- Biển số
- OF-199521
- Ngày cấp bằng
- 24/6/13
- Số km
- 67
- Động cơ
- 324,080 Mã lực
Chào các cụ mợ. Em 26 cái xuân xanh, nhà ở HN và chưa có vợ con. Em tính tay trắng vào Đà Nẵng sống, làm bất kì công việc gì để tồn tại. Nó như kiểu vứt mình ra giữa dòng đời, bơi được thì sống mà không bơi được thì chết. Em nghĩ cuộc sống phải có tí sóng tí gió như thế chứ cứ như cuộc sống hiện tại, ngày nào cũng gần như ngày nào, buồn và chán kinh. Cuộc đời chả lẽ chỉ có chạy theo mấy đồng tiền, rồi thì hư danh, rồi thì sống cho vừa lòng bên này vừa lòng bên kia, đôi khi phải cười và thuận theo những điều mà mình cho là phi lý ?? Cố thì cũng được thôi, nhưng mà để làm gì ??
Rốt cuộc thì mục đích sống khi con người ta sinh ra trên đời này là gì. Sống 1 cuộc đời rồi ai cũng phải chết. Sống cho thỏa chí bình sinh, sống 1 cuộc đời vui vẻ ,tự do tìm kiếm lối đi riêng của mình. Hay là sống theo kiểu quên đi mình là ai, quên đi niềm vui , chí hướng, khát vọng của mình, sống không cảm xúc để hòa mình vào cái dòng đời, cố gắng đánh đổi sức lực, lý tưởng, đôi khi là cả nhân cách , nhân phẩm và danh dựđể lấy về tí danh lợi, cho hơn anh hơn em,hơn đời, hơn người để rồi bến đỗ cuối cùng vẫn là một.
Cuộc sống ở HN sẽ giết chết em, cuộc đời em sẽ chỉ là 1 quyển sách buồn, ghi đi ghi lại những ngày tháng giống nhau, bình bình trôi qua trong buồn chán và vô nghĩa. Sống mà biết trước ngày mai ra sao, chán lắm . Cơm áo không phải lo,ra đường không phải lo, ăn chơi chán đi rồi có chỗ quay về. Em từ bỏ
Em đang hướng vào Đà Nẵng, các cụ mợ chia sẻ gì với em về cuộc sống lao động ở Đà Nẵng ko ? Em hóng.
P/s . Thời buổi này, cách nghĩ của em sẽ bị nhiều người cho là viển vông. Nhưng em thích thế, đừng lấy quan điểm cá nhân mình áp đặt cho cuộc sống của người khác.
-> Đoạn trên em chém gió đấy. Thật ra cuộc sống em chả có gì phải lo toan lắm đâu. Một phút cảm xúc dâng trào mà phọt ra đấy ạ Nhưng mà em vẫn đi
Cập nhật:
Ngày 20/07/2013 :
Em đi.....
Cập nhật tình hình ngày 23/07.
Em vào đây như con thuyền vô định, không bờ không bến. Bước xuống ga, lê ra quán cafe ngồi tự hỏi làm gì bây giờ À , đầu tiên phải có chỗ ở đã, an cư thì mới lạc nghiệp. Nhưng mà ở đâu giờ. Đường không biết, người quen không có. Ra đàm phán với mấy ông xe ôm, bảo mấy ổng là có nhà trọ nào giá thật rẻ thì đưa em đến đó. Lão vứt em vào cái nhà nghỉ 250k 1 ngày đêm Mấy ông xe ôm Đà Nẵng thật là đại gia. Lúc đó tầm 3h chiều, thôi đành ở tạm. Lên nhà nghỉ tắm rửa xong thuê vội cái xe máy để làm phương tiện những ngày đầu , em phi ngay ra hàng net. Bằng mọi giá phải tìm ra nhà trọ càng sớm càng tốt, 1 ngày ở nhà nghỉ bằng nửa tháng ở trọ. Máy mắn cho em là tối hôm ấy em có người liên hệ đến ở ghép. 11h đêm. xe hết xăng,cây xăng đóng cửa. Bấm bụng bắt taxi đi xem nhà trọ ngay vì trưa hôm sau em phải trả phòng mà giờ đấy người ở ghép cùng em đi làm không ở nhà. Tốn nửa tháng tiền nhà cho taxi , xót hết cả xa
Giải quyết xong việc quan trọng nhất trước mắt rồi, an cư mới lạc nghiệp mà. Có chỗ ở rồi, giờ là chuyện miếng ăn. Khó....Công việc ở Đà Nẵng không nhiều. Em thì học vấn không cao, kinh nghiệm làm việc thì có nhưng bằng cấp chẳng ra gì. Phương tiện đi lại không có, thành ra tìm được 1 công việc như ý ngay là khó lắm. Em đang đợi phản hồi vài chỗ. Nếu không có phản hồi sớm thì em sẽ làm bất cứ công việc gì , ít ra lương đủ ăn đủ sống đã. Không thì chả mấy mà số tiền em mang theo sẽ hết. Kiếm nhiều tiền thì khó chứ đủ cái nhét vào mồm thì dễ thôi
Tạm thời thế đã
Rốt cuộc thì mục đích sống khi con người ta sinh ra trên đời này là gì. Sống 1 cuộc đời rồi ai cũng phải chết. Sống cho thỏa chí bình sinh, sống 1 cuộc đời vui vẻ ,tự do tìm kiếm lối đi riêng của mình. Hay là sống theo kiểu quên đi mình là ai, quên đi niềm vui , chí hướng, khát vọng của mình, sống không cảm xúc để hòa mình vào cái dòng đời, cố gắng đánh đổi sức lực, lý tưởng, đôi khi là cả nhân cách , nhân phẩm và danh dựđể lấy về tí danh lợi, cho hơn anh hơn em,hơn đời, hơn người để rồi bến đỗ cuối cùng vẫn là một.
Cuộc sống ở HN sẽ giết chết em, cuộc đời em sẽ chỉ là 1 quyển sách buồn, ghi đi ghi lại những ngày tháng giống nhau, bình bình trôi qua trong buồn chán và vô nghĩa. Sống mà biết trước ngày mai ra sao, chán lắm . Cơm áo không phải lo,ra đường không phải lo, ăn chơi chán đi rồi có chỗ quay về. Em từ bỏ
Em đang hướng vào Đà Nẵng, các cụ mợ chia sẻ gì với em về cuộc sống lao động ở Đà Nẵng ko ? Em hóng.
P/s . Thời buổi này, cách nghĩ của em sẽ bị nhiều người cho là viển vông. Nhưng em thích thế, đừng lấy quan điểm cá nhân mình áp đặt cho cuộc sống của người khác.
-> Đoạn trên em chém gió đấy. Thật ra cuộc sống em chả có gì phải lo toan lắm đâu. Một phút cảm xúc dâng trào mà phọt ra đấy ạ Nhưng mà em vẫn đi
Cập nhật:
Ngày 20/07/2013 :
Đầu tiên xin gửi lời chào thân ái đến toàn thể các cụ , các mợ, các anh và các chị lời chào thân ái
Hôm nay ngày lành tháng tốt, một mình em ngồi đây lòng nóng như lửa đốt
Vài chục hôm trước, em có nông nổi như thế này : http://www.otofun.net/threads/537415-em-quyet-bo-nha-ra-di-vao-nam-song-lai-tu-dau
Lòng buồn không tả xiết, miết gót giày quay bước ra đi. Chiều nay em xa Hà Nội rồi, bắt đầu một hành trình trải nghiệm. Mục đích chuyến đi thì có lẽ là xuất phát từ nhiều lý do. Thôi văn em chẳng hay, nói giông dài thường thành chém gió nên em xin hết. Cuộc sống tới đây nếu có điều gì thú vị , và có điều kiện onl thì em sẽ có những câu chuyện để kể lại cho mọi người. Goodluck tới tất cả mọi người trong đó có em
Hôm nay ngày lành tháng tốt, một mình em ngồi đây lòng nóng như lửa đốt
Vài chục hôm trước, em có nông nổi như thế này : http://www.otofun.net/threads/537415-em-quyet-bo-nha-ra-di-vao-nam-song-lai-tu-dau
Lòng buồn không tả xiết, miết gót giày quay bước ra đi. Chiều nay em xa Hà Nội rồi, bắt đầu một hành trình trải nghiệm. Mục đích chuyến đi thì có lẽ là xuất phát từ nhiều lý do. Thôi văn em chẳng hay, nói giông dài thường thành chém gió nên em xin hết. Cuộc sống tới đây nếu có điều gì thú vị , và có điều kiện onl thì em sẽ có những câu chuyện để kể lại cho mọi người. Goodluck tới tất cả mọi người trong đó có em
Em đi.....
Cập nhật tình hình ngày 23/07.
Em vào đây như con thuyền vô định, không bờ không bến. Bước xuống ga, lê ra quán cafe ngồi tự hỏi làm gì bây giờ À , đầu tiên phải có chỗ ở đã, an cư thì mới lạc nghiệp. Nhưng mà ở đâu giờ. Đường không biết, người quen không có. Ra đàm phán với mấy ông xe ôm, bảo mấy ổng là có nhà trọ nào giá thật rẻ thì đưa em đến đó. Lão vứt em vào cái nhà nghỉ 250k 1 ngày đêm Mấy ông xe ôm Đà Nẵng thật là đại gia. Lúc đó tầm 3h chiều, thôi đành ở tạm. Lên nhà nghỉ tắm rửa xong thuê vội cái xe máy để làm phương tiện những ngày đầu , em phi ngay ra hàng net. Bằng mọi giá phải tìm ra nhà trọ càng sớm càng tốt, 1 ngày ở nhà nghỉ bằng nửa tháng ở trọ. Máy mắn cho em là tối hôm ấy em có người liên hệ đến ở ghép. 11h đêm. xe hết xăng,cây xăng đóng cửa. Bấm bụng bắt taxi đi xem nhà trọ ngay vì trưa hôm sau em phải trả phòng mà giờ đấy người ở ghép cùng em đi làm không ở nhà. Tốn nửa tháng tiền nhà cho taxi , xót hết cả xa
Giải quyết xong việc quan trọng nhất trước mắt rồi, an cư mới lạc nghiệp mà. Có chỗ ở rồi, giờ là chuyện miếng ăn. Khó....Công việc ở Đà Nẵng không nhiều. Em thì học vấn không cao, kinh nghiệm làm việc thì có nhưng bằng cấp chẳng ra gì. Phương tiện đi lại không có, thành ra tìm được 1 công việc như ý ngay là khó lắm. Em đang đợi phản hồi vài chỗ. Nếu không có phản hồi sớm thì em sẽ làm bất cứ công việc gì , ít ra lương đủ ăn đủ sống đã. Không thì chả mấy mà số tiền em mang theo sẽ hết. Kiếm nhiều tiền thì khó chứ đủ cái nhét vào mồm thì dễ thôi
Tạm thời thế đã
Chỉnh sửa cuối: