- Biển số
- OF-776103
- Ngày cấp bằng
- 3/5/21
- Số km
- 2,005
- Động cơ
- 79,758 Mã lực
- Tuổi
- 41
Phần 11Em đánh dấu chờ đọc tiếp ạ.
Ông Lân vừa đi vừa kể, 4 nạn nhân này đều là người Kinh, thuộc nhóm đốc công chứ không phải công nhân. Nguyên đoạn suối đãi vàng này chia làm 2 khu chính, ngăn chia bởi 1 thác nước, gọi là thác chứ thực ra đó là 1 đoạn thắt của con suối, rồi cây cối, đá lớn, đá nhỏ lâu ngày tắc ở đó, hình thành 1 cái đập nước tự nhiên, phía trên nước dềnh lên thành 1 cái hồ khá lớn, rồi nước tràn qua mặt đập tạo ra 1 cái thác khá đẹp và cao. Khu phía dưới lòng suối rộng hẳn ra, nhiều cát hơn, dễ đãi hơn nhưng ít vàng hơn, là nơi các công nhân tự do khai thác. Khu phía trên và chân thác tất nhiên vàng sa khoáng sẽ tụ lại nhiều hơn, đám công nhân tự do không được phép lai vãng, chỉ có công nhân người dân tộc được trả lương tháng khai thác, dưới sự chỉ huy của các đốc công người Kinh, cũng là lính ruột của ông H. Tuy là nhiều vàng hơn hẳn, nhưng lòng suối hẹp hơn, nhiều đá hơn, để mà múc được cát lên đãi cũng không dễ, các đốc công có nhiệm vụ đi khảo sát những hốc cát có nhiều vàng để công nhân dưới quyền mình đãi cho hiệu quả. Cứ thế, đi dần về phía thượng nguồn, bãi khai thác cách cái thác đến cả cây số. Chúng tôi đến gặp nhưng công nhân dưới trướng các đốc công đã chết, nay đã được điều chuyển sang đội khác.
- Này bác, bác trước ở đội anh Công phải không ? Anh ấy chết thế nào bác?
- Oh, không biết đâu vớ, nó đi tít lên kia tìm hầm cát như mọi khi, anh em ở dưới này đang đãi thì thấy xác nó trôi xuống. Chú Tính, chú Hoạt cũng thế, có chú Cường thì xác mắc vào đâu đó, lúc anh em về rồi mới trôi ra nên không vớt được, thấy bảo trôi xuống tận dưới kia.
- Các bác có nghe thấy tiếng động gì lạ không? Hay tiếng các anh ấy kêu thét gì không?
- Không, không có tiếng gì hết.
- Thế còn thời gian thì sao?
- Chú Công, chú Tính, chú Hoạt thì tầm trưa, còn chú Cường thì lúc chiều vẫn thấy, tan ca làm rồi không thấy đâu, anh em cũng sợ nên không dám đi lên tìm.
Hỏi một lúc cũng không có thông tin gì đáng giá hơn. Tôi muốn đi ngược lên phía trên thượng nguồn xem có gì bất thường không, nhưng cả ông Lân, thằng Lóng và thằng Sằn đều do dự. Cũng phải thôi, bố ai mà dám đi vào cái chỗ vừa có 4 người chết bất đắc kỳ tử chứ, trời thì sắp tối, tôi thì vì trí tò mò và tự tin vào trình độ bắt ma của thằng Sằn nên mới đưa ra ngu kiến như vậy. Nhưng cả bọn cũng cố đi lên tảng đá cao nhất ở đó, để có thể nhìn về phía thượng nguồn. Con suối thật đẹp, chạy uốn lượn lấp lánh ánh hoàng hôn trên thảm xanh của rừng thẳm, như thể những nấc thang lên thiên đường, rồi cứ thế nhỏ dần lại và mất hút sau dãy núi xa xa. Con người lúc này thật nhỏ bé và cô độc giữa tự nhiên, nhưng tận sâu thẳm của bản năng, tôi cảm thấy mình như một con chó, con chó Buck trước tiếng gọi nơi hoang dã. Chưa kịp thả hồn tận hưởng hết sự hùng vĩ của núi rừng thì thằng Sằn đã kéo tôi về thực tại :
- Về nhanh anh ơi, mặt trời khuất núi là bỏ mẹ đấy.
Tôi cùng cả đoàn trèo xuống rồi lội xuôi con suối mà về. Mặt trời lúc này đã dần khuất núi, chỉ còn hắt những ánh đỏ quạch như máu lên nền mây, bóng tối đang lan dần khu rừng, chim chóc, vượn hú gọi nhau về tổ. Chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào, ai cũng ráng đi nhanh hơn để khỏi là người đi cuối cùng trong đoàn, lâu lâu những cành củi khô theo dòng nước đập vào chân làm tôi lạnh toát vì liên tưởng đến 1 cái xác chết đang trôi chạm vào. Mà không chỉ mình tôi, mặt ai cũng căng thẳng, dù đều là những tay đi rừng kỳ cựu, ví thử mà bây giờ có con thủy thần trồi lên hét như trong Jibaro thì chắc chúng tôi cũng vỡ tim mà chết. Đi 1 lúc thì cũng bắt kịp đoàn công nhân đang về, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, tôi mới đem cái thắc mắc ra hỏi thằng Sằn :
- Tao tưởng ma nó chỉ hoạt động ban đêm thôi chứ, sao nó lại giết được người vào ban ngày?
- Cũng không hẳn là quy định theo thời gian, thực ra ma nó sợ là sợ ánh sáng mặt trời, nên dù là ban ngày nhưng những nơi tối tăm như hang động, xó nhà xó bếp, hoặc lùm cây rậm rạp nó vẫn có thể hại người được. Em nghĩ mấy ông đốc công đi khảo sát hay ngó nghiêng vào mấy khe đá bên suối, gặp đúng nó ngụ ở đó nên bị hại chết.
- Vãi nhỉ, thế nó sợ đèn pin siêu sáng của tao ko?
- Không, có lửa thì may ra nó còn hơi ngại thôi.
Về đến trại cũng đúng lúc trời sập tối, chúng tôi đi đến nhà thì đã thấy chị Mập và 2 đứa con gái nhà sung sướng đang tất bật ở dưới, người thì đun nước thơm cho thằng Sằn tắm, người thì bày biện hương án, lần này có vẻ cầu kỳ hơn lần trước, ngoài mấy cây phướn thì có thêm 1 hàng bùa chú gì đó, cùng 2 cây nến. Một lúc lại thấy đám lính ôm đến 1 đống bó đuốc đã tẩm dầu sẵn. Thằng Sằn tỏ vẻ hài lòng lắm :
- Cám ơn chị, vậy là đầy đủ rồi, tầm 9h tối chị tập hợp anh em lại giúp em.
- Yên tâm, thế chú có đi ăn gì để chị bảo chúng nó mang qua cho.
- Dạ khỏi chị, tối nay em phải chay tịnh.
Tôi thì đói rã họng, cả ngày được gói cơm nắm lại đi bao đường đất nhưng chả thấy bà ấy mời gì. Đành bấm bụng lên nhà lục gói lương khô mà ăn, lúc đi xuống thấy mọi người đã đi ăn hết, chỉ còn mình thằng Sằn ngồi ở chân cầu thang vuốt ve con chó đen nhìn xa xăm. Nó nhìn thấy tôi nhai lương khô liền xin 1 thang, vừa lấy cho nó tôi vừa hỏi :
- Sao mày bảo phải chay tịnh ko đc ăn uống cơ mà.
- Em nghĩ lại rồi, chẳng may mà chết phải làm con ma đói thì tội lắm.
- Mày đừng bi quan thế, chả nhẽ mười mấy đời tổ tiên hợp sức mà không diệt được nó.
- Nhiều khi việc nó không được như mình tính.
Tôi thấy nó có vẻ lo sợ, tự nhiên cái máu anh hùng rởm nổi lên :
- Hay là tao đi với mày, đông người vẫn hơn.
Nói xong thì tự chột dạ, còn bố mẹ già chưa con bồng cháu bế, còn sự nghiệp rộng mở phía trước, còn người yêu hotgirl đang nằm đợi, may mà thằng Sằn từ chối :
- Anh mà đi là chết chắc, anh tuyệt đối không được đi. Ah, khẩu súng anh còn giữ chứ?
- Uhm, vẫn còn đây, tao tính chốc mang trả ông Lân.
- Đừng, anh cứ giữ lấy, nghe em dặn đây, sáng mai anh đi cùng mọi người ra ngoài trại, nếu em còn sống thì không sao, nếu mà em chết thì đừng về trại nữa, tranh thủ chạy ngay đi, anh nhớ đường ra chứ, đi 2 lần rồi mà, chạy ngay về tận Hà Nội cho em.
- Mày nói nghe ghê vậy, con Phi Luông nó định trả thù đồ sát cả trại ah?
- Lúc đó là đại họa rồi, anh cứ nghe em là đc.
- Uhm, tao nghe mày. Nhưng mày nhất định không được chết đâu đấy, sau này nhận công trình nào tao còn mời mày về cúng.
Thằng Sằn phì cười, có vẻ bớt chút căng thẳng :
- Cúng công trình thì có thầy Kinh thầy Tàu chứ thầy dân tộc như bọn em con ma Kinh nó không nghe đâu.
- Ôi, tao chẳng cần cúng cầu an, tao chỉ cầu thằng chủ đầu tư nó đừng nợ đọng là được. Hay mày nuôi ít ma đi, tao thuê đi đòi nợ cho tao.
- Thôi anh, làm thầy tà pháp tổ tiên em vật em chết.
- Ủa, thế mày cứ chay tịnh thế này thì lấy vợ sao?
- Không, chỉ lúc nào đi cúng thôi chứ.
- Thế xong việc tao với mày vào nhà sung sướng xả 1 cái rồi về đi.
- Nhất trí anh, mà em chọn con bé áo hồng nhá, nãy thấy nó cúi xuống nấu nước cho em tắm, thấy cái mông nó chắc chắc là.
- Ờ, mày chọn khôn đó, thế tao chọn con bé lúc nãy dán bùa vậy, nó hơi gày nhưng vú to với trắng vãi. Áp vào đó mà ngủ thì quên đời. Mẹ, hai thằng cứ mơ đi, rồi đến lúc cởi quần áo ra xong bà Mập vào tiếp thì bỏ mẹ.
…
Chuyện cứ rôm rả vậy cho quên cái sợ, nhưng rồi giờ G cũng đến. Từ xa, đoàn người đang đổ về đưa thằng Sằn ra ngoài cổng trại làm lễ đi trừ con Phi Luông.