- Biển số
- OF-160636
- Ngày cấp bằng
- 13/10/12
- Số km
- 8,512
- Động cơ
- 436,681 Mã lực
Đầu tiên em phải nói rằng phần đầu của câu chuyện này em copy lại từ một thớt cũ của chính em và paste lại sang đây bởi lẽ thớt cũ có quá nhiều spam nên em phải lập thớt mới phục vụ các cụ. Tất cả những gì em viết dưới đây hoàn toàn là những hồi tưởng lại quãng đời quá khứ của em, là sự thật 100% không hề thêm bớt. Chỉ có điều vì thời gian đã lâu ( hơn 20 năm ) nên có thể những chi tiết không còn chính xác, rất mong các cụ lượng thứ.
Phần 1 : Vượt biên
Những năm cuối thập niên 80 90 thế kỉ trước, phong trào vượt biên ở Hải Phòng, Quảng Ninh rất rầm rộ. Nhà nhà vượt biên, người vượt biên, đi đâu cũng thấy thì thào thậm thụt, bàn tán xôn xao. Nào là nhà kia mới đi có 1 tháng mà đã viết thư về rồi đấy, nào là vợ chồng nhà nọ đi đến mấy lần cả thảy mới thoát được. Người thành công cũng nhiều mà làm mồi cho cá cũng chả kém. Nổi tiếng nhất là vụ Gió Nam ( tên một quán cà phê hiện vẫn còn trên phố Cầu Đất, có lẽ gọi là vụ Gió Nam vì do chủ quán tổ chức hay sao ý ) con tàu chở người vượt biển bị đắm chết gần hết, trong đó có vợ con cố ca sĩ Ngọc Tân.
Lúc đó em mới học xong phổ thông đang định thi Đại học thì bà già chả biết nghe ai xui quyết định cho con trai vượt biên tìm đường 'cứu nước' ( em nói cho vui chứ không có ý đồ chính chị chính em gì đâu nhé ) Nhà em ông bà già cán bộ công nhân viên quèn nên gia cảnh cũng chẳng khá giả gì. Em lớn nhất, dưới em còn 2 cậu em trai còn đang đi học.
Sau một thời gian chắp mối, em cùng ông anh họ được gửi về Đồ sơn, nhà một người bà con có quen biết và gần với 1 đường đây đưa người vượt biển.
Đêm hôm đó, hai anh em được đưa tới điểm tập kết là 1 ngôi nhà nằm sâu trong xóm chài gần đê Bàng La. Đến nơi đã có khoảng 4 chục mạng cả già trẻ gái trai đang tụ tập ở sân nhà. Mọi người ai nấy đều thì thầm to nhỏ ra chiều căng thẳng lắm. Em cũng vứt ba lô hoà vào đám người không quen biết đấy. Hành trang của em chỉ có 2 bộ quần áo, ít lương khô, 1 chỉ vàng khâu kỹ trong cạp quần phòng khi cơ nhỡ.
Đến giờ xuất phát, theo hiệu lệnh của 1 đồng chí, tất cả bà con nối đuôi nhau men theo dọc con đê, người đi sau lặng lẽ bám đuôi người đi trước. Đường đê tối đen như mực, không một ánh đèn. Đi mãi rồi cuối cùng cũng đến nơi là một ngôi nhà giữa đồng không mông quạnh. Vào trong thì trời ơi, chắc phải đến hàng trăm người chen chúc bên trong. Thây kệ, mình cứ phải theo thôi chứ biêt sao bây giờ ?
Lại chờ đợi trong bóng tối. Thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán rồi lại im lặng chờ đợi.Bỗng đột nhiên có nhiều tiếng chân chạy rầm rập, ánh đèn pin loang loáng ở khắp xung quanh. Tiếng hô hét, kêu khóc hỗn loạn cả. Thế rồi cửa mở tung, các đồng chí công an, biên phòng, dân quân ập vào với vũ khí trên tay. Một đồng chí hô to: Ngồi im, tất cả đã bị bắt. Thôi, thế là đứt. Em và ông anh họ cùng mọi người bị đưa về đồn công an, hồi đấy còn là công an thị trấn Đồ Sơn. Đầu tiên tất cả bị nhốt vào 1 hội trường rộng trên tầng 2 sau đó từng người một bị dẫn đi lấy cung.
Không biết người khác thế nào còn em thì bị hỏi rất đơn giản: Ai là chủ tầu, ai đứng ra tổ chức và ai dẫn mối. Em thì đâu có biết ai chủ tầu chủ thuyền gì đâu mà khai, tất cả là do người bà con nhà em dẫn dắt, chả lẽ em khai ra thì liên luỵ người ta nên em cứ giả ngây giả ngô rằng em về Đồ Sơn chơi với người nhà thấy mọi người rủ nhau đi thì em cũng a dua a tòng đi theo thôi, chả biết gì hơn. Và em cứ dứt khoát như vậy bất kể bị đe doạ hay thế nào, em vẫn thống nhất với ông anh họ bảo vệ lời khai như vậy. Qua 2 ngày, bất lực với em, họ dẫn 2 anh em xuống giam ở buồng giam thật sự.
Đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in tiếng cái cửa sắt buồng giam khi đóng mở. Lần đầu tiên trong đời được biết thế nào là bị giam như một tội phạm, cảm giác khó tả lắm các cụ ợ.
Cửa phòng giam đóng sập sau lưng, chỉ còn ánh sáng le lói xuyên qua ô nhỏ trên cánh cửa sắt. Phòng giam em ngang chỉ độ 1m8 dài chừng hơn 2 m, có một cái bệ xi măng cao 10 cm chắc chỉ để nằm. Vẫn biết mình chỉ tội nhẹ nhưng nỗi lo sợ mơ hồ vẫn bao trùm trong em. Suốt mấy ngày đi cung, các chú CA vẫn chỉ xoay quanh mấy câu hỏi cũ nhưng em đã quyết nên dứt khoát không khai gì khác.
Thế là thấm thoắt đã một tuần kể từ hôm bị bắt, hôm đó em được dẫn lên phòng hỏi cung, có 1 chú đã ngồi sẵn hỏi em mấy câu vớ vẩn rồi đưa ra tờ giấy có tiêu đề: Giấy huỷ bỏ các biện pháp ngăn chặn bắt em ký vào. Em đọc sơ qua, chả hiểu gì vì từ bé đến giờ chỉ biết có đi học, đâu có va chạm pháp luật bao giờ đâu mà biết. Hoá ra đấy chính là cái giấy thả em. Chắc người nhà bên ngoài thu xếp, lúc đó em đoán vậy.
Đấy là lần vượt biên đầu tiên không thành của em. Kính các cụ em nghỉ chút rồi biên tiếp hầu các cụ.
Đê Bàng la- Đồ sơn, nơi em xuất phát và bị bắt:
Phần 1 : Vượt biên
Những năm cuối thập niên 80 90 thế kỉ trước, phong trào vượt biên ở Hải Phòng, Quảng Ninh rất rầm rộ. Nhà nhà vượt biên, người vượt biên, đi đâu cũng thấy thì thào thậm thụt, bàn tán xôn xao. Nào là nhà kia mới đi có 1 tháng mà đã viết thư về rồi đấy, nào là vợ chồng nhà nọ đi đến mấy lần cả thảy mới thoát được. Người thành công cũng nhiều mà làm mồi cho cá cũng chả kém. Nổi tiếng nhất là vụ Gió Nam ( tên một quán cà phê hiện vẫn còn trên phố Cầu Đất, có lẽ gọi là vụ Gió Nam vì do chủ quán tổ chức hay sao ý ) con tàu chở người vượt biển bị đắm chết gần hết, trong đó có vợ con cố ca sĩ Ngọc Tân.
Lúc đó em mới học xong phổ thông đang định thi Đại học thì bà già chả biết nghe ai xui quyết định cho con trai vượt biên tìm đường 'cứu nước' ( em nói cho vui chứ không có ý đồ chính chị chính em gì đâu nhé ) Nhà em ông bà già cán bộ công nhân viên quèn nên gia cảnh cũng chẳng khá giả gì. Em lớn nhất, dưới em còn 2 cậu em trai còn đang đi học.
Sau một thời gian chắp mối, em cùng ông anh họ được gửi về Đồ sơn, nhà một người bà con có quen biết và gần với 1 đường đây đưa người vượt biển.
Đêm hôm đó, hai anh em được đưa tới điểm tập kết là 1 ngôi nhà nằm sâu trong xóm chài gần đê Bàng La. Đến nơi đã có khoảng 4 chục mạng cả già trẻ gái trai đang tụ tập ở sân nhà. Mọi người ai nấy đều thì thầm to nhỏ ra chiều căng thẳng lắm. Em cũng vứt ba lô hoà vào đám người không quen biết đấy. Hành trang của em chỉ có 2 bộ quần áo, ít lương khô, 1 chỉ vàng khâu kỹ trong cạp quần phòng khi cơ nhỡ.
Đến giờ xuất phát, theo hiệu lệnh của 1 đồng chí, tất cả bà con nối đuôi nhau men theo dọc con đê, người đi sau lặng lẽ bám đuôi người đi trước. Đường đê tối đen như mực, không một ánh đèn. Đi mãi rồi cuối cùng cũng đến nơi là một ngôi nhà giữa đồng không mông quạnh. Vào trong thì trời ơi, chắc phải đến hàng trăm người chen chúc bên trong. Thây kệ, mình cứ phải theo thôi chứ biêt sao bây giờ ?
Lại chờ đợi trong bóng tối. Thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán rồi lại im lặng chờ đợi.Bỗng đột nhiên có nhiều tiếng chân chạy rầm rập, ánh đèn pin loang loáng ở khắp xung quanh. Tiếng hô hét, kêu khóc hỗn loạn cả. Thế rồi cửa mở tung, các đồng chí công an, biên phòng, dân quân ập vào với vũ khí trên tay. Một đồng chí hô to: Ngồi im, tất cả đã bị bắt. Thôi, thế là đứt. Em và ông anh họ cùng mọi người bị đưa về đồn công an, hồi đấy còn là công an thị trấn Đồ Sơn. Đầu tiên tất cả bị nhốt vào 1 hội trường rộng trên tầng 2 sau đó từng người một bị dẫn đi lấy cung.
Không biết người khác thế nào còn em thì bị hỏi rất đơn giản: Ai là chủ tầu, ai đứng ra tổ chức và ai dẫn mối. Em thì đâu có biết ai chủ tầu chủ thuyền gì đâu mà khai, tất cả là do người bà con nhà em dẫn dắt, chả lẽ em khai ra thì liên luỵ người ta nên em cứ giả ngây giả ngô rằng em về Đồ Sơn chơi với người nhà thấy mọi người rủ nhau đi thì em cũng a dua a tòng đi theo thôi, chả biết gì hơn. Và em cứ dứt khoát như vậy bất kể bị đe doạ hay thế nào, em vẫn thống nhất với ông anh họ bảo vệ lời khai như vậy. Qua 2 ngày, bất lực với em, họ dẫn 2 anh em xuống giam ở buồng giam thật sự.
Đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in tiếng cái cửa sắt buồng giam khi đóng mở. Lần đầu tiên trong đời được biết thế nào là bị giam như một tội phạm, cảm giác khó tả lắm các cụ ợ.
Cửa phòng giam đóng sập sau lưng, chỉ còn ánh sáng le lói xuyên qua ô nhỏ trên cánh cửa sắt. Phòng giam em ngang chỉ độ 1m8 dài chừng hơn 2 m, có một cái bệ xi măng cao 10 cm chắc chỉ để nằm. Vẫn biết mình chỉ tội nhẹ nhưng nỗi lo sợ mơ hồ vẫn bao trùm trong em. Suốt mấy ngày đi cung, các chú CA vẫn chỉ xoay quanh mấy câu hỏi cũ nhưng em đã quyết nên dứt khoát không khai gì khác.
Thế là thấm thoắt đã một tuần kể từ hôm bị bắt, hôm đó em được dẫn lên phòng hỏi cung, có 1 chú đã ngồi sẵn hỏi em mấy câu vớ vẩn rồi đưa ra tờ giấy có tiêu đề: Giấy huỷ bỏ các biện pháp ngăn chặn bắt em ký vào. Em đọc sơ qua, chả hiểu gì vì từ bé đến giờ chỉ biết có đi học, đâu có va chạm pháp luật bao giờ đâu mà biết. Hoá ra đấy chính là cái giấy thả em. Chắc người nhà bên ngoài thu xếp, lúc đó em đoán vậy.
Đấy là lần vượt biên đầu tiên không thành của em. Kính các cụ em nghỉ chút rồi biên tiếp hầu các cụ.
Đê Bàng la- Đồ sơn, nơi em xuất phát và bị bắt:
Chỉnh sửa cuối: