Cafe ngon là uống k phải trả tiền cụ nhé!
ha ha cụ thật là.... em đã được khai sáng rồi ợ
NHẬT KÝ THÀNH LẬP CHI HỘI YÊU CAFE
THÀNH LẬP CHI HỘI YÊU CAFE
Nhân dịp thớt được 69 trang cộng với lời rủ rê vu vơ cuả cụ Glage cuối tuần, những người có Tâm và có Tầm với cafe luôn đau đáu trong lòng về cách uống cafe sach cho các ofer. Mải lo các công việc bộn bề cuộc sống quên béng mất chuyện đi chơi của các anh em ofer chuyên tâm về cafe. Đột nhiên, một buổi chiều tối, tôi nhận được cuộc gọi từ Cụ Mê Cô. Quái lạ, phải đến hàng năm trời lão này không gọi cho mình, sao đợt này lại thân thiết thế? Nhà lão ở ngay Ngụy Như Kon Tum, ít khi quan hệ với những thành viên sống ở khu ngoại ô như tôi, nên tôi cũng thường mặc cảm ít khi chủ động liên hệ với lão.
Vừa alo "em nghe đây", giọng lão thì thầm "mày có bận gì không? ngày mai sang anh có tí việc quan trọng!"
Bỏ bu, vừa thay quần áo rồi ăn tối với cả nhà, giờ lại phải mặc quần áo xách xe vác xác chạy ra 89 Ngụy Nhu Kon Tum. Nhưng nể lão già cả hay cáu, mà cáu thì hay đay nghiến rất lâu, tôi đành làu bàu trong miệng mấy câu rồi mặc quần áo đạp xe ra 89.
Đạp mướt mải, mồ hôi ướt đẫm từ quần trong ra tới áo ngoài, chưa kịp chống chân con Mifa trên vỉa hè, lão đã chạy ra kéo xềnh xệch tôi vào quán. Ánh đèn sáng choang trong quán cùng nhân viên mặc quần áo trắng boong đi lại tấp nập làm tôi choáng mất một lát mới định hình được. Bất giác tôi đút tay vào túi quần nắm chặt tờ tiền 50K vợ giao cho lúc chiều để đi mua sách cho con vào lớp Một. Tiếng sột soạt của tờ polime làm bụng tôi nóng ran. Một thoáng suy nghĩ nhanh chóng vụt qua trong đầu tôi "dù con không có sách cũng không được để lão khinh, hôm nay nếu lão không bao mà gọi quốc vương Cam Pu Chia, tôi cũng sẵn sàng tham gia Lệ Quyên cho đúng tinh thân OF".
( còn tiếp ) các Cụ nghe văn có thấy quen quen không ợ
Khép đôi chân to bè nứt nẻ vì có mấy khi đi dép, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh lão với ánh mắt ngưỡng mộ của 1 kẻ quanh năm chỉ biết đến ruộng vườn nuôi gà qué với 1 bậc đức cao vọng trọng mà lại là ông chủ của 1 quán cafe rõ nhớn ở Hà Nội ( nói thật tôi muốn xin làm chân bưng bê nhưng vì ngặt nỗi tính sĩ diện hão trong người không cho phép mình làm thế ). Mân mê ly cafe lắc lắc gần chục vòng như các tay đua chuyên nghiệp, mắt xa xăm đăm chiêu như chiều nghĩ ngợi mông lung lắm lão nói với tôi : " Bao giờ anh em ofer mới được uống cafe sạch hả mày ?" luống cuống chẳng biết nói sao với lão đành mở miệng méo sệch nở 1 nụ cười tỏa nắng ( chắc cụ Hoàng Cầm mà gặp nụ cười này phải cho nó vào thơ Bên kia sông Đuống chứ không phải mấy cô hàng xén răng đen ). Ôi giời Cụ đi lo cho thiên hạ. Phàm những người có Tâm và có Tầm về cafe chứ như ae mình chỉ bán thì không đau bụng, kết lị là ok rồi . Đáp 1 câu lấy lệ rồi cúi mựt xuống gắp lia lịa món thịt gà rang muối ( ở nhà có bao giờ được ăn đằng nào cũng góp 50k rồi ăn cho đỡ tiếc) tôi tả lời qua loa.
Trầm ngâm 1 lúc, cụ Mê cô nói: mai a rủ mấy cụ đi rì lách tiện thể bàn về ch hội cafe cho ae ofer được thưởng thức cafe ngon chú đi cùng cho vui nhé.
Giời ơi vui vẻ cái lỗi gì : có nhõn 50k vợ cho mua sách cho con mà giờ này còn ngồi đây thì OF cái giề. BIết mình thân phận thấp hèn to cổ bé họng nên vâng vâng dạ dạ cho Cụ í vui lòng mà ra về lòng mề ngổn ngang trăm mối ..... ( còn tiếp ) coming soon..........
Sáng hôm say y hen với lão ( tôi phải nói dối Gấu là đi có tý việc ) tinh mơ tranh thủ dậy sớm xi bô thằng kễnh con rồi ăn tạm bát mì gấu úp cho từ tối hôm trước. Lật đật chạy sang 89 Ngụy Như Con Tôm. Sang đén nơi thấy lão ngỗi vểnh râu TRÊ mắt lim dim ngắm nhìn đường phố Hà Nội mùa thu . Lác đác vài mống các bà hàng rong gọi con ý ới , vài anh xích lô xe ôm ngáp vặt đuổi ruồi, mấy cụ già thơ thẩn uốn éo vài động tác thể dục buổi sáng , vài cô giúp việc dắt chó chạy gằn trong tiếng sủa inh ỏi đòi đi xem Wond Cúp . Chẳng mấy khi gặp ae ofer tôi cũng cố diện cho mình 1 bộ cánh thật tinh tươm... áo 25K cộc cánh shop vỉa hè mua 1 tặng 1. Quần âu hơi bị tây chỉ tội hơi bạc... mít . Giày thì làm quả Thượng Đình được thưởng từ hồi giải bóng đá thiếu nhi toàn xóm. Tự tin sải bước mà lòng vui phới phới. ( Hôm nay ít gì cũng được bữa cải thiện ) vì gnhe nói cụ Mê cô quen hẳn với 1 cụ mở nhà hàng tận trên đường Cụ Hồ lận mà lại được ngồi ô tô nữa chứ há há ( từ bé đến nhớn em được ngồi mỗi quả Ù oát khi bão về mà dân quân đến di tản người ở tâm bão thôi ) Nói thật ngồi quả Ù oát đó mà em đã mê tít mù tắp rồi cứ ước quê mình quanh năm bão.......................... ..
Đến nơi Cu Mê cô đoàng hoàng gọi 1 tô mì trứng 5 trứng to đùng cách mạng ra và với giọng trịch thượng : " Chú ăn với anh cho vui ". Khép nép nuốt nước bọt tôi khe khẽ trả lời : " mời cụ cứ tự nhiên em mới làm tô phở Lý Quốc Sư rồi , chỉ cho em xin cốc trà nóng cho tịnh tâm thôi ợ ". Chỉ 5" phút sau 1 em nhân viên da trắng bóc như trứng gà mà cụ Mê Cô đang thưởng thức mang ra còn cúi mình xuống mời em làm em tê cứng hết cả người với cái khe trắng nõn nà phía trong cổ áo. Nuốt nước bọt đánh ực người run lên từng chập em uống nước chè như người mộng du và ám ảnh mãi cái quầng trắng nõn của cô bé nhân viên.......