[Funland] Hoa kỳ công bố chính sách Thuế đối ứng với Việt Nam và các nước khác

cadan

Xe lăn
Biển số
OF-151495
Ngày cấp bằng
3/8/12
Số km
11,559
Động cơ
477,402 Mã lực
Chắc chắn Mỹ nó sẽ áp mà, không có ngoại lệ đâu. Nó cũng cần 1 cú để test nền kinh tế xem trì tới đâu. Tương tự như TQ đợt dịch covid nó cũng tự chủ động đóng quan tỏa cảng gần 2 năm mặc dù đã qua. Còn Mỹ đợt này nó áp cả thế giới nên các cụ chẳng cần phải lo nước chảy chổ trũng, FDI rời đi. FDI nó sẽ giảm đơn hàng lại và chấp nhận ăn cái mức thuế đấy, về lâu về dài họ sẽ tìm cách tiếp cận thị trường Can hoặc Mễ (2 ông này thuế 0% hay 10% gì đấy, rẻ nhất) để tẩy CO. May quá hai ông này là đất nước rất giàu, nên chi phí lao động rất cao, không cần phải lo hai bố này tranh ăn với mình đâu. Còn mấy bố có khả năng tranh ăn với mình thì thuế họ rẻ hơn mình 1 tý, nhưng chi phí nhân công, rồi nguồn nguyên phụ liệu lại mắc hơn mình nên không cần phải lo lắng thái quá đâu. Cứ như kiểu tụi nó ở trên đảo thì nước ngọt sẽ mắc hơn đất liền một tí, nên có lợi về thuế suất chênh lệch vài % cũng chẳng đáng FDI phải bỏ công bỏ sức di dời sang đấy.

Còn càng kéo dài thì mới tính nước bỏ chạy qua chổ thuế thấp mà làm. Cùng lắm làm cái kho đóng gói tạm bợ rồi xuất vô Mỹ. Còn càng kéo dài nữa thì FDI mới tính tới nước bỏ chạy hoàn toàn khỏi nước bị áp thuế cao (Em nghĩ tình trạng này ít nhất phải trên 4 năm, khi có Tổng thống mới là phe Dân chủ hay Cộng hòa rồi xem đường lối của họ thế nào, mới quyết định được vấn đề này).

Dời nhà máy FDI thì rất là dể, nhưng training lại nhân công, rồi đồng bộ lại chuỗi cung ứng, chuỗi nguyên phụ liệu, logictic, giấy phép, tiêu chuẩn nước sở tại, cơ sở vật chất, năng lượng nó hầm bà lằng các thứ ra. Chứ đâu phải dời trong một ngày được đâu mà lo? Chưa kể dời xong Trump mà lên cơn, đánh thuế vô cái nước FDI đấy thêm thì họ lại công cốc, rất là rủi ro so với phương án nằm án binh bất động ở nước họ đang ở, rồi chờ hành động của Trump rồi mới tính tiếp được.

Còn em nói thật, qua được thời gian này thì nước sở tại cũng chẳng mặn mà gì thị trường của Mỹ nữa. Hồi xưa xuất 100 thì qua giai đoạn này chỉ xuất 50 mặc cho Mỹ có van nài. Vì qua được giai đoạn này thì thị trường của Mỹ đã banh chành hết rồi. Hết hấp dẫn vì sức mua, sức tiêu thụ hàng hóa sẽ kém đi vì mắc, dân hết tiền mua sắm rồi. In tiền để phát cho dân kích cầu cũng vô tác dụng, vì đô la sẽ yếu đi.
FDI mới có vào nữa không ạ?
 

toyota219

Xe điện
Biển số
OF-645333
Ngày cấp bằng
2/5/19
Số km
3,389
Động cơ
242,768 Mã lực
Tuổi
39
Treasury Secretary Scott Bessent I think you're going to see a couple of big trading partners do deals very quickly."
E lại nhớ mùa Đông 2020😢😢😢😢
 
Biển số
OF-834510
Ngày cấp bằng
27/5/23
Số km
229
Động cơ
50,090 Mã lực
FDI mới có vào nữa không ạ?
Tùy loại FDI cụ, ví dụ như ở nước mình có rừng cao su (1), có sẵn nhà máy chế biến thành cao su thành phẩm (3), nhưng vẫn thiếu nhà máy chế biến (2) từ mủ cao su thành nguyên liệu thô để phục vụ nhà máy cao su kia thì họ vẫn sẽ vô thôi. <= Cái chuỗi cung ứng này rất khó là di dời, không phải muốn dời là dời đi được đâu. Bao nhiêu năm nay nó vẫn nằm ở TQ là cụ hiểu vấn đề này cực kì khó di dời cở nào, bất chấp mọi loại thuế quan luôn, miễn còn lợi nhuận là họ sẽ còn ở lại.

Còn ví dụ như nhà máy mới hoàn toàn, đang thiếu hẳn (1),(2),(3) mà họ tính toán (1) nằm ở Nam Mỹ tiện hơn thì họ sẽ vô đấy đầu tiên, nếu thủ tục và giấy phép thuận lợi.
 

toyota219

Xe điện
Biển số
OF-645333
Ngày cấp bằng
2/5/19
Số km
3,389
Động cơ
242,768 Mã lực
Tuổi
39
Liệu có phải nền kinh tế ta đang trở thành con tin của giá bđs cao, vì giờ mà giảm giá bđs thì giá trị khối tài sản thế chấp khổng lồ mà hệ thống ngân hàng đang nắm giữ sẽ rơi, ko chỉ ko có tài sản thế chấp bơm thêm vào cho đủ tỉ lệ mà các DN cũng tiệt đường có máu mới để bổ sung, mà dừng lại cái là như tháo máy thở.

Có phải đây là điểm tử huyệt của hệ thống ngân hàng Việt Nam khiến ta vừa là nạn nhân, vừa là con tin? Còn kẻ tội đồ thì là ai? Em dân kĩ thuật, cụ nào rành về tài chính ngân hàng giải thích em với.
Ở mình tỷ trọng BĐS/ tài sản trong mổi hộ gia đình đều cao. Tài sản thế chấp trog NHg cũng là nó. Hơn nữa nguồn thu 1 số địa phương cũng là nó 🤔 🤔 🤔 🤔
 

Mandalord

Xe điện
Biển số
OF-193695
Ngày cấp bằng
12/5/13
Số km
4,445
Động cơ
257,398 Mã lực
https://vnexpress.net/thu-tuong-khong-hoi-nhap-bang-moi-gia-hay-phu-thuoc-bat-ky-doi-tac-nao-4871512.html. Vậy là các Cụ nhà mình cũng sẵn sàng cả rồi, kiểu không viển vông như thuở nào vậy
Dùng từ sẵn sàng là không đúng. Đây là tình huống bất ngờ, khó dự báo. Cơ bản là VN chẳng có chuẩn bị gì cả, chỉ có mấy động thái như mở cửa cho Starlink thì chính là nước đến chân mới nhảy. Chẳng qua là căn bản không làm được gì khác thì chấp nhận thực tại vậy, rồi tìm cách khắc phục khó khăn.

Cái này cũng cho thấy vấn đề trong dự báo chiến lược, không khác gì quả bất ngờ năm 79.
 

songoku2204

Xe tăng
Biển số
OF-825258
Ngày cấp bằng
17/1/23
Số km
1,151
Động cơ
631,999 Mã lực
Nơi ở
Bắc Kạn
Dùng từ sẵn sàng là không đúng. Đây là tình huống bất ngờ, khó dự báo. Cơ bản là VN chẳng có chuẩn bị gì cả, chỉ có mấy động thái như mở cửa cho Starlink thì chính là nước đến chân mới nhảy. Chẳng qua là căn bản không làm được gì khác thì chấp nhận thực tại vậy, rồi tìm cách khắc phục khó khăn.

Cái này cũng cho thấy vấn đề trong dự báo chiến lược, không khác gì quả bất ngờ năm 79.
nếu bất ngờ thì cả thế giới cũng bất ngờ chứ đâu riêng mình, ai nghĩ Trump chơi vậy, một tay giơ gậy (dọa Iran...), tay còn lại vơ hết cà rốt của các nước
 

Bayi 1921

Xe buýt
Biển số
OF-816997
Ngày cấp bằng
4/8/22
Số km
540
Động cơ
17,629 Mã lực
Tuổi
36
đẩy mạnh KT tư nhân bằng mô hình cũ là ăn chênh lệch địa tô
tất cả cùng tranh nhau miếng bánh này

thì cũng là triệt tiêu khao khát vươn lên từ những ngành nghề khác, những ngành nghề thực sự xuất khẩu lấy ngoại tệ về và thực sự cạnh tranh quốc tế ạ

tạo ra một lớp người giàu giả tạo nhờ giá trị bđs mà sự đắt đỏ chỉ được thừa nhận trong thị trường nội địa là chính ạ

dịch: Thịnh vượng của Đức đến từ đâu
Tác giả: Tử Nhậm, Thạc sĩ khoa kinh tế đại học nhân dân Trung Quốc

Mùa đông 2019 tôi đã có một chuyến đi đến Iceland, sau khi xem cực quang thì quá cảnh ở Munich, Đức, tiện thể đi gặp một người bạn cũ.

Anh ấy đang học ở Đại học Kỹ thuật Munich, đã sống ở đó mấy năm rồi, có thể xem như là một nửa ‘người Đức’. Ban đầu tôi chỉ định nhờ anh ấy mời một bữa cơm, không ngờ sau chuyến đi này, tôi lại có cái nhìn mới về cách vận hành của cả châu Âu.

Vừa chập tối, đường phố đã yên ắng đến lạ, các cửa hàng đóng cửa sớm, nhà hàng cũng đúng giờ là đóng, thậm chí quán cà phê cũng lười hoạt động. Xe điện vẫn chạy đúng giờ, mọi người làm việc theo đúng trình tự, tất cả đều gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí có cảm giác hơi buồn tẻ.

Bạn tôi cười hỏi: ‘Cảm giác thế nào?’ Tôi nói: ‘Người Đức sống nhàn thật đấy, chẳng mấy khi tăng ca, cửa hàng đóng còn sớm hơn cả mấy tiệm tiện lợi ở quê mình, hiệu suất làm việc liệu có thấp quá không?’

Bạn tôi nói, hồi mới đến anh ấy cũng không quen. Ở trong nước, môi trường làm việc là ‘làm nhiều được nhiều’, ai cũng cố gắng tăng ca, cạnh tranh nhau. Nhưng ở Đức, không ai muốn làm thêm giờ, đến 5 giờ là tan làm, người ra về còn nhanh hơn cả sếp.

Dù cho đơn hàng của nhà máy có đầy ắp đi nữa, cũng chẳng ai chủ động tăng ca, mà sếp cũng không yêu cầu nhân viên tăng ca, Điều kỳ lạ hơn là, thu nhập của một kỹ sư bình thường cũng không chênh lệch bao nhiêu so với một kỹ thuật viên lành nghề có thâm niên – làm nhiều hay không làm nhiều, chênh lệch thu nhập cũng rất hạn chế.

Nhưng vấn đề là, kinh tế Đức vẫn rất mạnh, ngành sản xuất vẫn đứng hàng đầu thế giới. Người Đức trông có vẻ “Phật hệ” (tức là sống thảnh thơi, không bon chen), vậy tiền của họ rốt cuộc đến từ đâu?

Sau này anh ấy tìm hiểu, mới phát hiện ra sự phồn vinh của châu Âu không phải là do tự họ cố gắng làm ra, mà phần lớn dựa vào sự phân công chuỗi giá trị toàn cầu – hút máu từ các nước khác.

Ngành công nghiệp sản xuất của Đức nhìn thì rất mạnh, nhưng thực chất là dựa vào việc bóc lột các nước Đông Âu. Những quốc gia như Cộng hòa Séc, Ba Lan, Hungary... đảm nhận phần lớn các công đoạn sản xuất giá rẻ, lương công nhân chỉ bằng một phần hai hoặc 1 phần 3 ở Đức. Nhưng các linh kiện sản xuất ra lại được gửi về Đức lắp ráp, dán nhãn “Made in Germany”, sau đó bán ra toàn thế giới với giá trị cao.

Còn mô hình của Pháp thì lại khác, nước này dựa vào châu Phi. Rất nhiều quốc gia ở Tây Phi đến nay tiền tệ vẫn bị Ngân hàng Trung ương Pháp kiểm soát. Nguồn tài nguyên năng lượng, khoáng sản, nông sản liên tục được chuyển về Pháp, trong khi doanh nghiệp Pháp lại nắm độc quyền các ngành như ngân hàng, viễn thông, giao thông ở các quốc gia đó. Nhìn bề ngoài, Pháp không có nền công nghiệp mạnh như Đức, nhưng thực chất họ vẫn nuôi dưỡng một loạt “thuộc địa”, nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế trong tay.

Còn về Vương quốc Anh, cốt lõi của nền kinh tế nước này là tài chính. London là trung tâm lưu chuyển vốn toàn cầu, chỉ cần dòng vốn từ khắp nơi trên thế giới vận hành theo các quy tắc do Anh đặt ra, thì họ có thể thu lợi nhuận.

Thụy Sĩ thậm chí còn là thiên đường trốn thuế nổi tiếng toàn cầu, với các ngành ngân hàng, dược phẩm và hàng xa xỉ phát triển mạnh mẽ, duy trì sự giàu có dựa vào dòng chảy của vốn toàn cầu.

Toàn bộ châu Âu nhìn qua giống như một xã hội trật tự, nơi ai cũng được hưởng phúc lợi cao, nhưng thực chất, những ngày tháng tốt đẹp ấy được xây dựng dựa trên nền tảng của sự phân công sản xuất toàn cầu.

Họ không cần phải "cày cuốc", bởi vì cả thế giới đang "cày" thay họ.

Trong vài thập kỷ qua, Trung Quốc đứng ở vị trí thấp nhất trong chuỗi cung ứng toàn cầu, tiếp nhận sự chuyển dịch ngành sản xuất từ châu Âu và Mỹ, dựa vào lao động giá rẻ để duy trì ngành công nghiệp sản xuất, còn phần lợi nhuận có giá trị gia tăng cao thì để lại cho các nước phương Tây.

Công nhân Trung Quốc làm việc cật lực, tăng ca không ngừng, lợi nhuận nhà máy lại rất mỏng. Các doanh nghiệp lớn lên trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, nhà nước thì đầu tư mạnh cho nghiên cứu công nghệ, chấp nhận thua lỗ để nâng cao trình độ sản xuất.

Thế nhưng, sau chặng đường dài đó, hệ thống công nghiệp của Trung Quốc đã được hoàn thiện. Và một khi đã xây dựng được hệ thống công nghiệp toàn diện, nó trở thành một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất trên thế giới.

Khi các doanh nghiệp Trung Quốc bắt đầu thách thức châu Âu và Mỹ trong các lĩnh vực như năng lượng tái tạo, bán dẫn, trí tuệ nhân tạo, sản xuất công nghệ cao; khi vốn đầu tư Trung Quốc bắt đầu đổ vào Đông Nam Á, châu Phi và Mỹ Latinh để xây dựng chuỗi cung ứng riêng; khi Trung Quốc triển khai hệ thống thanh toán quốc tế của riêng mình để tránh phụ thuộc vào đồng USD; và khi ngày càng nhiều quốc gia bắt đầu dùng đồng Nhân dân tệ để thanh toán thương mại — thì châu Âu và Mỹ bỗng nhận ra rằng, những quy tắc toàn cầu mà họ dựa vào để tồn tại đang bị tái định hình.

Đây không còn là cạnh tranh thị trường đơn thuần nữa, mà là một cuộc chuyển giao quyền lực cấp thế giới.
Trước kia, các quốc gia phương Tây có thể tùy ý điều phối tài nguyên toàn cầu, đặt ra luật chơi và buộc các nước khác hoạt động theo hệ thống của họ.

Hiện nay, Trung Quốc không chỉ không muốn tiếp tục làm "công nhân toàn cầu", mà còn muốn tự thiết lập luật chơi, tái cấu trúc lại trật tự kinh tế toàn cầu. Chuỗi cung ứng của phương Tây đang dần bị Trung Quốc lấn chiếm, thị phần thị trường cũng đang bị các doanh nghiệp Trung Quốc chiếm lấy. Những công cụ kiểm soát thế giới trước đây của họ — như tài chính, quân sự, văn hóa — đang từng bước mất hiệu lực.

Dĩ nhiên, phương Tây không thể khoanh tay đứng nhìn.

Những năm gần đây, họ đã áp dụng ngày càng nhiều biện pháp quyết liệt hơn để kiềm chế Trung Quốc: từ phong tỏa công nghệ, cắt đứt chuỗi cung ứng, trừng phạt tài chính, đến bôi nhọ trên truyền thông, thậm chí là tạo ra các căng thẳng địa chính trị. Mục tiêu là buộc Trung Quốc phải quay về làm “công xưởng thế giới” một cách ngoan ngoãn, đừng mơ đến việc “lên bàn ngồi ăn cùng”.

Nhưng họ đã đánh giá thấp ý chí của Trung Quốc.

Ngày xưa, Trung Quốc có thể đứng dậy từ hai bàn tay trắng và hoàn thành công cuộc công nghiệp hóa chỉ trong vài chục năm. Giờ đây, với hệ thống công nghệ, thị trường, vốn, và chuỗi cung ứng đã hoàn thiện, Trung Quốc sẽ không dễ dàng bị khuất phục trước sự bao vây.
Phương Tây muốn dùng tư duy Chiến tranh Lạnh để phong tỏa Trung Quốc, nhưng thực tế là kinh tế toàn cầu giờ đây không thể tách rời Trung Quốc. Ai rời xa Trung Quốc, kẻ đó sẽ mất đi không gian tăng trưởng trong tương lai.

Cuộc đối đầu này là không thể tránh khỏi.

Phương Tây vẫn mơ rằng họ có thể duy trì thời kỳ hoàng kim bằng cách đè nén Trung Quốc, nhưng thực tế là họ đã rơi vào trì trệ, trong khi Trung Quốc vẫn đang tiếp tục tăng tốc. Thế giới tương lai sẽ không còn là một hệ thống đơn cực do phương Tây chi phối, mà là một trật tự mới do Trung Quốc dẫn dắt.

Vì vậy, sự rạn nứt giữa Trung Quốc và phương Tây là điều tất yếu, và cuộc đối đầu này cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nó không nhất thiết phải là một cuộc chiến bằng súng đạn, nhưng chắc chắn sẽ là một cuộc cạnh tranh toàn diện trên các mặt trận: kinh tế, công nghệ, văn hóa, tài chính, và chuỗi cung ứng...

Nhưng Trung Quốc đã sẵn sàng.

Cơn bão chắc chắn sẽ ập đến, nhưng lần này, Trung Quốc không còn là kẻ đứng bên lề tìm chỗ trú mưa — mà trực tiếp đương đầu với cơn bão
 

CuongNguyenPhuc71

Xe container
Biển số
OF-797820
Ngày cấp bằng
21/11/21
Số km
9,967
Động cơ
194,474 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
dịch: Thịnh vượng của Đức đến từ đâu
Tác giả: Tử Nhậm, Thạc sĩ khoa kinh tế đại học nhân dân Trung Quốc

Mùa đông 2019 tôi đã có một chuyến đi đến Iceland, sau khi xem cực quang thì quá cảnh ở Munich, Đức, tiện thể đi gặp một người bạn cũ.

Anh ấy đang học ở Đại học Kỹ thuật Munich, đã sống ở đó mấy năm rồi, có thể xem như là một nửa ‘người Đức’. Ban đầu tôi chỉ định nhờ anh ấy mời một bữa cơm, không ngờ sau chuyến đi này, tôi lại có cái nhìn mới về cách vận hành của cả châu Âu.

Vừa chập tối, đường phố đã yên ắng đến lạ, các cửa hàng đóng cửa sớm, nhà hàng cũng đúng giờ là đóng, thậm chí quán cà phê cũng lười hoạt động. Xe điện vẫn chạy đúng giờ, mọi người làm việc theo đúng trình tự, tất cả đều gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí có cảm giác hơi buồn tẻ.

Bạn tôi cười hỏi: ‘Cảm giác thế nào?’ Tôi nói: ‘Người Đức sống nhàn thật đấy, chẳng mấy khi tăng ca, cửa hàng đóng còn sớm hơn cả mấy tiệm tiện lợi ở quê mình, hiệu suất làm việc liệu có thấp quá không?’

Bạn tôi nói, hồi mới đến anh ấy cũng không quen. Ở trong nước, môi trường làm việc là ‘làm nhiều được nhiều’, ai cũng cố gắng tăng ca, cạnh tranh nhau. Nhưng ở Đức, không ai muốn làm thêm giờ, đến 5 giờ là tan làm, người ra về còn nhanh hơn cả sếp.

Dù cho đơn hàng của nhà máy có đầy ắp đi nữa, cũng chẳng ai chủ động tăng ca, mà sếp cũng không yêu cầu nhân viên tăng ca, Điều kỳ lạ hơn là, thu nhập của một kỹ sư bình thường cũng không chênh lệch bao nhiêu so với một kỹ thuật viên lành nghề có thâm niên – làm nhiều hay không làm nhiều, chênh lệch thu nhập cũng rất hạn chế.

Nhưng vấn đề là, kinh tế Đức vẫn rất mạnh, ngành sản xuất vẫn đứng hàng đầu thế giới. Người Đức trông có vẻ “Phật hệ” (tức là sống thảnh thơi, không bon chen), vậy tiền của họ rốt cuộc đến từ đâu?

Sau này anh ấy tìm hiểu, mới phát hiện ra sự phồn vinh của châu Âu không phải là do tự họ cố gắng làm ra, mà phần lớn dựa vào sự phân công chuỗi giá trị toàn cầu – hút máu từ các nước khác.

Ngành công nghiệp sản xuất của Đức nhìn thì rất mạnh, nhưng thực chất là dựa vào việc bóc lột các nước Đông Âu. Những quốc gia như Cộng hòa Séc, Ba Lan, Hungary... đảm nhận phần lớn các công đoạn sản xuất giá rẻ, lương công nhân chỉ bằng một phần hai hoặc 1 phần 3 ở Đức. Nhưng các linh kiện sản xuất ra lại được gửi về Đức lắp ráp, dán nhãn “Made in Germany”, sau đó bán ra toàn thế giới với giá trị cao.

Còn mô hình của Pháp thì lại khác, nước này dựa vào châu Phi. Rất nhiều quốc gia ở Tây Phi đến nay tiền tệ vẫn bị Ngân hàng Trung ương Pháp kiểm soát. Nguồn tài nguyên năng lượng, khoáng sản, nông sản liên tục được chuyển về Pháp, trong khi doanh nghiệp Pháp lại nắm độc quyền các ngành như ngân hàng, viễn thông, giao thông ở các quốc gia đó. Nhìn bề ngoài, Pháp không có nền công nghiệp mạnh như Đức, nhưng thực chất họ vẫn nuôi dưỡng một loạt “thuộc địa”, nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế trong tay.

Còn về Vương quốc Anh, cốt lõi của nền kinh tế nước này là tài chính. London là trung tâm lưu chuyển vốn toàn cầu, chỉ cần dòng vốn từ khắp nơi trên thế giới vận hành theo các quy tắc do Anh đặt ra, thì họ có thể thu lợi nhuận.

Thụy Sĩ thậm chí còn là thiên đường trốn thuế nổi tiếng toàn cầu, với các ngành ngân hàng, dược phẩm và hàng xa xỉ phát triển mạnh mẽ, duy trì sự giàu có dựa vào dòng chảy của vốn toàn cầu.

Toàn bộ châu Âu nhìn qua giống như một xã hội trật tự, nơi ai cũng được hưởng phúc lợi cao, nhưng thực chất, những ngày tháng tốt đẹp ấy được xây dựng dựa trên nền tảng của sự phân công sản xuất toàn cầu.

Họ không cần phải "cày cuốc", bởi vì cả thế giới đang "cày" thay họ.

Trong vài thập kỷ qua, Trung Quốc đứng ở vị trí thấp nhất trong chuỗi cung ứng toàn cầu, tiếp nhận sự chuyển dịch ngành sản xuất từ châu Âu và Mỹ, dựa vào lao động giá rẻ để duy trì ngành công nghiệp sản xuất, còn phần lợi nhuận có giá trị gia tăng cao thì để lại cho các nước phương Tây.

Công nhân Trung Quốc làm việc cật lực, tăng ca không ngừng, lợi nhuận nhà máy lại rất mỏng. Các doanh nghiệp lớn lên trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, nhà nước thì đầu tư mạnh cho nghiên cứu công nghệ, chấp nhận thua lỗ để nâng cao trình độ sản xuất.

Thế nhưng, sau chặng đường dài đó, hệ thống công nghiệp của Trung Quốc đã được hoàn thiện. Và một khi đã xây dựng được hệ thống công nghiệp toàn diện, nó trở thành một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất trên thế giới.

Khi các doanh nghiệp Trung Quốc bắt đầu thách thức châu Âu và Mỹ trong các lĩnh vực như năng lượng tái tạo, bán dẫn, trí tuệ nhân tạo, sản xuất công nghệ cao; khi vốn đầu tư Trung Quốc bắt đầu đổ vào Đông Nam Á, châu Phi và Mỹ Latinh để xây dựng chuỗi cung ứng riêng; khi Trung Quốc triển khai hệ thống thanh toán quốc tế của riêng mình để tránh phụ thuộc vào đồng USD; và khi ngày càng nhiều quốc gia bắt đầu dùng đồng Nhân dân tệ để thanh toán thương mại — thì châu Âu và Mỹ bỗng nhận ra rằng, những quy tắc toàn cầu mà họ dựa vào để tồn tại đang bị tái định hình.

Đây không còn là cạnh tranh thị trường đơn thuần nữa, mà là một cuộc chuyển giao quyền lực cấp thế giới.
Trước kia, các quốc gia phương Tây có thể tùy ý điều phối tài nguyên toàn cầu, đặt ra luật chơi và buộc các nước khác hoạt động theo hệ thống của họ.

Hiện nay, Trung Quốc không chỉ không muốn tiếp tục làm "công nhân toàn cầu", mà còn muốn tự thiết lập luật chơi, tái cấu trúc lại trật tự kinh tế toàn cầu. Chuỗi cung ứng của phương Tây đang dần bị Trung Quốc lấn chiếm, thị phần thị trường cũng đang bị các doanh nghiệp Trung Quốc chiếm lấy. Những công cụ kiểm soát thế giới trước đây của họ — như tài chính, quân sự, văn hóa — đang từng bước mất hiệu lực.

Dĩ nhiên, phương Tây không thể khoanh tay đứng nhìn.

Những năm gần đây, họ đã áp dụng ngày càng nhiều biện pháp quyết liệt hơn để kiềm chế Trung Quốc: từ phong tỏa công nghệ, cắt đứt chuỗi cung ứng, trừng phạt tài chính, đến bôi nhọ trên truyền thông, thậm chí là tạo ra các căng thẳng địa chính trị. Mục tiêu là buộc Trung Quốc phải quay về làm “công xưởng thế giới” một cách ngoan ngoãn, đừng mơ đến việc “lên bàn ngồi ăn cùng”.

Nhưng họ đã đánh giá thấp ý chí của Trung Quốc.

Ngày xưa, Trung Quốc có thể đứng dậy từ hai bàn tay trắng và hoàn thành công cuộc công nghiệp hóa chỉ trong vài chục năm. Giờ đây, với hệ thống công nghệ, thị trường, vốn, và chuỗi cung ứng đã hoàn thiện, Trung Quốc sẽ không dễ dàng bị khuất phục trước sự bao vây.
Phương Tây muốn dùng tư duy Chiến tranh Lạnh để phong tỏa Trung Quốc, nhưng thực tế là kinh tế toàn cầu giờ đây không thể tách rời Trung Quốc. Ai rời xa Trung Quốc, kẻ đó sẽ mất đi không gian tăng trưởng trong tương lai.

Cuộc đối đầu này là không thể tránh khỏi.

Phương Tây vẫn mơ rằng họ có thể duy trì thời kỳ hoàng kim bằng cách đè nén Trung Quốc, nhưng thực tế là họ đã rơi vào trì trệ, trong khi Trung Quốc vẫn đang tiếp tục tăng tốc. Thế giới tương lai sẽ không còn là một hệ thống đơn cực do phương Tây chi phối, mà là một trật tự mới do Trung Quốc dẫn dắt.

Vì vậy, sự rạn nứt giữa Trung Quốc và phương Tây là điều tất yếu, và cuộc đối đầu này cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nó không nhất thiết phải là một cuộc chiến bằng súng đạn, nhưng chắc chắn sẽ là một cuộc cạnh tranh toàn diện trên các mặt trận: kinh tế, công nghệ, văn hóa, tài chính, và chuỗi cung ứng...

Nhưng Trung Quốc đã sẵn sàng.

Cơn bão chắc chắn sẽ ập đến, nhưng lần này, Trung Quốc không còn là kẻ đứng bên lề tìm chỗ trú mưa — mà trực tiếp đương đầu với cơn bão
Bài hay kụ
 

a_cheng

Xe điện
Biển số
OF-72663
Ngày cấp bằng
11/9/10
Số km
3,658
Động cơ
443,872 Mã lực
dịch: Thịnh vượng của Đức đến từ đâu
Tác giả: Tử Nhậm, Thạc sĩ khoa kinh tế đại học nhân dân Trung Quốc

Mùa đông 2019 tôi đã có một chuyến đi đến Iceland, sau khi xem cực quang thì quá cảnh ở Munich, Đức, tiện thể đi gặp một người bạn cũ.

Anh ấy đang học ở Đại học Kỹ thuật Munich, đã sống ở đó mấy năm rồi, có thể xem như là một nửa ‘người Đức’. Ban đầu tôi chỉ định nhờ anh ấy mời một bữa cơm, không ngờ sau chuyến đi này, tôi lại có cái nhìn mới về cách vận hành của cả châu Âu.

Vừa chập tối, đường phố đã yên ắng đến lạ, các cửa hàng đóng cửa sớm, nhà hàng cũng đúng giờ là đóng, thậm chí quán cà phê cũng lười hoạt động. Xe điện vẫn chạy đúng giờ, mọi người làm việc theo đúng trình tự, tất cả đều gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí có cảm giác hơi buồn tẻ.

Bạn tôi cười hỏi: ‘Cảm giác thế nào?’ Tôi nói: ‘Người Đức sống nhàn thật đấy, chẳng mấy khi tăng ca, cửa hàng đóng còn sớm hơn cả mấy tiệm tiện lợi ở quê mình, hiệu suất làm việc liệu có thấp quá không?’

Bạn tôi nói, hồi mới đến anh ấy cũng không quen. Ở trong nước, môi trường làm việc là ‘làm nhiều được nhiều’, ai cũng cố gắng tăng ca, cạnh tranh nhau. Nhưng ở Đức, không ai muốn làm thêm giờ, đến 5 giờ là tan làm, người ra về còn nhanh hơn cả sếp.

Dù cho đơn hàng của nhà máy có đầy ắp đi nữa, cũng chẳng ai chủ động tăng ca, mà sếp cũng không yêu cầu nhân viên tăng ca, Điều kỳ lạ hơn là, thu nhập của một kỹ sư bình thường cũng không chênh lệch bao nhiêu so với một kỹ thuật viên lành nghề có thâm niên – làm nhiều hay không làm nhiều, chênh lệch thu nhập cũng rất hạn chế.

Nhưng vấn đề là, kinh tế Đức vẫn rất mạnh, ngành sản xuất vẫn đứng hàng đầu thế giới. Người Đức trông có vẻ “Phật hệ” (tức là sống thảnh thơi, không bon chen), vậy tiền của họ rốt cuộc đến từ đâu?

Sau này anh ấy tìm hiểu, mới phát hiện ra sự phồn vinh của châu Âu không phải là do tự họ cố gắng làm ra, mà phần lớn dựa vào sự phân công chuỗi giá trị toàn cầu – hút máu từ các nước khác.

Ngành công nghiệp sản xuất của Đức nhìn thì rất mạnh, nhưng thực chất là dựa vào việc bóc lột các nước Đông Âu. Những quốc gia như Cộng hòa Séc, Ba Lan, Hungary... đảm nhận phần lớn các công đoạn sản xuất giá rẻ, lương công nhân chỉ bằng một phần hai hoặc 1 phần 3 ở Đức. Nhưng các linh kiện sản xuất ra lại được gửi về Đức lắp ráp, dán nhãn “Made in Germany”, sau đó bán ra toàn thế giới với giá trị cao.

Còn mô hình của Pháp thì lại khác, nước này dựa vào châu Phi. Rất nhiều quốc gia ở Tây Phi đến nay tiền tệ vẫn bị Ngân hàng Trung ương Pháp kiểm soát. Nguồn tài nguyên năng lượng, khoáng sản, nông sản liên tục được chuyển về Pháp, trong khi doanh nghiệp Pháp lại nắm độc quyền các ngành như ngân hàng, viễn thông, giao thông ở các quốc gia đó. Nhìn bề ngoài, Pháp không có nền công nghiệp mạnh như Đức, nhưng thực chất họ vẫn nuôi dưỡng một loạt “thuộc địa”, nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế trong tay.

Còn về Vương quốc Anh, cốt lõi của nền kinh tế nước này là tài chính. London là trung tâm lưu chuyển vốn toàn cầu, chỉ cần dòng vốn từ khắp nơi trên thế giới vận hành theo các quy tắc do Anh đặt ra, thì họ có thể thu lợi nhuận.

Thụy Sĩ thậm chí còn là thiên đường trốn thuế nổi tiếng toàn cầu, với các ngành ngân hàng, dược phẩm và hàng xa xỉ phát triển mạnh mẽ, duy trì sự giàu có dựa vào dòng chảy của vốn toàn cầu.

Toàn bộ châu Âu nhìn qua giống như một xã hội trật tự, nơi ai cũng được hưởng phúc lợi cao, nhưng thực chất, những ngày tháng tốt đẹp ấy được xây dựng dựa trên nền tảng của sự phân công sản xuất toàn cầu.

Họ không cần phải "cày cuốc", bởi vì cả thế giới đang "cày" thay họ.

Trong vài thập kỷ qua, Trung Quốc đứng ở vị trí thấp nhất trong chuỗi cung ứng toàn cầu, tiếp nhận sự chuyển dịch ngành sản xuất từ châu Âu và Mỹ, dựa vào lao động giá rẻ để duy trì ngành công nghiệp sản xuất, còn phần lợi nhuận có giá trị gia tăng cao thì để lại cho các nước phương Tây.

Công nhân Trung Quốc làm việc cật lực, tăng ca không ngừng, lợi nhuận nhà máy lại rất mỏng. Các doanh nghiệp lớn lên trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, nhà nước thì đầu tư mạnh cho nghiên cứu công nghệ, chấp nhận thua lỗ để nâng cao trình độ sản xuất.

Thế nhưng, sau chặng đường dài đó, hệ thống công nghiệp của Trung Quốc đã được hoàn thiện. Và một khi đã xây dựng được hệ thống công nghiệp toàn diện, nó trở thành một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất trên thế giới.

Khi các doanh nghiệp Trung Quốc bắt đầu thách thức châu Âu và Mỹ trong các lĩnh vực như năng lượng tái tạo, bán dẫn, trí tuệ nhân tạo, sản xuất công nghệ cao; khi vốn đầu tư Trung Quốc bắt đầu đổ vào Đông Nam Á, châu Phi và Mỹ Latinh để xây dựng chuỗi cung ứng riêng; khi Trung Quốc triển khai hệ thống thanh toán quốc tế của riêng mình để tránh phụ thuộc vào đồng USD; và khi ngày càng nhiều quốc gia bắt đầu dùng đồng Nhân dân tệ để thanh toán thương mại — thì châu Âu và Mỹ bỗng nhận ra rằng, những quy tắc toàn cầu mà họ dựa vào để tồn tại đang bị tái định hình.

Đây không còn là cạnh tranh thị trường đơn thuần nữa, mà là một cuộc chuyển giao quyền lực cấp thế giới.
Trước kia, các quốc gia phương Tây có thể tùy ý điều phối tài nguyên toàn cầu, đặt ra luật chơi và buộc các nước khác hoạt động theo hệ thống của họ.

Hiện nay, Trung Quốc không chỉ không muốn tiếp tục làm "công nhân toàn cầu", mà còn muốn tự thiết lập luật chơi, tái cấu trúc lại trật tự kinh tế toàn cầu. Chuỗi cung ứng của phương Tây đang dần bị Trung Quốc lấn chiếm, thị phần thị trường cũng đang bị các doanh nghiệp Trung Quốc chiếm lấy. Những công cụ kiểm soát thế giới trước đây của họ — như tài chính, quân sự, văn hóa — đang từng bước mất hiệu lực.

Dĩ nhiên, phương Tây không thể khoanh tay đứng nhìn.

Những năm gần đây, họ đã áp dụng ngày càng nhiều biện pháp quyết liệt hơn để kiềm chế Trung Quốc: từ phong tỏa công nghệ, cắt đứt chuỗi cung ứng, trừng phạt tài chính, đến bôi nhọ trên truyền thông, thậm chí là tạo ra các căng thẳng địa chính trị. Mục tiêu là buộc Trung Quốc phải quay về làm “công xưởng thế giới” một cách ngoan ngoãn, đừng mơ đến việc “lên bàn ngồi ăn cùng”.

Nhưng họ đã đánh giá thấp ý chí của Trung Quốc.

Ngày xưa, Trung Quốc có thể đứng dậy từ hai bàn tay trắng và hoàn thành công cuộc công nghiệp hóa chỉ trong vài chục năm. Giờ đây, với hệ thống công nghệ, thị trường, vốn, và chuỗi cung ứng đã hoàn thiện, Trung Quốc sẽ không dễ dàng bị khuất phục trước sự bao vây.
Phương Tây muốn dùng tư duy Chiến tranh Lạnh để phong tỏa Trung Quốc, nhưng thực tế là kinh tế toàn cầu giờ đây không thể tách rời Trung Quốc. Ai rời xa Trung Quốc, kẻ đó sẽ mất đi không gian tăng trưởng trong tương lai.

Cuộc đối đầu này là không thể tránh khỏi.

Phương Tây vẫn mơ rằng họ có thể duy trì thời kỳ hoàng kim bằng cách đè nén Trung Quốc, nhưng thực tế là họ đã rơi vào trì trệ, trong khi Trung Quốc vẫn đang tiếp tục tăng tốc. Thế giới tương lai sẽ không còn là một hệ thống đơn cực do phương Tây chi phối, mà là một trật tự mới do Trung Quốc dẫn dắt.

Vì vậy, sự rạn nứt giữa Trung Quốc và phương Tây là điều tất yếu, và cuộc đối đầu này cũng là điều không thể tránh khỏi.

Nó không nhất thiết phải là một cuộc chiến bằng súng đạn, nhưng chắc chắn sẽ là một cuộc cạnh tranh toàn diện trên các mặt trận: kinh tế, công nghệ, văn hóa, tài chính, và chuỗi cung ứng...

Nhưng Trung Quốc đã sẵn sàng.

Cơn bão chắc chắn sẽ ập đến, nhưng lần này, Trung Quốc không còn là kẻ đứng bên lề tìm chỗ trú mưa — mà trực tiếp đương đầu với cơn bão
Rất hay cụ ạ :-bd
 

AntiTrump2024

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-749115
Ngày cấp bằng
6/11/20
Số km
2,295
Động cơ
105,744 Mã lực
Tuổi
75
E nghĩ chỉ mỗi TQ thì chả làm gì đc Mỹ. Tình hình có thể Mỹ đang chuẩn bị cho xung đột quân sự với Tào rồi.
 

X_axe

Xe điện
Biển số
OF-868186
Ngày cấp bằng
18/9/24
Số km
2,044
Động cơ
19,876 Mã lực
Em hỏi tiếp. Vay xong để lấy số tiền đó nhập hàng về tiêu dùng. Xong đến khi trả nợ thì lấy NDT ở đâu trả tiếp? 🙂 Hay lúc đó k có NDT nữa thì lại quay sang bảo: để tao lấy usd trả cho mày 😋.
Thế để thấy cái lợi thế của đồng USD khi làm tiền tệ thanh toán cho các nước trên thế giới.

Thì cũng phải nói thế chứ giờ bảo là: mất thị trường Mỹ chúng ta sẽ chết thì có mà chứng về 500 điểm!
Mặc dù chúng ta đã rất cố gắng để cân bằng tỷ lệ xuất khẩu sang các thị trường khác nhau: Mỹ, Châu Âu, Nhật.... Nhưng rất rất nhiều doanh nghiệp FDI sang VN sản xuất hàng để xuất đi Mỹ. Con số đấy nó rất lớn.
Tụi nó mà chuyển hướng thì: Mất việc làm. Doanh nghiệp phụ trợ chết theo......rất nhiều hệ lụy.
Cái này cụ tự nghĩ ra cách làm cho tiền đẻ ra tiền chứ sao chỉ nhập về tiêu dùng?
 

AntiTrump2024

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-749115
Ngày cấp bằng
6/11/20
Số km
2,295
Động cơ
105,744 Mã lực
Tuổi
75
2 nước sở hữu hạt nhân xung đột ???
Mỹ đang cài cắm các vấn đề liên quan đến quân sự vào đầm phán với các nc nên rõ ràng đà nó đã dự tính trc. Với thông thường là sau chiến trang thương mại nếu ko thỏa hiệp đc với nhau thì sẽ xung đột quân sự vì thằng thua trong cuộc chiến thương mại chắc chắn sẽ tổ chức đánh nhau vì kiểu gì cũng chết nên tổ chức đánh nhau thì còn có cơ hội sống sót.
 

patuana76

Xe container
Biển số
OF-45436
Ngày cấp bằng
4/9/09
Số km
7,239
Động cơ
71,301 Mã lực
Nơi ở
Soul Club & VVOF
Khả năng cao là sắp tới mọi nguồn lực lại phải dành để " giải cứu BĐS" như những năm 2014
Chắc sắp tới phải phân biệt rõ bđs là bđs nào chứ không vơ chung chung được.
- Nhà ở đầu cơ thì miễn cứu.
- Ruộng bị xâm mặn, nhà xưởng bị xuống cấp, khách sạn bị xâm thực... đáng cứu hơn nhiều.
 

Cucumin

Xe điện
Biển số
OF-803153
Ngày cấp bằng
23/1/22
Số km
2,090
Động cơ
115,238 Mã lực
Tuổi
48
Trum tuyên bố không có đàm phán thương mại với Eu nếu khối này không cam kết mua 350 tỷ đô năng lượng của Mỹ. Không có hiệp định năng lượng, không có hiệp định về thuế.
Trum đúng là điên vì tiền.
 

hoangthuywalla

Xe buýt
Biển số
OF-303967
Ngày cấp bằng
5/1/14
Số km
585
Động cơ
1,008,288 Mã lực
46% thì chuyến thăm của Tập sắp tới đây có rất nhiều chuyện hệ trọng được bàn rồi.
 

Quê bầm

Xe container
Biển số
OF-740060
Ngày cấp bằng
20/8/20
Số km
6,295
Động cơ
114,275 Mã lực
Trum tuyên bố không có đàm phán thương mại với Eu nếu khối này không cam kết mua 350 tỷ đô năng lượng của Mỹ. Không có hiệp định năng lượng, không có hiệp định về thuế.
Trum đúng là điên vì tiền.
Chỉ còn vài tiếng nữa là có hiệu lực, còn dã 104% lên hàng của chị Na nữa, dã man
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top