Tối nay buồn quá chả biết tâm sự với ai, em lên đây chuyện với các cụ 1 tí.
Em là phận nữ mà giờ cáng đáng việc nhà quá nhiều, em thấy mệt mỏi. Chồng em đi làm ngày đủ 12 tiếng,6 ngày 1 tuần, cuối tháng đưa về cho vợ 5 củ ko hơn ko kém. Nhà bố mẹ ở HN nhưng chúng em vẫn phải đi thuê, tháng 6 củ, thêm bà giúp việc tháng 3 củ nữa, con nhỏ nhiều chi tiêu ko tính đến. Chưa 1 lần suốt 2.5 năm lấy nhau chồng em hỏi xem có thừa hay thiếu, co giật cấu véo thế nào cho đủ chi tiêu. Cũng chưa lần nào chồng em tính đổi việc, tìm cơ hội mới kiếm tiền cho gia đình, kể cả trước và giờ có con nhỏ. Đi làm về đến nhà chồng sẵn cơm ăn, bát đĩa ko phải rửa, nhà ko phải quét, quần áo ko phải giặt,những việc trong nhà cần tay đàn ông nói thì làm ko nói thì để đó ko hề quan tâm để ý, mà có làm thì cũng ẩu ko đúng tay đàn ông động vào. Em cũng bóng gió đôi lần gợi ý anh đi tìm việc mới đi, hoặc nếu công việc hiện tại có cống hiến thì tiền cũng ko có thêm, chức cũng ko với tới thì làm đúng giờ về nhà chăm vợ con, nhưng vẫn đều như vắt chanh 7h sáng đi 7h tối về. Việc lớn trong gia đình như kế hoạch nuôi con, mua nhà, tậu xe chưa bao giờ chồng đả động hay bàn bạc, cứ như thể cuộc sống như bây giờ là đủ đầy lắm và ko cần biết đến ngày mai.
Như thế nhưng em chưa bao giờ 1 lần chê chồng nghèo, ko kiếm được tiền, ko làm được việc bởi chồng được cái yêu vợ con. Việc nặng có phải làm thì ko nề hà như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, vợ ốm chăm sóc chu đáo, chơi với con, chăm sóc con, ko chơi bời rượu chè bạn bè đàn đúm. Nhưng mỗi lần nghĩ đến tương lai mịt mù mà em phải cáng đáng là em thấy quá mệt, từ con cái mình phải tự nghiên cứu cách nuôi dạy, phải kiếm tiền đủ trang trải chi tiêu, rồi nghĩ đến 1-2 năm nữa như thế nào? Kế hoạch dài hạn ra sao chứ như bây giờ thu đủ chi, ko tiết kiệm j, tiền nhà đi thuê đổ sông đổ bể ko giữ lại đc gì trong tay, lúc ốm lúc đau em ko đi làm thì mồm em mồm con ai nuôi nổi.
Dẫu biết chồng mình áo rách mình thương, nhưng mỗi lần nghĩ xa em lại thấy chán nản, ko biết làm cách nào để chia sẻ với chồng những chuyện này mà ko chạm tự ái của những ông đàn ông đề cao sĩ diện.
Các cụ giúp em!!!