- Biển số
- OF-556417
- Ngày cấp bằng
- 3/3/18
- Số km
- 1,631
- Động cơ
- 167,129 Mã lực
Ngồi nghĩ ngợi hoàn cảnh nên viết đôi dòng lè nhè kể lể.
Cách đây ít hôm em có nhận dc tin nhắn của đứa bạn cùng học cấp 3. từ hồi ra trường tới giờ là 16-17 năm mới gặp nó đc mỗi 1 lần cách đây 3 năm, trc hồi đi học thì cũng ko chuyện trò gì. Giờ 1 năm chỉ chuyện trò zalo đôi 3 lần đa số nhắn tin mừng sn, tết. E với nó sống cách nhau gần 3000km. Nó lấy chồng rồi theo gia đình chồng đi vùng khác. Nó hỏi mượn 30tr nói là để đóng thuế. Khi nào có thì sẽ trả sớm. E cũng ko hiểu nó sống thế nào, bạn bè ace xung quanh chẳng lẽ ko có ai giúp được? Nó bảo hỏi rồi mà ko ai giúp. Nên mới nhờ 1 đứa đại bác bắn cũng ko tới như e. Ko giúp thì lại mang tiếng là ki bo,ko vì bạn bè.
Em lấy lý do từ chối. Nó bảo " Bạn bè, có việc cần mới nhờ bạn, không giúp thì thôi vậy" Nó giận tại vì nó biết mình có. Khổ thật.
Thằng bạn ở cùng với nhau 2 năm sv. lúc ra trường 4 năm gặp lại, chưa uống đc ly nào nó hỏi mượn 3 cây (mượn) ko lý do. Nói là khi nào cần nó trả lại thì phải báo trước vài tháng?? Nó thì tứ đổ tường cái nào cũng chơi sát ván nên 35 vẫn nằm ko. Gặp lúc e đang làm nhà, lấy lý do từ chối bạn. Bạn giận, giờ ko thèm nhắn tin.
Cũng có những đứa bạn hay người nhà cũng mượn nhưng khi trả còn cho con mình ít quà bánh, khi mượn thường nói khi nào trả và thường trả trước. Cũng có người quên luôn. Nhưng chung quy em thấy khi cho bạn mượn mình mất thì nhiều,vì cảm giác khi cầm tiền của mình bạn ko còn là bạn nữa, kiểu nịnh nịnh thế nào. Lãi n/h giờ cũng ko phải cao.
Em làm ăn toàn đi vay ngân hàng, ông bà 2 bên cũng ko dư dả, ae càng ko. nhiều lúc 2 vch vét túi ko đủ đưa con đi tiêm. E ko đi đàn đúm cũng chẳng khoe vì chả có để khoe, thế mà cứ hơi quen hơi biết là lại hỏi mình mượn ( ở e vay với mượn khác nghĩa à). Mà đã cho mượn 1 lần là mình trở thành cái atm, khổ
E kể lể ko phải để vì để sau này khóa cửa tủ, cất ví. Nhưng mà xh phức tạp quá các cụ ạ.
Nếu 1 ngày mình trắng bàn tay.
Xin không gặp người hôm nay từ chối.
Còn những người giúp ngay giúp vội.
Một bát cơm cũng đủ ấm rồi.
Cách đây ít hôm em có nhận dc tin nhắn của đứa bạn cùng học cấp 3. từ hồi ra trường tới giờ là 16-17 năm mới gặp nó đc mỗi 1 lần cách đây 3 năm, trc hồi đi học thì cũng ko chuyện trò gì. Giờ 1 năm chỉ chuyện trò zalo đôi 3 lần đa số nhắn tin mừng sn, tết. E với nó sống cách nhau gần 3000km. Nó lấy chồng rồi theo gia đình chồng đi vùng khác. Nó hỏi mượn 30tr nói là để đóng thuế. Khi nào có thì sẽ trả sớm. E cũng ko hiểu nó sống thế nào, bạn bè ace xung quanh chẳng lẽ ko có ai giúp được? Nó bảo hỏi rồi mà ko ai giúp. Nên mới nhờ 1 đứa đại bác bắn cũng ko tới như e. Ko giúp thì lại mang tiếng là ki bo,ko vì bạn bè.
Em lấy lý do từ chối. Nó bảo " Bạn bè, có việc cần mới nhờ bạn, không giúp thì thôi vậy" Nó giận tại vì nó biết mình có. Khổ thật.
Thằng bạn ở cùng với nhau 2 năm sv. lúc ra trường 4 năm gặp lại, chưa uống đc ly nào nó hỏi mượn 3 cây (mượn) ko lý do. Nói là khi nào cần nó trả lại thì phải báo trước vài tháng?? Nó thì tứ đổ tường cái nào cũng chơi sát ván nên 35 vẫn nằm ko. Gặp lúc e đang làm nhà, lấy lý do từ chối bạn. Bạn giận, giờ ko thèm nhắn tin.
Cũng có những đứa bạn hay người nhà cũng mượn nhưng khi trả còn cho con mình ít quà bánh, khi mượn thường nói khi nào trả và thường trả trước. Cũng có người quên luôn. Nhưng chung quy em thấy khi cho bạn mượn mình mất thì nhiều,vì cảm giác khi cầm tiền của mình bạn ko còn là bạn nữa, kiểu nịnh nịnh thế nào. Lãi n/h giờ cũng ko phải cao.
Em làm ăn toàn đi vay ngân hàng, ông bà 2 bên cũng ko dư dả, ae càng ko. nhiều lúc 2 vch vét túi ko đủ đưa con đi tiêm. E ko đi đàn đúm cũng chẳng khoe vì chả có để khoe, thế mà cứ hơi quen hơi biết là lại hỏi mình mượn ( ở e vay với mượn khác nghĩa à). Mà đã cho mượn 1 lần là mình trở thành cái atm, khổ
E kể lể ko phải để vì để sau này khóa cửa tủ, cất ví. Nhưng mà xh phức tạp quá các cụ ạ.
Nếu 1 ngày mình trắng bàn tay.
Xin không gặp người hôm nay từ chối.
Còn những người giúp ngay giúp vội.
Một bát cơm cũng đủ ấm rồi.