chục ông Tây lên đường. .